"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 72

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… “Không cần đâu.”Diệp Tu Bạch vứt lại ba chữ này rồi đứng dậy từ sô pha.Túc Nhất nhìn thấy phản ứng của ông chủ nhà mình, có chút lo lắng buột miệng nói: “Tam thiếu gia, hay là tôi tới đoàn làm phim bảo Cửu thiếu làm cơm cho anh?”Đúng vào lúc câu nói của Túc Nhất vừa thốt ra, cả thư phòng lập tức rơi vào trạng thái trầm lặng.Đó là sự im lặng chết chóc.Túc Nhất lén ngước mắt lên liền nhìn thấy Diệp Tu Bạch đang đứng trước cửa, dáng người thẳng đứng, bàn tay trắng quá đà của anh đang yên tĩnh tựa lên tay nắm cửa, không nhúc nhích.Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Túc Nhất mới nghe thấy giọng nói của Diệp Tu Bạch cất lên bên tai, giọng nói lạnh lùng lạ thường: “Túc Nhất, cậu ấy là Cửu thiếu nhà họ Diệp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp.”Bất luận ngày thường Diệp Sơ Dương có làm cái gì xằng bậy, bất luận cô có vô danh tiểu tốt như thế nào chăng nữa thì thân phận của cô đã vĩnh viễn đặt nền móng cho địa vị của mình.“Tôi không hy vọng nghe thấy câu nói như vậy lần nào nữa. Đi về đi.”“Vâng.” Sắc mặt Túc Nhất tái mét cụp mắt xuống, anh ta lập tức đi khỏi thư phòng.Mấy ngày sau đó, Túc Nhất vẫn như mọi ngày, anh đưa cơm tới tận căn hộ cho Tam gia nhà mình. Thế nhưng hôm nay anh ta lại phát hiện ra một điểm bất bình thường.Tam gia nhà bọn họ đứng trước bàn ăn, ánh mắt nhìn cái lọ nhỏ trước mặt vô cùng kỳ quặc.Cái lọ nhỏ đó trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn ra được dường như trong đó để củ cải trắng.“Tam gia?” Túc Nhất cẩn thận bày cơm canh lên bàn, mở miệng dò hỏi.Diệp Tu Bạch im lặng liếc anh ta một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào chỗ dưa muối kia. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Túc Nhất cảm thấy cơm canh sắp nguội ngắt đến nơi thì Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng mở lời phá vỡ bầu không khí im ắng.“Túc Nhất, đi lấy đôi đũa để thử dưa muối.” Diệp Tu Bạch vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ dưa muối trước mặt.Túc Nhất: “... Vâng.”Hoá ra là dưa muối à. Cả cái căn hộ này, người có thể để cái thứ này ở chỗ Tam gia nhà bọn họ, ngoài Cửu thiếu ra dường như chẳng còn ai ở đây nữa.Túc Nhất vừa nghĩ vừa cầm đôi đũa gắp một miếng cho vào trong mồm.Một chặp sau, Túc Nhất nhớ lại mùi vị lúc đó, trong cái cay nhẹ lại có chút chua chua, vô cùng vừa miệng.Thế là, anh ta nói: “Tam gia, ngon đấy ạ. Tôi xới cơm cho anh nhé?”“Ừm.” Diệp Tu Bạch đồng ý, cuối cùng, anh tựa như hạ quyết tâm, thò đôi đũa vào trong cái lọ, gắp một miếng dưa muối ra.Anh nho nhã chậm rãi đưa vào mồm rồi hơi ngây ra.Ngon quá.Vẫn muốn ăn nữa.Thế là, Diệp Tu Bạch gắp luôn một miếng dưa to oạch ra đặt vào cái đĩa trống, định bụng ăn xong cơm rồi giải quyết. Có điều, khi bát cơm bày ra trước mắt thì bỗng nhiên anh lại cảm thấy chẳng muốn ăn.Túc Nhất ở bên Diệp Tu Bạch bao nhiêu năm như vậy, anh ta vừa nhìn động tác khựng lại của Tam gia liền tức khắc hiểu ra ngay.Anh ăn xong dưa muối của Cửu thiếu cảm thấy ngon miệng nên muốn ăn cơm. Nhưng nhìn thấy cơm lại chẳng muốn ăn nữa.Cửu thiếu của bọn họ thật sự thần thông tới vậy sao?Túc Nhất nghĩ một hồi rồi cẩn thận dè dặt hỏi: “Tam gia, hay là tôi đi bê nồi cơm điện của Cửu thiếu tới đây?”Im lặng hai giây, Diệp Tu Bạch gật đầu không chút do dự.Nửa tiếng sau, Túc Nhất nhìn thấy cái bát đã ăn tới đáy của Tam gia nhà mình, anh không kìm được cảm khái~~Cửu thiếu liệu có phải đã hạ độc Tam gia, dùng tài nghệ bếp núc của mình khống chế Tam gia để thuận lợi thừa kế Diệp gia không vậy?Quả thật là dị quá đi mất!“Thu dọn chỗ này đi, còn nữa, ngày mai hỏi Đoàn Kiệt xem lúc nào quay xong về nhà được.” Diệp Bạch Tu cho nốt miếng dưa muối cuối cùng trong đĩa vào miệng rồi nuốt xuống, nhẹ nhàng dặn dò.“Vâng.” Túc Nhất gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải sau này mình lên học cách thắt chặt quan hệ với Cửu thiếu hay không.

“Không cần đâu.”

Diệp Tu Bạch vứt lại ba chữ này rồi đứng dậy từ sô pha.

Túc Nhất nhìn thấy phản ứng của ông chủ nhà mình, có chút lo lắng buột miệng nói: “Tam thiếu gia, hay là tôi tới đoàn làm phim bảo Cửu thiếu làm cơm cho anh?”

Đúng vào lúc câu nói của Túc Nhất vừa thốt ra, cả thư phòng lập tức rơi vào trạng thái trầm lặng.

Đó là sự im lặng chết chóc.

Túc Nhất lén ngước mắt lên liền nhìn thấy Diệp Tu Bạch đang đứng trước cửa, dáng người thẳng đứng, bàn tay trắng quá đà của anh đang yên tĩnh tựa lên tay nắm cửa, không nhúc nhích.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Túc Nhất mới nghe thấy giọng nói của Diệp Tu Bạch cất lên bên tai, giọng nói lạnh lùng lạ thường: “Túc Nhất, cậu ấy là Cửu thiếu nhà họ Diệp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp.”

Bất luận ngày thường Diệp Sơ Dương có làm cái gì xằng bậy, bất luận cô có vô danh tiểu tốt như thế nào chăng nữa thì thân phận của cô đã vĩnh viễn đặt nền móng cho địa vị của mình.

“Tôi không hy vọng nghe thấy câu nói như vậy lần nào nữa. Đi về đi.”

“Vâng.” Sắc mặt Túc Nhất tái mét cụp mắt xuống, anh ta lập tức đi khỏi thư phòng.

Mấy ngày sau đó, Túc Nhất vẫn như mọi ngày, anh đưa cơm tới tận căn hộ cho Tam gia nhà mình. Thế nhưng hôm nay anh ta lại phát hiện ra một điểm bất bình thường.

Tam gia nhà bọn họ đứng trước bàn ăn, ánh mắt nhìn cái lọ nhỏ trước mặt vô cùng kỳ quặc.

Cái lọ nhỏ đó trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn ra được dường như trong đó để củ cải trắng.

“Tam gia?” Túc Nhất cẩn thận bày cơm canh lên bàn, mở miệng dò hỏi.

Diệp Tu Bạch im lặng liếc anh ta một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào chỗ dưa muối kia. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Túc Nhất cảm thấy cơm canh sắp nguội ngắt đến nơi thì Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng mở lời phá vỡ bầu không khí im ắng.

“Túc Nhất, đi lấy đôi đũa để thử dưa muối.” Diệp Tu Bạch vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ dưa muối trước mặt.

Túc Nhất: “... Vâng.”

Hoá ra là dưa muối à. Cả cái căn hộ này, người có thể để cái thứ này ở chỗ Tam gia nhà bọn họ, ngoài Cửu thiếu ra dường như chẳng còn ai ở đây nữa.

Túc Nhất vừa nghĩ vừa cầm đôi đũa gắp một miếng cho vào trong mồm.

Một chặp sau, Túc Nhất nhớ lại mùi vị lúc đó, trong cái cay nhẹ lại có chút chua chua, vô cùng vừa miệng.

Thế là, anh ta nói: “Tam gia, ngon đấy ạ. Tôi xới cơm cho anh nhé?”

“Ừm.” Diệp Tu Bạch đồng ý, cuối cùng, anh tựa như hạ quyết tâm, thò đôi đũa vào trong cái lọ, gắp một miếng dưa muối ra.

Anh nho nhã chậm rãi đưa vào mồm rồi hơi ngây ra.

Ngon quá.

Vẫn muốn ăn nữa.

Thế là, Diệp Tu Bạch gắp luôn một miếng dưa to oạch ra đặt vào cái đĩa trống, định bụng ăn xong cơm rồi giải quyết. Có điều, khi bát cơm bày ra trước mắt thì bỗng nhiên anh lại cảm thấy chẳng muốn ăn.

Túc Nhất ở bên Diệp Tu Bạch bao nhiêu năm như vậy, anh ta vừa nhìn động tác khựng lại của Tam gia liền tức khắc hiểu ra ngay.

Anh ăn xong dưa muối của Cửu thiếu cảm thấy ngon miệng nên muốn ăn cơm. Nhưng nhìn thấy cơm lại chẳng muốn ăn nữa.

Cửu thiếu của bọn họ thật sự thần thông tới vậy sao?

Túc Nhất nghĩ một hồi rồi cẩn thận dè dặt hỏi: “Tam gia, hay là tôi đi bê nồi cơm điện của Cửu thiếu tới đây?”

Im lặng hai giây, Diệp Tu Bạch gật đầu không chút do dự.

Nửa tiếng sau, Túc Nhất nhìn thấy cái bát đã ăn tới đáy của Tam gia nhà mình, anh không kìm được cảm khái~~

Cửu thiếu liệu có phải đã hạ độc Tam gia, dùng tài nghệ bếp núc của mình khống chế Tam gia để thuận lợi thừa kế Diệp gia không vậy?

Quả thật là dị quá đi mất!

“Thu dọn chỗ này đi, còn nữa, ngày mai hỏi Đoàn Kiệt xem lúc nào quay xong về nhà được.” Diệp Bạch Tu cho nốt miếng dưa muối cuối cùng trong đĩa vào miệng rồi nuốt xuống, nhẹ nhàng dặn dò.

“Vâng.” Túc Nhất gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải sau này mình lên học cách thắt chặt quan hệ với Cửu thiếu hay không.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… “Không cần đâu.”Diệp Tu Bạch vứt lại ba chữ này rồi đứng dậy từ sô pha.Túc Nhất nhìn thấy phản ứng của ông chủ nhà mình, có chút lo lắng buột miệng nói: “Tam thiếu gia, hay là tôi tới đoàn làm phim bảo Cửu thiếu làm cơm cho anh?”Đúng vào lúc câu nói của Túc Nhất vừa thốt ra, cả thư phòng lập tức rơi vào trạng thái trầm lặng.Đó là sự im lặng chết chóc.Túc Nhất lén ngước mắt lên liền nhìn thấy Diệp Tu Bạch đang đứng trước cửa, dáng người thẳng đứng, bàn tay trắng quá đà của anh đang yên tĩnh tựa lên tay nắm cửa, không nhúc nhích.Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Túc Nhất mới nghe thấy giọng nói của Diệp Tu Bạch cất lên bên tai, giọng nói lạnh lùng lạ thường: “Túc Nhất, cậu ấy là Cửu thiếu nhà họ Diệp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp.”Bất luận ngày thường Diệp Sơ Dương có làm cái gì xằng bậy, bất luận cô có vô danh tiểu tốt như thế nào chăng nữa thì thân phận của cô đã vĩnh viễn đặt nền móng cho địa vị của mình.“Tôi không hy vọng nghe thấy câu nói như vậy lần nào nữa. Đi về đi.”“Vâng.” Sắc mặt Túc Nhất tái mét cụp mắt xuống, anh ta lập tức đi khỏi thư phòng.Mấy ngày sau đó, Túc Nhất vẫn như mọi ngày, anh đưa cơm tới tận căn hộ cho Tam gia nhà mình. Thế nhưng hôm nay anh ta lại phát hiện ra một điểm bất bình thường.Tam gia nhà bọn họ đứng trước bàn ăn, ánh mắt nhìn cái lọ nhỏ trước mặt vô cùng kỳ quặc.Cái lọ nhỏ đó trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn ra được dường như trong đó để củ cải trắng.“Tam gia?” Túc Nhất cẩn thận bày cơm canh lên bàn, mở miệng dò hỏi.Diệp Tu Bạch im lặng liếc anh ta một cái rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào chỗ dưa muối kia. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Túc Nhất cảm thấy cơm canh sắp nguội ngắt đến nơi thì Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng mở lời phá vỡ bầu không khí im ắng.“Túc Nhất, đi lấy đôi đũa để thử dưa muối.” Diệp Tu Bạch vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ dưa muối trước mặt.Túc Nhất: “... Vâng.”Hoá ra là dưa muối à. Cả cái căn hộ này, người có thể để cái thứ này ở chỗ Tam gia nhà bọn họ, ngoài Cửu thiếu ra dường như chẳng còn ai ở đây nữa.Túc Nhất vừa nghĩ vừa cầm đôi đũa gắp một miếng cho vào trong mồm.Một chặp sau, Túc Nhất nhớ lại mùi vị lúc đó, trong cái cay nhẹ lại có chút chua chua, vô cùng vừa miệng.Thế là, anh ta nói: “Tam gia, ngon đấy ạ. Tôi xới cơm cho anh nhé?”“Ừm.” Diệp Tu Bạch đồng ý, cuối cùng, anh tựa như hạ quyết tâm, thò đôi đũa vào trong cái lọ, gắp một miếng dưa muối ra.Anh nho nhã chậm rãi đưa vào mồm rồi hơi ngây ra.Ngon quá.Vẫn muốn ăn nữa.Thế là, Diệp Tu Bạch gắp luôn một miếng dưa to oạch ra đặt vào cái đĩa trống, định bụng ăn xong cơm rồi giải quyết. Có điều, khi bát cơm bày ra trước mắt thì bỗng nhiên anh lại cảm thấy chẳng muốn ăn.Túc Nhất ở bên Diệp Tu Bạch bao nhiêu năm như vậy, anh ta vừa nhìn động tác khựng lại của Tam gia liền tức khắc hiểu ra ngay.Anh ăn xong dưa muối của Cửu thiếu cảm thấy ngon miệng nên muốn ăn cơm. Nhưng nhìn thấy cơm lại chẳng muốn ăn nữa.Cửu thiếu của bọn họ thật sự thần thông tới vậy sao?Túc Nhất nghĩ một hồi rồi cẩn thận dè dặt hỏi: “Tam gia, hay là tôi đi bê nồi cơm điện của Cửu thiếu tới đây?”Im lặng hai giây, Diệp Tu Bạch gật đầu không chút do dự.Nửa tiếng sau, Túc Nhất nhìn thấy cái bát đã ăn tới đáy của Tam gia nhà mình, anh không kìm được cảm khái~~Cửu thiếu liệu có phải đã hạ độc Tam gia, dùng tài nghệ bếp núc của mình khống chế Tam gia để thuận lợi thừa kế Diệp gia không vậy?Quả thật là dị quá đi mất!“Thu dọn chỗ này đi, còn nữa, ngày mai hỏi Đoàn Kiệt xem lúc nào quay xong về nhà được.” Diệp Bạch Tu cho nốt miếng dưa muối cuối cùng trong đĩa vào miệng rồi nuốt xuống, nhẹ nhàng dặn dò.“Vâng.” Túc Nhất gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải sau này mình lên học cách thắt chặt quan hệ với Cửu thiếu hay không.

Chương 72