"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 445
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bách Việt Phong, Diệp Sơ Dương từ từ lắc đầu, tiện lời đáp: "Hình như không có."Câu trả lời này thật sự không phải Diệp Sơ Dương đang giận đối phương.Mà thật tình không có.Nếu không phải Bách Việt Phong xuất hiện ngay lúc này, Diệp Sơ Dương cảm thấy chắc mình sẽ quên mất nhân vật này thôi.Cũng giống như điều Bách Việt Phong chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cô vậy.Câu nói của Diệp Sơ Dương cực kì nghiêm túc, còn Bách Việt Phong đang cảm thấy trái tim của mình vỡ từng mảnh tan tành.Khó khăn lắm anh mới có cơ hội về nước, vừa về nước liền ghé thăm thằng nhóc nhỏ.Rõ ràng anh đối xử tình sâu nghĩa nặng với thằng nhóc như vậy, nhưng sao thằng nhóc không bao giờ cảm nhận được? Và còn làm anh đau lòng như thế cơ chứ.Bách Việt Phong thật tình cảm giác cơn đau nhói trong tim.Chỉ là tiếp sau đó, khi anh bắt gặp người phụ nữ bước ra từ trong phòng khách, điệu bộ diễn hài của anh mới tiêu tan thành mây khói.Ánh mắt lướt sơ thằng nhóc nhỏ, anh bèn mỉm cười với Bách Minh Nguyệt, giọng điệu ôn hòa: "Chị? Sao chị ở đây vậy? Đến thăm Tiểu Cửu sao?"Vừa nói chuyện, Bách Việt Phong vừa giơ tay ôm lấy Diệp Sơ Dương bên cạnh tiến vào phòng khách.Diệp Sơ Dương lặng lẽ dõi nhìn móng vuốt đặt trên vai mình, rốt cuộc vẫn nể mặt không làm chuyện gì khó coi.Thoáng chốc, Bách Việt Phong ngồi xuống ghế sofa với phong thái tự tại, và Diệp Sơ Dương ngồi bên cạnh anh. Còn Bách Minh Nguyệt, im lặng giây lát bèn ngồi đối diện hai người họ.Người phụ nữ nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, ánh mắt lấp lóe hỏi: "Chị nghe nói Tiểu Cửu đang nghỉ phép, nên đến đây thăm nó. Nhưng sao A Phong đến đây vậy? Chẳng phải đang ở nước Y đi học sao?"Tuy hiện giờ Bách Việt Phong không còn trẻ tuổi, nhưng nghe nói anh ta có thành tích học tập tốt, đa phần thời gian đều ở lại bên nước ngoài.Đương nhiên, đây chỉ là điều Bách Việt Phong nói với nhà họ Bách thôi. Còn làm chuyện gì ở nước Y, đại khái chỉ có một mình Bách Việt Phong mới rõ.Dù sao trong mắt của Diệp Sơ Dương, thực sự không tìm được gen yêu thích học tập trên người của Bách Việt Phong.Thấy thiếu niên đảo mắt tỏ vẻ nghi ngờ trước câu trả lời của Bách Minh Nguyệt, Bách Việt Phong cực kì ngượng ngùng chạm tay lên môi mình, sau đó làm bộ ho vài phát."À, gần đây nhà trường đang cho nghỉ phép, nên em về đây thăm nhà. Chẳng phải Tiểu Cửu sắp đến sinh nhật mười tám tuổi sao? Em đã chuẩn bị sẵn quà cáp rồi đó." Bách Việt Phong vừa nói, vừa chỉ chỉ người bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn lên đồng hồ trên tay mình, nheo mắt nói: "Thời gian không còn sớm, em muốn dắt Tiểu Cửu ra ngoài dùng cơm."Ý nghĩa câu nói của Bách Việt Phong rất rõ ràng, đang đuổi khéo đó mà.Bỗng dưng nghe câu nói như vậy, sắc mặt của Bách Minh Nguyệt không được tốt cho lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy được, hai người đi ăn cơm, công ty còn có chút chuyện, không đi chung với hai người được."Dứt lời, người phụ nữ bèn đứng dậy rời khỏi ghế sofa, vừa sải bước, giây kế dường như nhớ ra chuyện gì đó, nói với Diệp Sơ Dương rằng: "Tiểu Cửu, chuyện trước kia mẹ có nói với con thì con suy nghĩ lại. Lòng người khó đoán, đừng dễ dàng tin tưởng người khác quá."Nghe vậy, người phụ nữ nhìn chăm chú Diệp Sơ Dương, cực kì ngoan ngoãn gật đầu.
Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bách Việt Phong, Diệp Sơ Dương từ từ lắc đầu, tiện lời đáp: "Hình như không có."
Câu trả lời này thật sự không phải Diệp Sơ Dương đang giận đối phương.
Mà thật tình không có.
Nếu không phải Bách Việt Phong xuất hiện ngay lúc này, Diệp Sơ Dương cảm thấy chắc mình sẽ quên mất nhân vật này thôi.
Cũng giống như điều Bách Việt Phong chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cô vậy.
Câu nói của Diệp Sơ Dương cực kì nghiêm túc, còn Bách Việt Phong đang cảm thấy trái tim của mình vỡ từng mảnh tan tành.
Khó khăn lắm anh mới có cơ hội về nước, vừa về nước liền ghé thăm thằng nhóc nhỏ.
Rõ ràng anh đối xử tình sâu nghĩa nặng với thằng nhóc như vậy, nhưng sao thằng nhóc không bao giờ cảm nhận được? Và còn làm anh đau lòng như thế cơ chứ.
Bách Việt Phong thật tình cảm giác cơn đau nhói trong tim.
Chỉ là tiếp sau đó, khi anh bắt gặp người phụ nữ bước ra từ trong phòng khách, điệu bộ diễn hài của anh mới tiêu tan thành mây khói.
Ánh mắt lướt sơ thằng nhóc nhỏ, anh bèn mỉm cười với Bách Minh Nguyệt, giọng điệu ôn hòa: "Chị? Sao chị ở đây vậy? Đến thăm Tiểu Cửu sao?"
Vừa nói chuyện, Bách Việt Phong vừa giơ tay ôm lấy Diệp Sơ Dương bên cạnh tiến vào phòng khách.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ dõi nhìn móng vuốt đặt trên vai mình, rốt cuộc vẫn nể mặt không làm chuyện gì khó coi.
Thoáng chốc, Bách Việt Phong ngồi xuống ghế sofa với phong thái tự tại, và Diệp Sơ Dương ngồi bên cạnh anh. Còn Bách Minh Nguyệt, im lặng giây lát bèn ngồi đối diện hai người họ.
Người phụ nữ nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, ánh mắt lấp lóe hỏi: "Chị nghe nói Tiểu Cửu đang nghỉ phép, nên đến đây thăm nó. Nhưng sao A Phong đến đây vậy? Chẳng phải đang ở nước Y đi học sao?"
Tuy hiện giờ Bách Việt Phong không còn trẻ tuổi, nhưng nghe nói anh ta có thành tích học tập tốt, đa phần thời gian đều ở lại bên nước ngoài.
Đương nhiên, đây chỉ là điều Bách Việt Phong nói với nhà họ Bách thôi. Còn làm chuyện gì ở nước Y, đại khái chỉ có một mình Bách Việt Phong mới rõ.
Dù sao trong mắt của Diệp Sơ Dương, thực sự không tìm được gen yêu thích học tập trên người của Bách Việt Phong.
Thấy thiếu niên đảo mắt tỏ vẻ nghi ngờ trước câu trả lời của Bách Minh Nguyệt, Bách Việt Phong cực kì ngượng ngùng chạm tay lên môi mình, sau đó làm bộ ho vài phát.
"À, gần đây nhà trường đang cho nghỉ phép, nên em về đây thăm nhà. Chẳng phải Tiểu Cửu sắp đến sinh nhật mười tám tuổi sao? Em đã chuẩn bị sẵn quà cáp rồi đó." Bách Việt Phong vừa nói, vừa chỉ chỉ người bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn lên đồng hồ trên tay mình, nheo mắt nói: "Thời gian không còn sớm, em muốn dắt Tiểu Cửu ra ngoài dùng cơm."
Ý nghĩa câu nói của Bách Việt Phong rất rõ ràng, đang đuổi khéo đó mà.
Bỗng dưng nghe câu nói như vậy, sắc mặt của Bách Minh Nguyệt không được tốt cho lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy được, hai người đi ăn cơm, công ty còn có chút chuyện, không đi chung với hai người được."
Dứt lời, người phụ nữ bèn đứng dậy rời khỏi ghế sofa, vừa sải bước, giây kế dường như nhớ ra chuyện gì đó, nói với Diệp Sơ Dương rằng: "Tiểu Cửu, chuyện trước kia mẹ có nói với con thì con suy nghĩ lại. Lòng người khó đoán, đừng dễ dàng tin tưởng người khác quá."
Nghe vậy, người phụ nữ nhìn chăm chú Diệp Sơ Dương, cực kì ngoan ngoãn gật đầu.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Bách Việt Phong, Diệp Sơ Dương từ từ lắc đầu, tiện lời đáp: "Hình như không có."Câu trả lời này thật sự không phải Diệp Sơ Dương đang giận đối phương.Mà thật tình không có.Nếu không phải Bách Việt Phong xuất hiện ngay lúc này, Diệp Sơ Dương cảm thấy chắc mình sẽ quên mất nhân vật này thôi.Cũng giống như điều Bách Việt Phong chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cô vậy.Câu nói của Diệp Sơ Dương cực kì nghiêm túc, còn Bách Việt Phong đang cảm thấy trái tim của mình vỡ từng mảnh tan tành.Khó khăn lắm anh mới có cơ hội về nước, vừa về nước liền ghé thăm thằng nhóc nhỏ.Rõ ràng anh đối xử tình sâu nghĩa nặng với thằng nhóc như vậy, nhưng sao thằng nhóc không bao giờ cảm nhận được? Và còn làm anh đau lòng như thế cơ chứ.Bách Việt Phong thật tình cảm giác cơn đau nhói trong tim.Chỉ là tiếp sau đó, khi anh bắt gặp người phụ nữ bước ra từ trong phòng khách, điệu bộ diễn hài của anh mới tiêu tan thành mây khói.Ánh mắt lướt sơ thằng nhóc nhỏ, anh bèn mỉm cười với Bách Minh Nguyệt, giọng điệu ôn hòa: "Chị? Sao chị ở đây vậy? Đến thăm Tiểu Cửu sao?"Vừa nói chuyện, Bách Việt Phong vừa giơ tay ôm lấy Diệp Sơ Dương bên cạnh tiến vào phòng khách.Diệp Sơ Dương lặng lẽ dõi nhìn móng vuốt đặt trên vai mình, rốt cuộc vẫn nể mặt không làm chuyện gì khó coi.Thoáng chốc, Bách Việt Phong ngồi xuống ghế sofa với phong thái tự tại, và Diệp Sơ Dương ngồi bên cạnh anh. Còn Bách Minh Nguyệt, im lặng giây lát bèn ngồi đối diện hai người họ.Người phụ nữ nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, ánh mắt lấp lóe hỏi: "Chị nghe nói Tiểu Cửu đang nghỉ phép, nên đến đây thăm nó. Nhưng sao A Phong đến đây vậy? Chẳng phải đang ở nước Y đi học sao?"Tuy hiện giờ Bách Việt Phong không còn trẻ tuổi, nhưng nghe nói anh ta có thành tích học tập tốt, đa phần thời gian đều ở lại bên nước ngoài.Đương nhiên, đây chỉ là điều Bách Việt Phong nói với nhà họ Bách thôi. Còn làm chuyện gì ở nước Y, đại khái chỉ có một mình Bách Việt Phong mới rõ.Dù sao trong mắt của Diệp Sơ Dương, thực sự không tìm được gen yêu thích học tập trên người của Bách Việt Phong.Thấy thiếu niên đảo mắt tỏ vẻ nghi ngờ trước câu trả lời của Bách Minh Nguyệt, Bách Việt Phong cực kì ngượng ngùng chạm tay lên môi mình, sau đó làm bộ ho vài phát."À, gần đây nhà trường đang cho nghỉ phép, nên em về đây thăm nhà. Chẳng phải Tiểu Cửu sắp đến sinh nhật mười tám tuổi sao? Em đã chuẩn bị sẵn quà cáp rồi đó." Bách Việt Phong vừa nói, vừa chỉ chỉ người bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn lên đồng hồ trên tay mình, nheo mắt nói: "Thời gian không còn sớm, em muốn dắt Tiểu Cửu ra ngoài dùng cơm."Ý nghĩa câu nói của Bách Việt Phong rất rõ ràng, đang đuổi khéo đó mà.Bỗng dưng nghe câu nói như vậy, sắc mặt của Bách Minh Nguyệt không được tốt cho lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy được, hai người đi ăn cơm, công ty còn có chút chuyện, không đi chung với hai người được."Dứt lời, người phụ nữ bèn đứng dậy rời khỏi ghế sofa, vừa sải bước, giây kế dường như nhớ ra chuyện gì đó, nói với Diệp Sơ Dương rằng: "Tiểu Cửu, chuyện trước kia mẹ có nói với con thì con suy nghĩ lại. Lòng người khó đoán, đừng dễ dàng tin tưởng người khác quá."Nghe vậy, người phụ nữ nhìn chăm chú Diệp Sơ Dương, cực kì ngoan ngoãn gật đầu.