"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 307

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… "Vậy sao?"Nghe Martha nói vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương liền nhìn về phía bên cạnh Jonathan.Ngu Nhan Trạch lúc này đang đứng cạnh Jonathan, hai người dường như đang nói gì đó, sắc mặt của Jonathan không tốt cho lắm, có điều vẫn lạnh mặt không nói gì.Thiếu niên nghiêng đầu, trong lòng nghĩ thầm trong khoảng thời gian cô không ở đây, Ngu Nhan Trạch và Jonathan đã xảy ra chuyện gì sao?Khi cô còn đang nghĩ ngợi, Martha lại cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa dùng một câu nói của nước Z các cậu để hình dung thì là ham cái lợi trước mắt.""Martha, chị học thành ngữ của nước Z rất giỏi." Diệp Sơ Dương cười nói.Nghe vậy, Martha mỉm cười rất rạng rỡ."Không giấu gì cậu, tôi từng ở nước Z mấy tháng, tôi rất thích nước Z." Martha cảm khái nheo đôi mắt xanh biếc lại, "Được rồi, không nói những điều vô ích với cậu nữa, đi thôi, chúng ta đi tìm đạo diễn Cyrillic.""Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu, kết quả vừa nhấc chân lên cô lại dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Sau này có cơ hội tôi sẽ mời mọi người tới nhà chơi."***Diệp Sơ Dương sau khi tới nước L quay phim, sống một thời gian vô cùng an bình.Cho tới một ngày quản gia nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô."Chào Diệp Cửu thiếu, tôi là quản gia Adelson của nhà họ Lục."Adelson gọi điện thoại tới khiến Diệp Sơ Dương rất bất ngờ, cô giơ tay ra hiệu cho Hi Cẩm Thần, sau khi cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, cô liền quay người bước tới một góc ở gần đó."Chào quản gia Adelson, cho hỏi bác tìm cháu có việc gì không?""Thiếu gia nhà tôi giận dỗi với gia chủ, nói đi tìm cậu. Cho hỏi, cậu có thể giúp khuyên cậu ấy được không?" Giọng của Adelson vô cùng rầu rĩ.Chỉ có điều, nghe xong câu này, Diệp Sơ Dương lập tức nhíu mày.Cô trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Quản gia Adelson, cháu nghĩ có lẽ bác nhầm rồi, Nhiên Nhiên không hề ở chỗ cháu."Diệp Sơ Dương vừa nói xong, hiện trường im phăng phắc.Adelson mặt biến sắc, vội vàng xin lỗi Diệp Sơ Dương sau đó liền liên hệ với các vệ sĩ bên cạnh Lục Diệc Nhiên.Chỉ có điều...Điện thoại đang bận.Ngay lập tức, Adelson vội vã quay người đi vào thư phòng.Lúc này, Diệp Sơ Dương nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm. Cô đi tới trước mắt Hi Cẩm Thần, nói với đối phương: "Đạo diễn Hi, tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyện, cảnh quay hôm nay có thể lùi lại được không?"Hi Cẩm Thần vốn đang thương lượng kịch bản với Cyrillic, bất ngờ nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, anh có chút ngạc nhiên ngước mắt nhìn.Lúc này, thiếu niên đứng trước mặt anh không còn bình tĩnh như trước, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài có ý sắc lại và sự sốt ruột khó phát giác.Hi Cẩm Thần quen biết với Diệp Sơ Dương mấy tháng rồi, chưa bao giờ thấy thần sắc như vậy trên mặt Diệp Sơ Dương.Diệp Sơ Dương trong ấn tượng của anh vô cùng bình tĩnh, phóng khoáng và tiêu sái.Tuyệt đối không phải như vậy giờ.Chắc chắn đã xảy ra chuyện.Vì thế, Hi Cẩm Thần không hề do dự, gần như gật đầu ngay lập tức: "Được rồi, có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi đấy.""Vâng, cám ơn đạo diễn Hi." Diệp Sơ Dương cám ơn xong liền quay người bước đi.Ngu Nhan Trạch ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi, thấy Diệp Sơ Dương như vậy không khỏi nhíu mày, anh ta ngước mắt nhìn quản lý Tống Linh ở bên cạnh, đối phương cũng chú ý tới cảnh này,

"Vậy sao?"

Nghe Martha nói vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương liền nhìn về phía bên cạnh Jonathan.

Ngu Nhan Trạch lúc này đang đứng cạnh Jonathan, hai người dường như đang nói gì đó, sắc mặt của Jonathan không tốt cho lắm, có điều vẫn lạnh mặt không nói gì.

Thiếu niên nghiêng đầu, trong lòng nghĩ thầm trong khoảng thời gian cô không ở đây, Ngu Nhan Trạch và Jonathan đã xảy ra chuyện gì sao?

Khi cô còn đang nghĩ ngợi, Martha lại cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa dùng một câu nói của nước Z các cậu để hình dung thì là ham cái lợi trước mắt."

"Martha, chị học thành ngữ của nước Z rất giỏi." Diệp Sơ Dương cười nói.

Nghe vậy, Martha mỉm cười rất rạng rỡ.

"Không giấu gì cậu, tôi từng ở nước Z mấy tháng, tôi rất thích nước Z." Martha cảm khái nheo đôi mắt xanh biếc lại, "Được rồi, không nói những điều vô ích với cậu nữa, đi thôi, chúng ta đi tìm đạo diễn Cyrillic."

"Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu, kết quả vừa nhấc chân lên cô lại dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Sau này có cơ hội tôi sẽ mời mọi người tới nhà chơi."

***

Diệp Sơ Dương sau khi tới nước L quay phim, sống một thời gian vô cùng an bình.

Cho tới một ngày quản gia nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô.

"Chào Diệp Cửu thiếu, tôi là quản gia Adelson của nhà họ Lục."

Adelson gọi điện thoại tới khiến Diệp Sơ Dương rất bất ngờ, cô giơ tay ra hiệu cho Hi Cẩm Thần, sau khi cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, cô liền quay người bước tới một góc ở gần đó.

"Chào quản gia Adelson, cho hỏi bác tìm cháu có việc gì không?"

"Thiếu gia nhà tôi giận dỗi với gia chủ, nói đi tìm cậu. Cho hỏi, cậu có thể giúp khuyên cậu ấy được không?" Giọng của Adelson vô cùng rầu rĩ.

Chỉ có điều, nghe xong câu này, Diệp Sơ Dương lập tức nhíu mày.

Cô trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Quản gia Adelson, cháu nghĩ có lẽ bác nhầm rồi, Nhiên Nhiên không hề ở chỗ cháu."

Diệp Sơ Dương vừa nói xong, hiện trường im phăng phắc.

Adelson mặt biến sắc, vội vàng xin lỗi Diệp Sơ Dương sau đó liền liên hệ với các vệ sĩ bên cạnh Lục Diệc Nhiên.

Chỉ có điều...

Điện thoại đang bận.

Ngay lập tức, Adelson vội vã quay người đi vào thư phòng.

Lúc này, Diệp Sơ Dương nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm. Cô đi tới trước mắt Hi Cẩm Thần, nói với đối phương: "Đạo diễn Hi, tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyện, cảnh quay hôm nay có thể lùi lại được không?"

Hi Cẩm Thần vốn đang thương lượng kịch bản với Cyrillic, bất ngờ nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, anh có chút ngạc nhiên ngước mắt nhìn.

Lúc này, thiếu niên đứng trước mặt anh không còn bình tĩnh như trước, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài có ý sắc lại và sự sốt ruột khó phát giác.

Hi Cẩm Thần quen biết với Diệp Sơ Dương mấy tháng rồi, chưa bao giờ thấy thần sắc như vậy trên mặt Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương trong ấn tượng của anh vô cùng bình tĩnh, phóng khoáng và tiêu sái.

Tuyệt đối không phải như vậy giờ.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Vì thế, Hi Cẩm Thần không hề do dự, gần như gật đầu ngay lập tức: "Được rồi, có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi đấy."

"Vâng, cám ơn đạo diễn Hi." Diệp Sơ Dương cám ơn xong liền quay người bước đi.

Ngu Nhan Trạch ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi, thấy Diệp Sơ Dương như vậy không khỏi nhíu mày, anh ta ngước mắt nhìn quản lý Tống Linh ở bên cạnh, đối phương cũng chú ý tới cảnh này,

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… "Vậy sao?"Nghe Martha nói vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương liền nhìn về phía bên cạnh Jonathan.Ngu Nhan Trạch lúc này đang đứng cạnh Jonathan, hai người dường như đang nói gì đó, sắc mặt của Jonathan không tốt cho lắm, có điều vẫn lạnh mặt không nói gì.Thiếu niên nghiêng đầu, trong lòng nghĩ thầm trong khoảng thời gian cô không ở đây, Ngu Nhan Trạch và Jonathan đã xảy ra chuyện gì sao?Khi cô còn đang nghĩ ngợi, Martha lại cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa dùng một câu nói của nước Z các cậu để hình dung thì là ham cái lợi trước mắt.""Martha, chị học thành ngữ của nước Z rất giỏi." Diệp Sơ Dương cười nói.Nghe vậy, Martha mỉm cười rất rạng rỡ."Không giấu gì cậu, tôi từng ở nước Z mấy tháng, tôi rất thích nước Z." Martha cảm khái nheo đôi mắt xanh biếc lại, "Được rồi, không nói những điều vô ích với cậu nữa, đi thôi, chúng ta đi tìm đạo diễn Cyrillic.""Vâng." Diệp Sơ Dương gật đầu, kết quả vừa nhấc chân lên cô lại dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Sau này có cơ hội tôi sẽ mời mọi người tới nhà chơi."***Diệp Sơ Dương sau khi tới nước L quay phim, sống một thời gian vô cùng an bình.Cho tới một ngày quản gia nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô."Chào Diệp Cửu thiếu, tôi là quản gia Adelson của nhà họ Lục."Adelson gọi điện thoại tới khiến Diệp Sơ Dương rất bất ngờ, cô giơ tay ra hiệu cho Hi Cẩm Thần, sau khi cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, cô liền quay người bước tới một góc ở gần đó."Chào quản gia Adelson, cho hỏi bác tìm cháu có việc gì không?""Thiếu gia nhà tôi giận dỗi với gia chủ, nói đi tìm cậu. Cho hỏi, cậu có thể giúp khuyên cậu ấy được không?" Giọng của Adelson vô cùng rầu rĩ.Chỉ có điều, nghe xong câu này, Diệp Sơ Dương lập tức nhíu mày.Cô trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Quản gia Adelson, cháu nghĩ có lẽ bác nhầm rồi, Nhiên Nhiên không hề ở chỗ cháu."Diệp Sơ Dương vừa nói xong, hiện trường im phăng phắc.Adelson mặt biến sắc, vội vàng xin lỗi Diệp Sơ Dương sau đó liền liên hệ với các vệ sĩ bên cạnh Lục Diệc Nhiên.Chỉ có điều...Điện thoại đang bận.Ngay lập tức, Adelson vội vã quay người đi vào thư phòng.Lúc này, Diệp Sơ Dương nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm. Cô đi tới trước mắt Hi Cẩm Thần, nói với đối phương: "Đạo diễn Hi, tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyện, cảnh quay hôm nay có thể lùi lại được không?"Hi Cẩm Thần vốn đang thương lượng kịch bản với Cyrillic, bất ngờ nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, anh có chút ngạc nhiên ngước mắt nhìn.Lúc này, thiếu niên đứng trước mặt anh không còn bình tĩnh như trước, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài có ý sắc lại và sự sốt ruột khó phát giác.Hi Cẩm Thần quen biết với Diệp Sơ Dương mấy tháng rồi, chưa bao giờ thấy thần sắc như vậy trên mặt Diệp Sơ Dương.Diệp Sơ Dương trong ấn tượng của anh vô cùng bình tĩnh, phóng khoáng và tiêu sái.Tuyệt đối không phải như vậy giờ.Chắc chắn đã xảy ra chuyện.Vì thế, Hi Cẩm Thần không hề do dự, gần như gật đầu ngay lập tức: "Được rồi, có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi đấy.""Vâng, cám ơn đạo diễn Hi." Diệp Sơ Dương cám ơn xong liền quay người bước đi.Ngu Nhan Trạch ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi, thấy Diệp Sơ Dương như vậy không khỏi nhíu mày, anh ta ngước mắt nhìn quản lý Tống Linh ở bên cạnh, đối phương cũng chú ý tới cảnh này,

Chương 307