"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 587

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… 59587.Nghĩ tới cảnh này, khóe mắt Lục Cảnh Hoành không khỏi co giật.Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu hai người này mà đánh nhau, con gái Giả Minh là Giả Bội Vân chắc chắn sẽ thua tơi tả.Chưa nói tới việc Diệp Tu Bạch chắc chắn sẽ giúp thằng nhóc nhà mình, cho dù Diệp Tu Bạch đứng đó không xen tay vào, chỉ dựa vào bản lĩnh của Diệp Sơ Dương cũng đủ để Giả Bội Văn ăn đủ.Có điều...Chắc bất luận là Diệp Sơ Dương hay Giả Bội Vân đều có thể nổi tiếng sau một trận chiến.Lục Cảnh Hoành bóp trán, ánh mắt liếc nhìn hai người ngồi đối diện.Diệp Sơ Dương không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đào hoa hẹp dài ướt át không hề có sự tức giận như Lục Cảnh Hoành dự liệu, ngược lại nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn một chút.Lục Cảnh Hoành: "..." Chắc không phải đang có ý đồ xem kịch đấy chứ?Nếu như đúng là vậy, Lục Cảnh Hoành bất giác cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của Diệp Tu Bạch rồi.Đúng lúc này, Giả Bội Vân liền buông tay ba mình ra, bước tới trước mặt ba người Diệp Sơ Dương, sau khi mỉm cười với ba người liền nhìn thẳng về phía Diệp Tu Bạch thần sắc lạnh nhạt, trầm ngâm.Cô cười nói: "Chào Diệp Tam gia, tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị, Giả Bội Vân."Giả Bội Vân cũng là người có đầu óc.Vừa mở miệng đã giới thiệu một câu "tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị", hành vi biểu lộ rõ thân phận của mình thế này có lẽ sẽ là một liều thuốc tốt đối với một số người đàn ông chú trọng lợi ích.Khiến họ động lòng.Vì nếu như kết thân với cô gái trước mặt cũng có nghĩa là sẽ tiến sát hơn tới tập đoàn Giả Thị.Diệp Sơ Dương không hiểu phân bố thế lực hiện tại của nước L, nhưng nghe Giả Bội Vân tự hào nói ra bốn chữ "tập đoàn Giả Thị" cô cũng đoán được bản lĩnh của tập đoàn Giả Thị là không tới nỗi nào.Lục Cảnh Hoành ngồi cạnh xem kịch dường như đoán được Diệp Sơ Dương đang nghĩ gì, anh lập tức không hề suy nghĩ tìm ngay hồ sơ trong điện thoại sau đó đưa cho người thiếu niên vẫn đang uể oải dựa người bên cạnh Diệp Tu Bạch.Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền nheo mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó mới giơ bàn tay trắng ngần thon thả trong tay áo ra, đón lấy điện thoại đặt trước mặt, xem cẩn thận.Dường như tới tận lúc này Giả Minh và Giả Bội Vân mới nhìn thấy bên cạnh Diệp Tu Bạch còn có một người thiếu niên.Mặc dù đã bị chú ý tới nhưng thần sắc Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng bình tĩnh, coi như không hề biết gì, vẫn nghiêm túc ngồi xem điện thoại.Tập đoàn Giả Thị cũng là tập đoàn tài chính rất nổi tiếng ở nước L, sản nghiệp của Giả Thị tập trung ở mảng khách sạn nhà hàng, rất thành công ở nước L.Diệp Sơ Dương xem xong những tài liệu này liền kéo trang web tới cuối cùng, nhấn vào ba chữ "Giả Bội Vân."Giả Bội Vân năm này hai mươi ba tuổi, cao một mét bảy, cân nặng bốn mươi sáu ký.Chỉ là vẻ bề ngoàiDiệp Sơ Dương sau khi lầm rầm nói hai chữ này liền bỏ qua những nội dung vớ vẩn đó, tiếp tục đọc xuống phía dưới.Sau đó liền nhìn thấy cuộc đời huy hoàng của Giả Bội Vân.Tốt nghiệp một trường đại học kinh tế nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ở tập đoàn của gia đình mình, trong vòng một tháng đã giúp Giả Thị giành được một dự án lớn trị giá hai trăm triệu tệ, từ đó về sau liền đứng vững trong tập đoàn.Nói chung, cô gái này vô cùng xuất sắc.Bất luận là tướng mạo hay năng lực, cô gái này đều thuộc hạng hàng đầu trong phái nữ.Hm...Nhưng nếu như so sánh với cô, hình như vẫn còn kém đôi chút.Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc suy nghĩ.

59587.Nghĩ tới cảnh này, khóe mắt Lục Cảnh Hoành không khỏi co giật.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu hai người này mà đánh nhau, con gái Giả Minh là Giả Bội Vân chắc chắn sẽ thua tơi tả.

Chưa nói tới việc Diệp Tu Bạch chắc chắn sẽ giúp thằng nhóc nhà mình, cho dù Diệp Tu Bạch đứng đó không xen tay vào, chỉ dựa vào bản lĩnh của Diệp Sơ Dương cũng đủ để Giả Bội Văn ăn đủ.

Có điều...

Chắc bất luận là Diệp Sơ Dương hay Giả Bội Vân đều có thể nổi tiếng sau một trận chiến.

Lục Cảnh Hoành bóp trán, ánh mắt liếc nhìn hai người ngồi đối diện.

Diệp Sơ Dương không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đào hoa hẹp dài ướt át không hề có sự tức giận như Lục Cảnh Hoành dự liệu, ngược lại nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn một chút.

Lục Cảnh Hoành: "..." Chắc không phải đang có ý đồ xem kịch đấy chứ?

Nếu như đúng là vậy, Lục Cảnh Hoành bất giác cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của Diệp Tu Bạch rồi.

Đúng lúc này, Giả Bội Vân liền buông tay ba mình ra, bước tới trước mặt ba người Diệp Sơ Dương, sau khi mỉm cười với ba người liền nhìn thẳng về phía Diệp Tu Bạch thần sắc lạnh nhạt, trầm ngâm.

Cô cười nói: "Chào Diệp Tam gia, tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị, Giả Bội Vân."

Giả Bội Vân cũng là người có đầu óc.

Vừa mở miệng đã giới thiệu một câu "tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị", hành vi biểu lộ rõ thân phận của mình thế này có lẽ sẽ là một liều thuốc tốt đối với một số người đàn ông chú trọng lợi ích.

Khiến họ động lòng.

Vì nếu như kết thân với cô gái trước mặt cũng có nghĩa là sẽ tiến sát hơn tới tập đoàn Giả Thị.

Diệp Sơ Dương không hiểu phân bố thế lực hiện tại của nước L, nhưng nghe Giả Bội Vân tự hào nói ra bốn chữ "tập đoàn Giả Thị" cô cũng đoán được bản lĩnh của tập đoàn Giả Thị là không tới nỗi nào.

Lục Cảnh Hoành ngồi cạnh xem kịch dường như đoán được Diệp Sơ Dương đang nghĩ gì, anh lập tức không hề suy nghĩ tìm ngay hồ sơ trong điện thoại sau đó đưa cho người thiếu niên vẫn đang uể oải dựa người bên cạnh Diệp Tu Bạch.

Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền nheo mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó mới giơ bàn tay trắng ngần thon thả trong tay áo ra, đón lấy điện thoại đặt trước mặt, xem cẩn thận.

Dường như tới tận lúc này Giả Minh và Giả Bội Vân mới nhìn thấy bên cạnh Diệp Tu Bạch còn có một người thiếu niên.

Mặc dù đã bị chú ý tới nhưng thần sắc Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng bình tĩnh, coi như không hề biết gì, vẫn nghiêm túc ngồi xem điện thoại.

Tập đoàn Giả Thị cũng là tập đoàn tài chính rất nổi tiếng ở nước L, sản nghiệp của Giả Thị tập trung ở mảng khách sạn nhà hàng, rất thành công ở nước L.

Diệp Sơ Dương xem xong những tài liệu này liền kéo trang web tới cuối cùng, nhấn vào ba chữ "Giả Bội Vân."

Giả Bội Vân năm này hai mươi ba tuổi, cao một mét bảy, cân nặng bốn mươi sáu ký.

Chỉ là vẻ bề ngoài

Diệp Sơ Dương sau khi lầm rầm nói hai chữ này liền bỏ qua những nội dung vớ vẩn đó, tiếp tục đọc xuống phía dưới.

Sau đó liền nhìn thấy cuộc đời huy hoàng của Giả Bội Vân.

Tốt nghiệp một trường đại học kinh tế nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ở tập đoàn của gia đình mình, trong vòng một tháng đã giúp Giả Thị giành được một dự án lớn trị giá hai trăm triệu tệ, từ đó về sau liền đứng vững trong tập đoàn.

Nói chung, cô gái này vô cùng xuất sắc.

Bất luận là tướng mạo hay năng lực, cô gái này đều thuộc hạng hàng đầu trong phái nữ.

Hm...

Nhưng nếu như so sánh với cô, hình như vẫn còn kém đôi chút.

Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc suy nghĩ.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… 59587.Nghĩ tới cảnh này, khóe mắt Lục Cảnh Hoành không khỏi co giật.Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu hai người này mà đánh nhau, con gái Giả Minh là Giả Bội Vân chắc chắn sẽ thua tơi tả.Chưa nói tới việc Diệp Tu Bạch chắc chắn sẽ giúp thằng nhóc nhà mình, cho dù Diệp Tu Bạch đứng đó không xen tay vào, chỉ dựa vào bản lĩnh của Diệp Sơ Dương cũng đủ để Giả Bội Văn ăn đủ.Có điều...Chắc bất luận là Diệp Sơ Dương hay Giả Bội Vân đều có thể nổi tiếng sau một trận chiến.Lục Cảnh Hoành bóp trán, ánh mắt liếc nhìn hai người ngồi đối diện.Diệp Sơ Dương không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đào hoa hẹp dài ướt át không hề có sự tức giận như Lục Cảnh Hoành dự liệu, ngược lại nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn một chút.Lục Cảnh Hoành: "..." Chắc không phải đang có ý đồ xem kịch đấy chứ?Nếu như đúng là vậy, Lục Cảnh Hoành bất giác cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của Diệp Tu Bạch rồi.Đúng lúc này, Giả Bội Vân liền buông tay ba mình ra, bước tới trước mặt ba người Diệp Sơ Dương, sau khi mỉm cười với ba người liền nhìn thẳng về phía Diệp Tu Bạch thần sắc lạnh nhạt, trầm ngâm.Cô cười nói: "Chào Diệp Tam gia, tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị, Giả Bội Vân."Giả Bội Vân cũng là người có đầu óc.Vừa mở miệng đã giới thiệu một câu "tôi là người thừa kế của tập đoàn Giả Thị", hành vi biểu lộ rõ thân phận của mình thế này có lẽ sẽ là một liều thuốc tốt đối với một số người đàn ông chú trọng lợi ích.Khiến họ động lòng.Vì nếu như kết thân với cô gái trước mặt cũng có nghĩa là sẽ tiến sát hơn tới tập đoàn Giả Thị.Diệp Sơ Dương không hiểu phân bố thế lực hiện tại của nước L, nhưng nghe Giả Bội Vân tự hào nói ra bốn chữ "tập đoàn Giả Thị" cô cũng đoán được bản lĩnh của tập đoàn Giả Thị là không tới nỗi nào.Lục Cảnh Hoành ngồi cạnh xem kịch dường như đoán được Diệp Sơ Dương đang nghĩ gì, anh lập tức không hề suy nghĩ tìm ngay hồ sơ trong điện thoại sau đó đưa cho người thiếu niên vẫn đang uể oải dựa người bên cạnh Diệp Tu Bạch.Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền nheo mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó mới giơ bàn tay trắng ngần thon thả trong tay áo ra, đón lấy điện thoại đặt trước mặt, xem cẩn thận.Dường như tới tận lúc này Giả Minh và Giả Bội Vân mới nhìn thấy bên cạnh Diệp Tu Bạch còn có một người thiếu niên.Mặc dù đã bị chú ý tới nhưng thần sắc Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng bình tĩnh, coi như không hề biết gì, vẫn nghiêm túc ngồi xem điện thoại.Tập đoàn Giả Thị cũng là tập đoàn tài chính rất nổi tiếng ở nước L, sản nghiệp của Giả Thị tập trung ở mảng khách sạn nhà hàng, rất thành công ở nước L.Diệp Sơ Dương xem xong những tài liệu này liền kéo trang web tới cuối cùng, nhấn vào ba chữ "Giả Bội Vân."Giả Bội Vân năm này hai mươi ba tuổi, cao một mét bảy, cân nặng bốn mươi sáu ký.Chỉ là vẻ bề ngoàiDiệp Sơ Dương sau khi lầm rầm nói hai chữ này liền bỏ qua những nội dung vớ vẩn đó, tiếp tục đọc xuống phía dưới.Sau đó liền nhìn thấy cuộc đời huy hoàng của Giả Bội Vân.Tốt nghiệp một trường đại học kinh tế nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ở tập đoàn của gia đình mình, trong vòng một tháng đã giúp Giả Thị giành được một dự án lớn trị giá hai trăm triệu tệ, từ đó về sau liền đứng vững trong tập đoàn.Nói chung, cô gái này vô cùng xuất sắc.Bất luận là tướng mạo hay năng lực, cô gái này đều thuộc hạng hàng đầu trong phái nữ.Hm...Nhưng nếu như so sánh với cô, hình như vẫn còn kém đôi chút.Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc suy nghĩ.

Chương 587