"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 535

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Lúc này Diệp Tu Bạch trong mắt Bách Việt Phong, sắc mặt trầm tĩnh, lãnh đạm, biểu cảm khó gần đó thật sự khó có thể liên tưởng tới bộ dạng đi đâu cũng có thể giở trò tán tỉnh.Ờ.Hình như cho dù có biến thành như vậy thì anh cũng không nhìn thấy.Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong lập tức tỏ vẻ cảm khái, sau đó anh giơ tay ngoắc vai thiếu niên, giọng nói vô cùng thấm thía: "Nói thật, tôi và chú út của nhóc quen biết nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng thấy cậu ta quan tâm tới cô gái nào cả."Vì thế đừng nói biến thành người thích tán tỉnh, việc này tuyệt đối không xảy ra.Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy sau, ánh mắt liền liếc nhìn Diệp Tu Bạch, nửa như cười nửa như không, sau đó nói: "Ai quy định nhất định phải là gái? Nhỡ may cậu có thể nhìn thấy bộ mặt khác của gã này đối với đàn ông thì sao?"Bách Việt Phong: "... Thực ra nhóc nói cũng rất có lý..."Diệp Sơ Dương nghe vậy vô cùng đắc ý gật đầu.Đúng trong lúc này bên cạnh xuất hiện một bàn tay, đập thẳng vảo đầu Diệp Sơ Dương. Diệp Tu Bạch đứng đó nhìn cô, nhướng mày phì cười một tiếng: "Ai cho cậu dũng khí nói xấu tôi ngay trước mặt tôi?"Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa đầu, sau đó nhướng mày, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Sao lại là nói xấu chứ? Lẽ nào điều cháu nói không phải sự thật sao? Hay là chú thích con gái? Chú nói xem, chú thích cô nào, cháu không đánh chết cô ta cháu mang họ của chú!"Mới nghe qua thì có vẻ vô cùng khí thế.Cơ mà...Bách Việt Phong nghe xong, trầm ngâm một lát liền nhìn Diệp Sơ Dương hỏi: "Lẽ nào hai người không phải cùng mang họ Diệp sao?"Diệp Sơ Dương: "..."Diệp Tu Bạch: "..."Cậu nói không sai gì!Diệp Sơ Dương xoa mũi, chớp chớp mắt.Diệp Tu Bạch thấy vậy lại vỗ nhẹ đầu thằng nhóc nhà mình, giọng nói thản nhiên, tản mạn: "Cậu sẽ không có cơ hội này đâu."Nói xong Diệp Tu Bạch cũng không phí lời nữa, cất bước đi về phía đại sảnh ở lầu một.Diệp Sơ Dương và Bạch Việt Phong cũng không hề do dự, lập tức ngoan ngoãn chạy theo sau lưng Diệp Tu Bạch.Trong thời gian đó, Bách Việt Phong vẫn len lén liếc nhìn Diệp Tu Bạch ở phía trước, sau đó ghé sát lại gần Diệp Sơ Dương, thì thầm bên tai cô: "Này, Tiểu Cửu, vừa rồi hai người ở trong phòng không xảy ra chuyện gì thật chứ?""Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đầu óc cậu không thể suy nghĩ bình thường được sao?" Diệp Sơ Dương vô cùng cạn lời lườm đối phương một cái, sau đó giơ tay bóp trán.Mặc dù cô và Diệp Tu Bạch đúng là quan hệ đó.Nhưng mà họ đâu tới mức làm ra việc đó.Dù sao thì Diệp Sơ Dương vẫn phải ôm chặt thân phận là con gái của mình.Thấy thằng nhóc nhà mình nhìn mình chê bai như vậy, Bách Việt Phong trầm lặng một giây, cuối cùng vẫn nói: "Tôi đâu có nói cái việc đen tối đó. Hai người là chú cháu, sao có thể làm ra được việc như vậy? Hai người có đánh nhau trong đó không vậy?"Thực ra mới đầu khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương chỉnh trang y phục, hai từ "đánh nhau" lập tức lóe lên trong đầu Bách Việt Phong.Nhưng khi đó không phải sợ hai người này đánh nhau thật nên anh mới nói mập mờ như thế để làm dịu bầu không khí xuống sao?Nào ngờ lòng tốt của anh lại bị tên nhóc Diệp Sơ Dương cười nhạo như vậy.Đau lòng tự ôm lấy bản thân an ủi.

Lúc này Diệp Tu Bạch trong mắt Bách Việt Phong, sắc mặt trầm tĩnh, lãnh đạm, biểu cảm khó gần đó thật sự khó có thể liên tưởng tới bộ dạng đi đâu cũng có thể giở trò tán tỉnh.

Ờ.

Hình như cho dù có biến thành như vậy thì anh cũng không nhìn thấy.

Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong lập tức tỏ vẻ cảm khái, sau đó anh giơ tay ngoắc vai thiếu niên, giọng nói vô cùng thấm thía: "Nói thật, tôi và chú út của nhóc quen biết nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng thấy cậu ta quan tâm tới cô gái nào cả."

Vì thế đừng nói biến thành người thích tán tỉnh, việc này tuyệt đối không xảy ra.

Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy sau, ánh mắt liền liếc nhìn Diệp Tu Bạch, nửa như cười nửa như không, sau đó nói: "Ai quy định nhất định phải là gái? Nhỡ may cậu có thể nhìn thấy bộ mặt khác của gã này đối với đàn ông thì sao?"

Bách Việt Phong: "... Thực ra nhóc nói cũng rất có lý..."

Diệp Sơ Dương nghe vậy vô cùng đắc ý gật đầu.

Đúng trong lúc này bên cạnh xuất hiện một bàn tay, đập thẳng vảo đầu Diệp Sơ Dương. Diệp Tu Bạch đứng đó nhìn cô, nhướng mày phì cười một tiếng: "Ai cho cậu dũng khí nói xấu tôi ngay trước mặt tôi?"

Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa đầu, sau đó nhướng mày, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Sao lại là nói xấu chứ? Lẽ nào điều cháu nói không phải sự thật sao? Hay là chú thích con gái? Chú nói xem, chú thích cô nào, cháu không đánh chết cô ta cháu mang họ của chú!"

Mới nghe qua thì có vẻ vô cùng khí thế.

Cơ mà...

Bách Việt Phong nghe xong, trầm ngâm một lát liền nhìn Diệp Sơ Dương hỏi: "Lẽ nào hai người không phải cùng mang họ Diệp sao?"

Diệp Sơ Dương: "..."

Diệp Tu Bạch: "..."

Cậu nói không sai gì!

Diệp Sơ Dương xoa mũi, chớp chớp mắt.

Diệp Tu Bạch thấy vậy lại vỗ nhẹ đầu thằng nhóc nhà mình, giọng nói thản nhiên, tản mạn: "Cậu sẽ không có cơ hội này đâu."

Nói xong Diệp Tu Bạch cũng không phí lời nữa, cất bước đi về phía đại sảnh ở lầu một.

Diệp Sơ Dương và Bạch Việt Phong cũng không hề do dự, lập tức ngoan ngoãn chạy theo sau lưng Diệp Tu Bạch.

Trong thời gian đó, Bách Việt Phong vẫn len lén liếc nhìn Diệp Tu Bạch ở phía trước, sau đó ghé sát lại gần Diệp Sơ Dương, thì thầm bên tai cô: "Này, Tiểu Cửu, vừa rồi hai người ở trong phòng không xảy ra chuyện gì thật chứ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đầu óc cậu không thể suy nghĩ bình thường được sao?" Diệp Sơ Dương vô cùng cạn lời lườm đối phương một cái, sau đó giơ tay bóp trán.

Mặc dù cô và Diệp Tu Bạch đúng là quan hệ đó.

Nhưng mà họ đâu tới mức làm ra việc đó.

Dù sao thì Diệp Sơ Dương vẫn phải ôm chặt thân phận là con gái của mình.

Thấy thằng nhóc nhà mình nhìn mình chê bai như vậy, Bách Việt Phong trầm lặng một giây, cuối cùng vẫn nói: "Tôi đâu có nói cái việc đen tối đó. Hai người là chú cháu, sao có thể làm ra được việc như vậy? Hai người có đánh nhau trong đó không vậy?"

Thực ra mới đầu khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương chỉnh trang y phục, hai từ "đánh nhau" lập tức lóe lên trong đầu Bách Việt Phong.

Nhưng khi đó không phải sợ hai người này đánh nhau thật nên anh mới nói mập mờ như thế để làm dịu bầu không khí xuống sao?

Nào ngờ lòng tốt của anh lại bị tên nhóc Diệp Sơ Dương cười nhạo như vậy.

Đau lòng tự ôm lấy bản thân an ủi.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Lúc này Diệp Tu Bạch trong mắt Bách Việt Phong, sắc mặt trầm tĩnh, lãnh đạm, biểu cảm khó gần đó thật sự khó có thể liên tưởng tới bộ dạng đi đâu cũng có thể giở trò tán tỉnh.Ờ.Hình như cho dù có biến thành như vậy thì anh cũng không nhìn thấy.Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong lập tức tỏ vẻ cảm khái, sau đó anh giơ tay ngoắc vai thiếu niên, giọng nói vô cùng thấm thía: "Nói thật, tôi và chú út của nhóc quen biết nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng thấy cậu ta quan tâm tới cô gái nào cả."Vì thế đừng nói biến thành người thích tán tỉnh, việc này tuyệt đối không xảy ra.Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy sau, ánh mắt liền liếc nhìn Diệp Tu Bạch, nửa như cười nửa như không, sau đó nói: "Ai quy định nhất định phải là gái? Nhỡ may cậu có thể nhìn thấy bộ mặt khác của gã này đối với đàn ông thì sao?"Bách Việt Phong: "... Thực ra nhóc nói cũng rất có lý..."Diệp Sơ Dương nghe vậy vô cùng đắc ý gật đầu.Đúng trong lúc này bên cạnh xuất hiện một bàn tay, đập thẳng vảo đầu Diệp Sơ Dương. Diệp Tu Bạch đứng đó nhìn cô, nhướng mày phì cười một tiếng: "Ai cho cậu dũng khí nói xấu tôi ngay trước mặt tôi?"Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa đầu, sau đó nhướng mày, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Sao lại là nói xấu chứ? Lẽ nào điều cháu nói không phải sự thật sao? Hay là chú thích con gái? Chú nói xem, chú thích cô nào, cháu không đánh chết cô ta cháu mang họ của chú!"Mới nghe qua thì có vẻ vô cùng khí thế.Cơ mà...Bách Việt Phong nghe xong, trầm ngâm một lát liền nhìn Diệp Sơ Dương hỏi: "Lẽ nào hai người không phải cùng mang họ Diệp sao?"Diệp Sơ Dương: "..."Diệp Tu Bạch: "..."Cậu nói không sai gì!Diệp Sơ Dương xoa mũi, chớp chớp mắt.Diệp Tu Bạch thấy vậy lại vỗ nhẹ đầu thằng nhóc nhà mình, giọng nói thản nhiên, tản mạn: "Cậu sẽ không có cơ hội này đâu."Nói xong Diệp Tu Bạch cũng không phí lời nữa, cất bước đi về phía đại sảnh ở lầu một.Diệp Sơ Dương và Bạch Việt Phong cũng không hề do dự, lập tức ngoan ngoãn chạy theo sau lưng Diệp Tu Bạch.Trong thời gian đó, Bách Việt Phong vẫn len lén liếc nhìn Diệp Tu Bạch ở phía trước, sau đó ghé sát lại gần Diệp Sơ Dương, thì thầm bên tai cô: "Này, Tiểu Cửu, vừa rồi hai người ở trong phòng không xảy ra chuyện gì thật chứ?""Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đầu óc cậu không thể suy nghĩ bình thường được sao?" Diệp Sơ Dương vô cùng cạn lời lườm đối phương một cái, sau đó giơ tay bóp trán.Mặc dù cô và Diệp Tu Bạch đúng là quan hệ đó.Nhưng mà họ đâu tới mức làm ra việc đó.Dù sao thì Diệp Sơ Dương vẫn phải ôm chặt thân phận là con gái của mình.Thấy thằng nhóc nhà mình nhìn mình chê bai như vậy, Bách Việt Phong trầm lặng một giây, cuối cùng vẫn nói: "Tôi đâu có nói cái việc đen tối đó. Hai người là chú cháu, sao có thể làm ra được việc như vậy? Hai người có đánh nhau trong đó không vậy?"Thực ra mới đầu khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương chỉnh trang y phục, hai từ "đánh nhau" lập tức lóe lên trong đầu Bách Việt Phong.Nhưng khi đó không phải sợ hai người này đánh nhau thật nên anh mới nói mập mờ như thế để làm dịu bầu không khí xuống sao?Nào ngờ lòng tốt của anh lại bị tên nhóc Diệp Sơ Dương cười nhạo như vậy.Đau lòng tự ôm lấy bản thân an ủi.

Chương 535