"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 406

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Sắc mặt mọi người có phần hàm xúc ý tứ, sắc mặt của Diệp Sơ Dương cũng vô cùng hàm xúc ý tứ.Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng bản lĩnh nhắm mắt nói cuội của mình vô cùng lợi hại, kết quả là tổ tiên của tộc nhắm mắt nói cuội chính là đang ở đây.Mặc dù phản ứng của Diệp Sơ Dương tối qua hơi trì trệ nhưng cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Trình Tử Giai sau khi bị mình từ chối, oán hệ vô cùng. Kết quả tối nay vẫn có thể nói những lời "tối qua đọc kịch bản".Cũng đúng là mặt dày hết chỗ nói.Trong ánh mắt xem kịch của mọi người, Hà Khâm biết rõ nội tình đành nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt đồng cảm và lực bất tòng tâm. Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ lạnh nhạt nhướng mày sau đó mỉm cười: "Tối qua đọc kịch bản? Sao tôi không biết? Chị đọc kịch bản với ma à?"Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương lại ý tứ hàm xúc nói tiếp: "Cũng đúng, người như chị, chắc sẽ có rất nhiều ma tới đọc kịch bản cùng chị?"Câu nói này của Diệp Sơ Dương đúng là có hai lớp ý nghĩa, hơn nữa cô tin rằng theo như IQ và trải nghiệm của Trình Tử Giai, nhất định sẽ hiểu được ý của cô.Và rõ ràng là người hiểu không chỉ có một mình Trình Tử Giai.Rất nhiều người trong giới đều biết những việc làm bỉ ổi Trình Tử Giai từng làm trước đây, chỉ có điều mọi người không nói ra mà thôi, né tránh để không rước họa vào người. Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Sơ Dương lại nói ra những việc của đối phương một cách mỉa mai, chế giễu tới vậy.Có khi nào hơi to gan chút không?Mọi người đưa mắt nhìn nhau.Trình Tử Giai đã bị câu nói của Diệp Sơ Dương làm cho sắc mặt sa sầm.Mặc dù cô ta từng làm những việc đó không sai, nhưng hai năm qua đi rồi, cô ta dường như đã quên hết, cũng không có người nào nhắc nhở cô ta, khiến cô ta thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.Chỉ có Diệp Sơ Dương hôm nay là một ngoại lệ.Cô gái trẻ tuổi mím chặt môi, ánh mắt nhuốm sắc màu dữ tợn: "Diệp Sơ Dương, không ai dạy cậu khi nói chuyện với tiền bối phải lễ phép sao?"Diệp Sơ Dương nghe vậy, nụ cười trong đáy mắt càng sâu sắc hơn.Ồ.Lúc này cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao.Cuối cùng cũng không gọi "Sơ Dương" nữa rồi.Đây là lần đầu Diệp Sơ Dương phát giác ra rằng ba từ "Diệp Sơ Dương" đúng là dễ nghe."Tiền bối cũng phải xem có phải là tiền bối tôi cam tâm tình nguyện thừa nhận hay không mới được." Diệp Sơ Dương thản nhiên ngửa tay lên: "Còn về chị thì thôi. Tiền bối không có việc gì thích chặn cửa người khác, nói thực lòng tôi rất không thích."Diệp Sơ Dương dù gì cũng là streamer bốp chát trong mắt người xem, nói cho Trình Tử Giai không còn gì để nói là không vấn đề.Quả nghiên sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Trình Tử Giai "cậu" một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.Cô ta tức giận vứt lại một cậu "Cậu hãy đợi đấy" rồi quay người bước trên đôi guốc cao gót bỏ đi.Nhìn bóng lưng cô ta, Diệp Sơ Dương liền thu lại nụ cười không mấy quan tâm trong đáy mắt.Diệp Sơ Dương tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng đám người cắn dưa ngồi hóng bên cạnh thì đều đồng loạt nhíu mày.Bầu không khí im lặng một hồi lâu, một nhân viên trong số đó lên tiếng: "Sơ Dương, cậu không nên gây hấn với Trình Tử Nhai, sau lưng cô ta có người."Nghe vậy, chị Lưu ngồi bên cạnh Nhiễm Giai Hàm cũng gật đầu: "Trình Tử Nhai có thể được chọn làm nữ phụ số hai của bộ phim này cũng là vì cô ta có người chống lưng ở Tinh Quang."Quan trọng hơn cả là người chống lưng này Ôn Phi Vũ không làm gì được.Nếu không với tính cách của Ôn Phi Vũ sớm đã đá Trình Tử Nhai ra khỏi đoàn rồi.

Sắc mặt mọi người có phần hàm xúc ý tứ, sắc mặt của Diệp Sơ Dương cũng vô cùng hàm xúc ý tứ.

Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng bản lĩnh nhắm mắt nói cuội của mình vô cùng lợi hại, kết quả là tổ tiên của tộc nhắm mắt nói cuội chính là đang ở đây.

Mặc dù phản ứng của Diệp Sơ Dương tối qua hơi trì trệ nhưng cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Trình Tử Giai sau khi bị mình từ chối, oán hệ vô cùng. Kết quả tối nay vẫn có thể nói những lời "tối qua đọc kịch bản".

Cũng đúng là mặt dày hết chỗ nói.

Trong ánh mắt xem kịch của mọi người, Hà Khâm biết rõ nội tình đành nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt đồng cảm và lực bất tòng tâm. Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ lạnh nhạt nhướng mày sau đó mỉm cười: "Tối qua đọc kịch bản? Sao tôi không biết? Chị đọc kịch bản với ma à?"

Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương lại ý tứ hàm xúc nói tiếp: "Cũng đúng, người như chị, chắc sẽ có rất nhiều ma tới đọc kịch bản cùng chị?"

Câu nói này của Diệp Sơ Dương đúng là có hai lớp ý nghĩa, hơn nữa cô tin rằng theo như IQ và trải nghiệm của Trình Tử Giai, nhất định sẽ hiểu được ý của cô.

Và rõ ràng là người hiểu không chỉ có một mình Trình Tử Giai.

Rất nhiều người trong giới đều biết những việc làm bỉ ổi Trình Tử Giai từng làm trước đây, chỉ có điều mọi người không nói ra mà thôi, né tránh để không rước họa vào người. Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Sơ Dương lại nói ra những việc của đối phương một cách mỉa mai, chế giễu tới vậy.

Có khi nào hơi to gan chút không?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Trình Tử Giai đã bị câu nói của Diệp Sơ Dương làm cho sắc mặt sa sầm.

Mặc dù cô ta từng làm những việc đó không sai, nhưng hai năm qua đi rồi, cô ta dường như đã quên hết, cũng không có người nào nhắc nhở cô ta, khiến cô ta thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.

Chỉ có Diệp Sơ Dương hôm nay là một ngoại lệ.

Cô gái trẻ tuổi mím chặt môi, ánh mắt nhuốm sắc màu dữ tợn: "Diệp Sơ Dương, không ai dạy cậu khi nói chuyện với tiền bối phải lễ phép sao?"

Diệp Sơ Dương nghe vậy, nụ cười trong đáy mắt càng sâu sắc hơn.

Ồ.

Lúc này cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao.

Cuối cùng cũng không gọi "Sơ Dương" nữa rồi.

Đây là lần đầu Diệp Sơ Dương phát giác ra rằng ba từ "Diệp Sơ Dương" đúng là dễ nghe.

"Tiền bối cũng phải xem có phải là tiền bối tôi cam tâm tình nguyện thừa nhận hay không mới được." Diệp Sơ Dương thản nhiên ngửa tay lên: "Còn về chị thì thôi. Tiền bối không có việc gì thích chặn cửa người khác, nói thực lòng tôi rất không thích."

Diệp Sơ Dương dù gì cũng là streamer bốp chát trong mắt người xem, nói cho Trình Tử Giai không còn gì để nói là không vấn đề.

Quả nghiên sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Trình Tử Giai "cậu" một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Cô ta tức giận vứt lại một cậu "Cậu hãy đợi đấy" rồi quay người bước trên đôi guốc cao gót bỏ đi.

Nhìn bóng lưng cô ta, Diệp Sơ Dương liền thu lại nụ cười không mấy quan tâm trong đáy mắt.

Diệp Sơ Dương tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng đám người cắn dưa ngồi hóng bên cạnh thì đều đồng loạt nhíu mày.

Bầu không khí im lặng một hồi lâu, một nhân viên trong số đó lên tiếng: "Sơ Dương, cậu không nên gây hấn với Trình Tử Nhai, sau lưng cô ta có người."

Nghe vậy, chị Lưu ngồi bên cạnh Nhiễm Giai Hàm cũng gật đầu: "Trình Tử Nhai có thể được chọn làm nữ phụ số hai của bộ phim này cũng là vì cô ta có người chống lưng ở Tinh Quang."

Quan trọng hơn cả là người chống lưng này Ôn Phi Vũ không làm gì được.

Nếu không với tính cách của Ôn Phi Vũ sớm đã đá Trình Tử Nhai ra khỏi đoàn rồi.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Sắc mặt mọi người có phần hàm xúc ý tứ, sắc mặt của Diệp Sơ Dương cũng vô cùng hàm xúc ý tứ.Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng bản lĩnh nhắm mắt nói cuội của mình vô cùng lợi hại, kết quả là tổ tiên của tộc nhắm mắt nói cuội chính là đang ở đây.Mặc dù phản ứng của Diệp Sơ Dương tối qua hơi trì trệ nhưng cô cũng nhìn thấy ánh mắt của Trình Tử Giai sau khi bị mình từ chối, oán hệ vô cùng. Kết quả tối nay vẫn có thể nói những lời "tối qua đọc kịch bản".Cũng đúng là mặt dày hết chỗ nói.Trong ánh mắt xem kịch của mọi người, Hà Khâm biết rõ nội tình đành nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt đồng cảm và lực bất tòng tâm. Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ lạnh nhạt nhướng mày sau đó mỉm cười: "Tối qua đọc kịch bản? Sao tôi không biết? Chị đọc kịch bản với ma à?"Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương lại ý tứ hàm xúc nói tiếp: "Cũng đúng, người như chị, chắc sẽ có rất nhiều ma tới đọc kịch bản cùng chị?"Câu nói này của Diệp Sơ Dương đúng là có hai lớp ý nghĩa, hơn nữa cô tin rằng theo như IQ và trải nghiệm của Trình Tử Giai, nhất định sẽ hiểu được ý của cô.Và rõ ràng là người hiểu không chỉ có một mình Trình Tử Giai.Rất nhiều người trong giới đều biết những việc làm bỉ ổi Trình Tử Giai từng làm trước đây, chỉ có điều mọi người không nói ra mà thôi, né tránh để không rước họa vào người. Nhưng họ không ngờ rằng Diệp Sơ Dương lại nói ra những việc của đối phương một cách mỉa mai, chế giễu tới vậy.Có khi nào hơi to gan chút không?Mọi người đưa mắt nhìn nhau.Trình Tử Giai đã bị câu nói của Diệp Sơ Dương làm cho sắc mặt sa sầm.Mặc dù cô ta từng làm những việc đó không sai, nhưng hai năm qua đi rồi, cô ta dường như đã quên hết, cũng không có người nào nhắc nhở cô ta, khiến cô ta thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.Chỉ có Diệp Sơ Dương hôm nay là một ngoại lệ.Cô gái trẻ tuổi mím chặt môi, ánh mắt nhuốm sắc màu dữ tợn: "Diệp Sơ Dương, không ai dạy cậu khi nói chuyện với tiền bối phải lễ phép sao?"Diệp Sơ Dương nghe vậy, nụ cười trong đáy mắt càng sâu sắc hơn.Ồ.Lúc này cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao.Cuối cùng cũng không gọi "Sơ Dương" nữa rồi.Đây là lần đầu Diệp Sơ Dương phát giác ra rằng ba từ "Diệp Sơ Dương" đúng là dễ nghe."Tiền bối cũng phải xem có phải là tiền bối tôi cam tâm tình nguyện thừa nhận hay không mới được." Diệp Sơ Dương thản nhiên ngửa tay lên: "Còn về chị thì thôi. Tiền bối không có việc gì thích chặn cửa người khác, nói thực lòng tôi rất không thích."Diệp Sơ Dương dù gì cũng là streamer bốp chát trong mắt người xem, nói cho Trình Tử Giai không còn gì để nói là không vấn đề.Quả nghiên sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Trình Tử Giai "cậu" một hồi lâu nhưng vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.Cô ta tức giận vứt lại một cậu "Cậu hãy đợi đấy" rồi quay người bước trên đôi guốc cao gót bỏ đi.Nhìn bóng lưng cô ta, Diệp Sơ Dương liền thu lại nụ cười không mấy quan tâm trong đáy mắt.Diệp Sơ Dương tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng đám người cắn dưa ngồi hóng bên cạnh thì đều đồng loạt nhíu mày.Bầu không khí im lặng một hồi lâu, một nhân viên trong số đó lên tiếng: "Sơ Dương, cậu không nên gây hấn với Trình Tử Nhai, sau lưng cô ta có người."Nghe vậy, chị Lưu ngồi bên cạnh Nhiễm Giai Hàm cũng gật đầu: "Trình Tử Nhai có thể được chọn làm nữ phụ số hai của bộ phim này cũng là vì cô ta có người chống lưng ở Tinh Quang."Quan trọng hơn cả là người chống lưng này Ôn Phi Vũ không làm gì được.Nếu không với tính cách của Ôn Phi Vũ sớm đã đá Trình Tử Nhai ra khỏi đoàn rồi.

Chương 406