"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 360
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Sau một bữa cơm quyết định hợp tác giữa Carol và Cảnh Hoàn, Lance cũng coi như đã có thể hoàn toàn yên tâm.Thế là ngày hôm sau Mộ Tấn Hoa liền vội vã tới nước L.Cùng ngày hôm đó, Cảnh Hoàn và Carol coi như chính thức hợp tác, hơn nữa Diệp Sơ Dương là người đại diện của Juvenile, cũng bắt đầu quay quảng cáo.Đối với một diễn viên chuyên nghiệp mà nói, quay một đoạn quảng cáo đối với Diệp Sơ Dương là một việc không hề khó khăn gì, có điều cũng không đơn giản.Bởi nữ chính trong đoạn quảng cáo của Juvenile thực sự khiến người ta... khiếp đảm.Diệp Sơ Dương lặng im nhìn cô gái trẻ gần như dính sát vào người mình, cuối cùng cô không nhịn được nữa đành lên tiếng: "Alice, cô có thể ngồi xa ra một chút được không? Tôi cảm thấy chỗ kia cũng rất rộng đấy!"Vừa nói ánh mắt thiếu niên vừa nhìn chiếc ghế dài mình ngồi.Chiếc ghế rất dài, cô ngồi không tốn mấy diện tích, phần ghế còn trống rất nhiều nhưng cô Alice này hoàn toàn không thích ngồi chỗ rộng rãi, ngược lại thích chen chúc ngồi gần cô.Đây là cái bệnh quái quỷ gì vậy?Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán, ánh mắt lộ vẻ rầu rĩ.Alice nghe thấy cô nói vậy liền nhướng mày: "Nhưng tôi thích ngồi chỗ bên cạnh cậu."Diệp Sơ Dương: "... Vậy tôi đổi chỗ."Nói xong Diệp Sơ Dương không đợi đối phương lên tiếng liền đứng dậy bước tới bên cạnh đạo diễn.Đạo diễn phụ trách đoạn quảng cáo này đã chú ý tới Diệp Sơ Dương và Alice từ lâu, khi thấy Diệp Sơ Dương bước tới, anh liền bật cười."Diệp, cậu đừng để bụng, Alice tình tình trước giờ đều vậy, đặc biệt thích trêu chọc những chàng trai đẹp trai."Thực ra đây là việc mà rất nhiều người trong giới đều biết, chỉ có điều Diệp Sơ Dương không hoạt động trong showbiz nước họ nên không hiểu biết nhiều về Alice.Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy khá bất ngờ: "Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh bởi tôi thuộc diện đẹp trai.""Ha ha, cậu nói không sai, cậu là nam sinh đẹp trai nhất tôi từng gặp." Đạo diễn cười đáp.Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thầm xòe tay.Bởi cô là một cô gái, nếu như không đẹp hơn nam sinh, vậy thì cô có thể đầu thai lại rồi.Khi Diệp Sơ Dương trò chuyện cùng đạo diễn, Alice cuối cùng cũng đến theo.Cô một tay chống cằm, đôi mắt xanh biếc nhìn Diệp Sơ Dương ánh lên vẻ trách móc: "Diệp, cậu thực sự không ga lăng, nếu là những người trước đây tôi từng gặp, họ bây giờ đã phải lòng tôi rồi."Đó chẳng phải là vì cô là con gái sao.Diệp Sơ Dương trong lòng làu bàu.Có điều, mặc dù lầu bầu nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, lời Alice nói không sai gì cả.Alice rất xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, đôi mắt xanh biếc như mắt mèo, vô cùng quyến rũ. Nếu như là những người đàn ông khác có lẽ không cần mất quá nhiều thời gian cũng sẽ gục ngã trong tay cô.Nhưng cô là con gái, lại là một cô gái đã có bạn trai, đương nhiên không có hứng thú tìm bách hợp.Thế là Diệp Sơ Dương liền mỉm cười thân thiện với Alice, sau đó nói: "Không, không phải tôi không ga lăng, chỉ là tôi thích đàn ông."Alice: "..."Alice cho biết, nội tâm cô lúc này vô cùng phức tạp.
Sau một bữa cơm quyết định hợp tác giữa Carol và Cảnh Hoàn, Lance cũng coi như đã có thể hoàn toàn yên tâm.
Thế là ngày hôm sau Mộ Tấn Hoa liền vội vã tới nước L.
Cùng ngày hôm đó, Cảnh Hoàn và Carol coi như chính thức hợp tác, hơn nữa Diệp Sơ Dương là người đại diện của Juvenile, cũng bắt đầu quay quảng cáo.
Đối với một diễn viên chuyên nghiệp mà nói, quay một đoạn quảng cáo đối với Diệp Sơ Dương là một việc không hề khó khăn gì, có điều cũng không đơn giản.
Bởi nữ chính trong đoạn quảng cáo của Juvenile thực sự khiến người ta... khiếp đảm.
Diệp Sơ Dương lặng im nhìn cô gái trẻ gần như dính sát vào người mình, cuối cùng cô không nhịn được nữa đành lên tiếng: "Alice, cô có thể ngồi xa ra một chút được không? Tôi cảm thấy chỗ kia cũng rất rộng đấy!"
Vừa nói ánh mắt thiếu niên vừa nhìn chiếc ghế dài mình ngồi.
Chiếc ghế rất dài, cô ngồi không tốn mấy diện tích, phần ghế còn trống rất nhiều nhưng cô Alice này hoàn toàn không thích ngồi chỗ rộng rãi, ngược lại thích chen chúc ngồi gần cô.
Đây là cái bệnh quái quỷ gì vậy?
Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán, ánh mắt lộ vẻ rầu rĩ.
Alice nghe thấy cô nói vậy liền nhướng mày: "Nhưng tôi thích ngồi chỗ bên cạnh cậu."
Diệp Sơ Dương: "... Vậy tôi đổi chỗ."
Nói xong Diệp Sơ Dương không đợi đối phương lên tiếng liền đứng dậy bước tới bên cạnh đạo diễn.
Đạo diễn phụ trách đoạn quảng cáo này đã chú ý tới Diệp Sơ Dương và Alice từ lâu, khi thấy Diệp Sơ Dương bước tới, anh liền bật cười.
"Diệp, cậu đừng để bụng, Alice tình tình trước giờ đều vậy, đặc biệt thích trêu chọc những chàng trai đẹp trai."
Thực ra đây là việc mà rất nhiều người trong giới đều biết, chỉ có điều Diệp Sơ Dương không hoạt động trong showbiz nước họ nên không hiểu biết nhiều về Alice.
Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy khá bất ngờ: "Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh bởi tôi thuộc diện đẹp trai."
"Ha ha, cậu nói không sai, cậu là nam sinh đẹp trai nhất tôi từng gặp." Đạo diễn cười đáp.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thầm xòe tay.
Bởi cô là một cô gái, nếu như không đẹp hơn nam sinh, vậy thì cô có thể đầu thai lại rồi.
Khi Diệp Sơ Dương trò chuyện cùng đạo diễn, Alice cuối cùng cũng đến theo.
Cô một tay chống cằm, đôi mắt xanh biếc nhìn Diệp Sơ Dương ánh lên vẻ trách móc: "Diệp, cậu thực sự không ga lăng, nếu là những người trước đây tôi từng gặp, họ bây giờ đã phải lòng tôi rồi."
Đó chẳng phải là vì cô là con gái sao.
Diệp Sơ Dương trong lòng làu bàu.
Có điều, mặc dù lầu bầu nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, lời Alice nói không sai gì cả.
Alice rất xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, đôi mắt xanh biếc như mắt mèo, vô cùng quyến rũ. Nếu như là những người đàn ông khác có lẽ không cần mất quá nhiều thời gian cũng sẽ gục ngã trong tay cô.
Nhưng cô là con gái, lại là một cô gái đã có bạn trai, đương nhiên không có hứng thú tìm bách hợp.
Thế là Diệp Sơ Dương liền mỉm cười thân thiện với Alice, sau đó nói: "Không, không phải tôi không ga lăng, chỉ là tôi thích đàn ông."
Alice: "..."
Alice cho biết, nội tâm cô lúc này vô cùng phức tạp.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Sau một bữa cơm quyết định hợp tác giữa Carol và Cảnh Hoàn, Lance cũng coi như đã có thể hoàn toàn yên tâm.Thế là ngày hôm sau Mộ Tấn Hoa liền vội vã tới nước L.Cùng ngày hôm đó, Cảnh Hoàn và Carol coi như chính thức hợp tác, hơn nữa Diệp Sơ Dương là người đại diện của Juvenile, cũng bắt đầu quay quảng cáo.Đối với một diễn viên chuyên nghiệp mà nói, quay một đoạn quảng cáo đối với Diệp Sơ Dương là một việc không hề khó khăn gì, có điều cũng không đơn giản.Bởi nữ chính trong đoạn quảng cáo của Juvenile thực sự khiến người ta... khiếp đảm.Diệp Sơ Dương lặng im nhìn cô gái trẻ gần như dính sát vào người mình, cuối cùng cô không nhịn được nữa đành lên tiếng: "Alice, cô có thể ngồi xa ra một chút được không? Tôi cảm thấy chỗ kia cũng rất rộng đấy!"Vừa nói ánh mắt thiếu niên vừa nhìn chiếc ghế dài mình ngồi.Chiếc ghế rất dài, cô ngồi không tốn mấy diện tích, phần ghế còn trống rất nhiều nhưng cô Alice này hoàn toàn không thích ngồi chỗ rộng rãi, ngược lại thích chen chúc ngồi gần cô.Đây là cái bệnh quái quỷ gì vậy?Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán, ánh mắt lộ vẻ rầu rĩ.Alice nghe thấy cô nói vậy liền nhướng mày: "Nhưng tôi thích ngồi chỗ bên cạnh cậu."Diệp Sơ Dương: "... Vậy tôi đổi chỗ."Nói xong Diệp Sơ Dương không đợi đối phương lên tiếng liền đứng dậy bước tới bên cạnh đạo diễn.Đạo diễn phụ trách đoạn quảng cáo này đã chú ý tới Diệp Sơ Dương và Alice từ lâu, khi thấy Diệp Sơ Dương bước tới, anh liền bật cười."Diệp, cậu đừng để bụng, Alice tình tình trước giờ đều vậy, đặc biệt thích trêu chọc những chàng trai đẹp trai."Thực ra đây là việc mà rất nhiều người trong giới đều biết, chỉ có điều Diệp Sơ Dương không hoạt động trong showbiz nước họ nên không hiểu biết nhiều về Alice.Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy khá bất ngờ: "Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh bởi tôi thuộc diện đẹp trai.""Ha ha, cậu nói không sai, cậu là nam sinh đẹp trai nhất tôi từng gặp." Đạo diễn cười đáp.Nghe vậy, Diệp Sơ Dương thầm xòe tay.Bởi cô là một cô gái, nếu như không đẹp hơn nam sinh, vậy thì cô có thể đầu thai lại rồi.Khi Diệp Sơ Dương trò chuyện cùng đạo diễn, Alice cuối cùng cũng đến theo.Cô một tay chống cằm, đôi mắt xanh biếc nhìn Diệp Sơ Dương ánh lên vẻ trách móc: "Diệp, cậu thực sự không ga lăng, nếu là những người trước đây tôi từng gặp, họ bây giờ đã phải lòng tôi rồi."Đó chẳng phải là vì cô là con gái sao.Diệp Sơ Dương trong lòng làu bàu.Có điều, mặc dù lầu bầu nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, lời Alice nói không sai gì cả.Alice rất xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, đôi mắt xanh biếc như mắt mèo, vô cùng quyến rũ. Nếu như là những người đàn ông khác có lẽ không cần mất quá nhiều thời gian cũng sẽ gục ngã trong tay cô.Nhưng cô là con gái, lại là một cô gái đã có bạn trai, đương nhiên không có hứng thú tìm bách hợp.Thế là Diệp Sơ Dương liền mỉm cười thân thiện với Alice, sau đó nói: "Không, không phải tôi không ga lăng, chỉ là tôi thích đàn ông."Alice: "..."Alice cho biết, nội tâm cô lúc này vô cùng phức tạp.