"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 453

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Ba người trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa liền vô thức nhìn nhau.Ngay lập tức, ánh mắt của Triệu Vũ Hành trở nên âm trầm.Anh đứng dậy khỏi sofa, đang định nói gì đó thì liền thấy Lư Vãn Phong vội vã lắc lắc đầu với anh, sau đó cô tự mình bước ra mở cửa.Lư Vãn Phong mở cửa, cô nhìn người quản lý dáng người thấp béo đứng trước mắt mình, giọng nói vẫn trầm khàn như cũ: “Anh Mã, có việc gì à?”Nghe vậy, ánh mắt của Mã Triết bất giác liếc vào bên trong thư phòng, dường như anh ta muốn tìm Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương. Thế nhưng do thiết kế của thư phòng nên tâm nguyện nhỏ nhoi này của anh ta không thực hiện được.Thế là người đàn ông liền im lặng một hồi rồi lập tức bật cười thành tiếng: “Vừa nãy anh Triệu và Diệp Sơ Dương chẳng phải tới tìm em sao? Anh đến hỏi xem bọn họ có muốn uống gì không? Dù gì thì anh Triệu và Diệp Sơ Dương cũng là khách.”Câu này nghe ra thì dường như không vấn đề gì, thế nhưng Lư Vãn Phong vốn vô cùng hiểu rõ người quản lý Mã Triết này của mình, ý nghĩa ẩn chứa đằng sau câu nói của anh ta cô quá hiểu.Thế nhưng vào giây phút này, cô chỉ có thể coi như là mình không nghe hiểu mà trả lời: “Vậy phiền anh Mã pha giúp ba tách café nhé.”“Ồ, được thôi.” Mã Triết lại chẳng ngờ rằng Lư Vãn Phong chẳng thèm hỏi ý của Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương mà nói luôn như vậy nên sau khi nhận lời, ánh mắt của anh ta bất giác nhìn vào mặt của Lư Vãn Phong, anh ta vô thức ngây ra một hồi rồi bị những vết cào trên khuôn mặt đối phương làm cho dạ dày cảm thấy trào ngược lên.Thế là, Mã Triết liền nói một câu: “Em có rảnh thì đi khám mặt xem, nếu không được thì đi phẫu thuật đi” rồi quay người đi mất.Xem ra anh ta không muốn nhìn Lư Vãn Phong thêm một giây phút nào nữa.Trông thấy dáng người béo ục ịch biến mất khỏi lối đi, Lư Vãn Phong cũng chẳng quá để tâm. Mặt cô không chút biểu cảm đóng cửa lại rồi bước về trước ghế sofa.Nếu lúc trước Lư Vãn Phong còn có chút do dự thì lúc này đây, sau khi cô thấy sự xuất hiện của Mã Triết thì cô muốn nói tất cả mọi chuyện với Diệp Sơ Dương.Cô gái ngồi xuống đối diện với Diệp Sơ Dương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên nghị hẳn lên.Cô khẽ nói: “Sơ Dương à, lúc trước tuy tôi không quen biết cậu. Nhưng bây giờ anh Triệu mời cậu tới đây nên tôi sẽ kể cho cậu tất cả mọi việc.”Diệp Sơ Dương nghe cô nói vậy liền biết ngay câu này có ý gì.Thế là, vì để an ủi đối phương, Diệp Sơ Dương nói: “Có những chuyện xin tiền bối cứ yên tâm, nói thực lòng thì tôi không có hứng với những chuyện như là bóc phốt phanh phui chị.”Vốn dĩ là như vậy.Thứ nhất là, Diệp Sơ Dương và Lư Vãn Phong là hai người không cùng thế giới. Một người là diễn viên, một người là ca sĩ, chẳng ai gây khó khăn cho ai cả. Diệp Sơ Dương chẳng cần thiết phải dẫm đạp lên Lư Vãn Phong.Thứ hai là, làm những chuyện này dường như cũng chẳng có lợi gì cho Diệp Sơ Dương.Thứ ba là, Diệp Sơ Dương không quan tâm.Triệu Vũ Hành nghe câu nói có thể coi là không khách khí của Diệp Sơ Dương thì tâm trạng bất lực của anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào.Anh vô cùng thấu hiểu Diệp Sơ Dương, dĩ nên anh biết tính khí của đối phương thế nào. Thế là sau khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này, anh liền gật đầu với Lư Vãn Phong ngồi đối diện mình.“Vãn Phong à, những chuyện này bây giờ em không cần quá bận tâm. Diệp Tử sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”Nghe vậy, Lư Vãn Phong liền ngây ra một lúc rồi gật gật đầu.

Ba người trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa liền vô thức nhìn nhau.

Ngay lập tức, ánh mắt của Triệu Vũ Hành trở nên âm trầm.

Anh đứng dậy khỏi sofa, đang định nói gì đó thì liền thấy Lư Vãn Phong vội vã lắc lắc đầu với anh, sau đó cô tự mình bước ra mở cửa.

Lư Vãn Phong mở cửa, cô nhìn người quản lý dáng người thấp béo đứng trước mắt mình, giọng nói vẫn trầm khàn như cũ: “Anh Mã, có việc gì à?”

Nghe vậy, ánh mắt của Mã Triết bất giác liếc vào bên trong thư phòng, dường như anh ta muốn tìm Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương. Thế nhưng do thiết kế của thư phòng nên tâm nguyện nhỏ nhoi này của anh ta không thực hiện được.

Thế là người đàn ông liền im lặng một hồi rồi lập tức bật cười thành tiếng: “Vừa nãy anh Triệu và Diệp Sơ Dương chẳng phải tới tìm em sao? Anh đến hỏi xem bọn họ có muốn uống gì không? Dù gì thì anh Triệu và Diệp Sơ Dương cũng là khách.”

Câu này nghe ra thì dường như không vấn đề gì, thế nhưng Lư Vãn Phong vốn vô cùng hiểu rõ người quản lý Mã Triết này của mình, ý nghĩa ẩn chứa đằng sau câu nói của anh ta cô quá hiểu.

Thế nhưng vào giây phút này, cô chỉ có thể coi như là mình không nghe hiểu mà trả lời: “Vậy phiền anh Mã pha giúp ba tách café nhé.”

“Ồ, được thôi.” Mã Triết lại chẳng ngờ rằng Lư Vãn Phong chẳng thèm hỏi ý của Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương mà nói luôn như vậy nên sau khi nhận lời, ánh mắt của anh ta bất giác nhìn vào mặt của Lư Vãn Phong, anh ta vô thức ngây ra một hồi rồi bị những vết cào trên khuôn mặt đối phương làm cho dạ dày cảm thấy trào ngược lên.

Thế là, Mã Triết liền nói một câu: “Em có rảnh thì đi khám mặt xem, nếu không được thì đi phẫu thuật đi” rồi quay người đi mất.

Xem ra anh ta không muốn nhìn Lư Vãn Phong thêm một giây phút nào nữa.

Trông thấy dáng người béo ục ịch biến mất khỏi lối đi, Lư Vãn Phong cũng chẳng quá để tâm. Mặt cô không chút biểu cảm đóng cửa lại rồi bước về trước ghế sofa.

Nếu lúc trước Lư Vãn Phong còn có chút do dự thì lúc này đây, sau khi cô thấy sự xuất hiện của Mã Triết thì cô muốn nói tất cả mọi chuyện với Diệp Sơ Dương.

Cô gái ngồi xuống đối diện với Diệp Sơ Dương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên nghị hẳn lên.

Cô khẽ nói: “Sơ Dương à, lúc trước tuy tôi không quen biết cậu. Nhưng bây giờ anh Triệu mời cậu tới đây nên tôi sẽ kể cho cậu tất cả mọi việc.”

Diệp Sơ Dương nghe cô nói vậy liền biết ngay câu này có ý gì.

Thế là, vì để an ủi đối phương, Diệp Sơ Dương nói: “Có những chuyện xin tiền bối cứ yên tâm, nói thực lòng thì tôi không có hứng với những chuyện như là bóc phốt phanh phui chị.”

Vốn dĩ là như vậy.

Thứ nhất là, Diệp Sơ Dương và Lư Vãn Phong là hai người không cùng thế giới. Một người là diễn viên, một người là ca sĩ, chẳng ai gây khó khăn cho ai cả. Diệp Sơ Dương chẳng cần thiết phải dẫm đạp lên Lư Vãn Phong.

Thứ hai là, làm những chuyện này dường như cũng chẳng có lợi gì cho Diệp Sơ Dương.

Thứ ba là, Diệp Sơ Dương không quan tâm.

Triệu Vũ Hành nghe câu nói có thể coi là không khách khí của Diệp Sơ Dương thì tâm trạng bất lực của anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Anh vô cùng thấu hiểu Diệp Sơ Dương, dĩ nên anh biết tính khí của đối phương thế nào. Thế là sau khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này, anh liền gật đầu với Lư Vãn Phong ngồi đối diện mình.

“Vãn Phong à, những chuyện này bây giờ em không cần quá bận tâm. Diệp Tử sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”

Nghe vậy, Lư Vãn Phong liền ngây ra một lúc rồi gật gật đầu.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Ba người trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa liền vô thức nhìn nhau.Ngay lập tức, ánh mắt của Triệu Vũ Hành trở nên âm trầm.Anh đứng dậy khỏi sofa, đang định nói gì đó thì liền thấy Lư Vãn Phong vội vã lắc lắc đầu với anh, sau đó cô tự mình bước ra mở cửa.Lư Vãn Phong mở cửa, cô nhìn người quản lý dáng người thấp béo đứng trước mắt mình, giọng nói vẫn trầm khàn như cũ: “Anh Mã, có việc gì à?”Nghe vậy, ánh mắt của Mã Triết bất giác liếc vào bên trong thư phòng, dường như anh ta muốn tìm Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương. Thế nhưng do thiết kế của thư phòng nên tâm nguyện nhỏ nhoi này của anh ta không thực hiện được.Thế là người đàn ông liền im lặng một hồi rồi lập tức bật cười thành tiếng: “Vừa nãy anh Triệu và Diệp Sơ Dương chẳng phải tới tìm em sao? Anh đến hỏi xem bọn họ có muốn uống gì không? Dù gì thì anh Triệu và Diệp Sơ Dương cũng là khách.”Câu này nghe ra thì dường như không vấn đề gì, thế nhưng Lư Vãn Phong vốn vô cùng hiểu rõ người quản lý Mã Triết này của mình, ý nghĩa ẩn chứa đằng sau câu nói của anh ta cô quá hiểu.Thế nhưng vào giây phút này, cô chỉ có thể coi như là mình không nghe hiểu mà trả lời: “Vậy phiền anh Mã pha giúp ba tách café nhé.”“Ồ, được thôi.” Mã Triết lại chẳng ngờ rằng Lư Vãn Phong chẳng thèm hỏi ý của Triệu Vũ Hành và Diệp Sơ Dương mà nói luôn như vậy nên sau khi nhận lời, ánh mắt của anh ta bất giác nhìn vào mặt của Lư Vãn Phong, anh ta vô thức ngây ra một hồi rồi bị những vết cào trên khuôn mặt đối phương làm cho dạ dày cảm thấy trào ngược lên.Thế là, Mã Triết liền nói một câu: “Em có rảnh thì đi khám mặt xem, nếu không được thì đi phẫu thuật đi” rồi quay người đi mất.Xem ra anh ta không muốn nhìn Lư Vãn Phong thêm một giây phút nào nữa.Trông thấy dáng người béo ục ịch biến mất khỏi lối đi, Lư Vãn Phong cũng chẳng quá để tâm. Mặt cô không chút biểu cảm đóng cửa lại rồi bước về trước ghế sofa.Nếu lúc trước Lư Vãn Phong còn có chút do dự thì lúc này đây, sau khi cô thấy sự xuất hiện của Mã Triết thì cô muốn nói tất cả mọi chuyện với Diệp Sơ Dương.Cô gái ngồi xuống đối diện với Diệp Sơ Dương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên nghị hẳn lên.Cô khẽ nói: “Sơ Dương à, lúc trước tuy tôi không quen biết cậu. Nhưng bây giờ anh Triệu mời cậu tới đây nên tôi sẽ kể cho cậu tất cả mọi việc.”Diệp Sơ Dương nghe cô nói vậy liền biết ngay câu này có ý gì.Thế là, vì để an ủi đối phương, Diệp Sơ Dương nói: “Có những chuyện xin tiền bối cứ yên tâm, nói thực lòng thì tôi không có hứng với những chuyện như là bóc phốt phanh phui chị.”Vốn dĩ là như vậy.Thứ nhất là, Diệp Sơ Dương và Lư Vãn Phong là hai người không cùng thế giới. Một người là diễn viên, một người là ca sĩ, chẳng ai gây khó khăn cho ai cả. Diệp Sơ Dương chẳng cần thiết phải dẫm đạp lên Lư Vãn Phong.Thứ hai là, làm những chuyện này dường như cũng chẳng có lợi gì cho Diệp Sơ Dương.Thứ ba là, Diệp Sơ Dương không quan tâm.Triệu Vũ Hành nghe câu nói có thể coi là không khách khí của Diệp Sơ Dương thì tâm trạng bất lực của anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào.Anh vô cùng thấu hiểu Diệp Sơ Dương, dĩ nên anh biết tính khí của đối phương thế nào. Thế là sau khi Diệp Sơ Dương nói xong câu này, anh liền gật đầu với Lư Vãn Phong ngồi đối diện mình.“Vãn Phong à, những chuyện này bây giờ em không cần quá bận tâm. Diệp Tử sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”Nghe vậy, Lư Vãn Phong liền ngây ra một lúc rồi gật gật đầu.

Chương 453