"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 708
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: T.HườngBeta: SnowYêu Tam Gia thì cũng thôi đi, lại còn muốn yêu Cửu Thiếu.Đúng là không sợ chết.Túc Nhất khóe miệng giật giật một chút, sau đó vỗ vỗ vào đầu Túc Thất, “Dù có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng đừng nghĩ lộn xộn. Tam Gia để cậu đi theo Cửu Thiếu lên xe là có ý tứ gì cậu còn không biết?”Túc Thất: “……” A, hình như là như vậy.Điều nãy có nghĩ là trong lòng Tam Gia, Túc Thất anh vẫn còn có chút tác dụng.Cho nên, một số vấn đề có thể không cần quá lo lắng.Túc Thất thở dài một hơi, ánh mắt bắt đầu tìm tòi Cửu Thiếu nhà mình. Sau khi tìm cả nửa ngày cũng không thấy, cậu ta hỏi, “Nói đi nói lại, hôm nay người Cra ra xuất chiến là ai, có biết không?”“Không biết.” Túc Nhất nói với vẻ mặt tức giận.Nói tới chuyện này liền tức giận.Cũng không biết Cra rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì. Tìm đến giúp đỡ thôi đi, còn giấu kĩ đến như vậy. Là làm gì? Định dùng lá bài át chủ à?Thật đúng là.Túc Nhất không chút do dự trợn tròn mắt, liếc mắt một cái sau khi nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của Túc Thất lại tiếp tục nói, “Phương thức của cuộc đua xe lần này suy cho cùng là không giống lần trước. Cậu chú ý một chút, Cửu Thiếu khẳng định là có thể thắng.”“Cái này tôi biết rồi, chính là sợ những tên kia sẽ làm chuyện gì đó.” Túc Thất bĩu môi nói.Túc Nhất: “Bọn họ làm gì cậu cũng làm y như vậy. Có mang theo súng không? Đến lúc đó bắn một phát súng là được rồi.”Túc Thất: “……” Tác phong như thế nào lại càng ngày càng giống thổ phỉ rồi?*Bên này Túc Nhất cùng Túc Thất còn đang thảo luận một số vấn đề không trong sạch. Thì bên kia Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch chính là đi gặp người phụ trách của Cra.Người phụ trách của Cra hiển nhiên là đã thay đổi, độ tuổi nhìn qua vẫn còn là một người đàn ông trẻ tuổi.Diệp Tu Bạch liếc đối phương một chút, lạnh nhạt giải thích cho Diệp Sơ Dương, “Thiếu đổng của Cra, Xương Lợi.”Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Xương Lợi.Xương Lợi lớn lên không tính là kém, vẫn là dạng phổ thông. Nhưng là đại khái bởi vì ngồi lâu ở vị trí thiếu đổng này rồi, nên làm cho người ta có cảm giác cả người anh ta tràn đầy khí thế.Đúng, khí thế chính là cảm giác mà Diệp Sơ Dương trước hết cảm nhận được từ trên người Xương Lợi, chứ không phải là vẻ bề ngoài.Sau khi Diệp Sơ Dương nhìn về phía Xương Lợi, Xương Lợi cũng nhìn về phía c ánh mắt hai người giao nhau.Xương Lợi đối với Diệp Tu Bạch kỳ thật vẫn tính là quen thuộc, tốt xấu gì cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở nước Z, hơn nữa cùng với câu lạc bộ Cra của bọn họ cũng từng có giao thoa. Nhưng mà so sánh, thì anh ta đối với Diệp Sơ Dương cũng không có ấn tượng gì.Giờ phút này Diệp Sơ Dương vẫn là ăn mặc như trước khi ở trên sân khấu, đội mũ đeo khẩu trang, không có lộ ra toàn bộ khuôn mặt.Bộ dạng này, nếu là bị fan của Diệp Sơ Dương nhìn thấy, muốn nhận ra tuyệt đối không có gì vấn đề lớn. Nhưng mà nếu đem fan đổi thành Xương Lợi người không có hiểu biết gì đối với giới giải trí, vậy khẳng định là không nhận ra.Lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta khẽ nhíu mày.Mãi đến khi bên tai truyền đến một âm thanh nhỏ giọng nhắc nhở, “Xương thiếu, vị kia chính là tay đua xe Diệp gia đã đâm Trâu đực rơi xuống núi.”A?Chính là một tiểu thiếu niên như vậy?Xương Lợi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Diệp Sơ Dương trong ánh mắt nhiễm vài phần suy nghĩ sâu xa.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
Yêu Tam Gia thì cũng thôi đi, lại còn muốn yêu Cửu Thiếu.
Đúng là không sợ chết.
Túc Nhất khóe miệng giật giật một chút, sau đó vỗ vỗ vào đầu Túc Thất, “Dù có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng đừng nghĩ lộn xộn. Tam Gia để cậu đi theo Cửu Thiếu lên xe là có ý tứ gì cậu còn không biết?”
Túc Thất: “……” A, hình như là như vậy.
Điều nãy có nghĩ là trong lòng Tam Gia, Túc Thất anh vẫn còn có chút tác dụng.
Cho nên, một số vấn đề có thể không cần quá lo lắng.
Túc Thất thở dài một hơi, ánh mắt bắt đầu tìm tòi Cửu Thiếu nhà mình. Sau khi tìm cả nửa ngày cũng không thấy, cậu ta hỏi, “Nói đi nói lại, hôm nay người Cra ra xuất chiến là ai, có biết không?”
“Không biết.” Túc Nhất nói với vẻ mặt tức giận.
Nói tới chuyện này liền tức giận.
Cũng không biết Cra rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì. Tìm đến giúp đỡ thôi đi, còn giấu kĩ đến như vậy. Là làm gì? Định dùng lá bài át chủ à?
Thật đúng là.
Túc Nhất không chút do dự trợn tròn mắt, liếc mắt một cái sau khi nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của Túc Thất lại tiếp tục nói, “Phương thức của cuộc đua xe lần này suy cho cùng là không giống lần trước. Cậu chú ý một chút, Cửu Thiếu khẳng định là có thể thắng.”
“Cái này tôi biết rồi, chính là sợ những tên kia sẽ làm chuyện gì đó.” Túc Thất bĩu môi nói.
Túc Nhất: “Bọn họ làm gì cậu cũng làm y như vậy. Có mang theo súng không? Đến lúc đó bắn một phát súng là được rồi.”
Túc Thất: “……” Tác phong như thế nào lại càng ngày càng giống thổ phỉ rồi?
*
Bên này Túc Nhất cùng Túc Thất còn đang thảo luận một số vấn đề không trong sạch. Thì bên kia Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch chính là đi gặp người phụ trách của Cra.
Người phụ trách của Cra hiển nhiên là đã thay đổi, độ tuổi nhìn qua vẫn còn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Diệp Tu Bạch liếc đối phương một chút, lạnh nhạt giải thích cho Diệp Sơ Dương, “Thiếu đổng của Cra, Xương Lợi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Xương Lợi.
Xương Lợi lớn lên không tính là kém, vẫn là dạng phổ thông. Nhưng là đại khái bởi vì ngồi lâu ở vị trí thiếu đổng này rồi, nên làm cho người ta có cảm giác cả người anh ta tràn đầy khí thế.
Đúng, khí thế chính là cảm giác mà Diệp Sơ Dương trước hết cảm nhận được từ trên người Xương Lợi, chứ không phải là vẻ bề ngoài.
Sau khi Diệp Sơ Dương nhìn về phía Xương Lợi, Xương Lợi cũng nhìn về phía c ánh mắt hai người giao nhau.
Xương Lợi đối với Diệp Tu Bạch kỳ thật vẫn tính là quen thuộc, tốt xấu gì cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở nước Z, hơn nữa cùng với câu lạc bộ Cra của bọn họ cũng từng có giao thoa. Nhưng mà so sánh, thì anh ta đối với Diệp Sơ Dương cũng không có ấn tượng gì.
Giờ phút này Diệp Sơ Dương vẫn là ăn mặc như trước khi ở trên sân khấu, đội mũ đeo khẩu trang, không có lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Bộ dạng này, nếu là bị fan của Diệp Sơ Dương nhìn thấy, muốn nhận ra tuyệt đối không có gì vấn đề lớn. Nhưng mà nếu đem fan đổi thành Xương Lợi người không có hiểu biết gì đối với giới giải trí, vậy khẳng định là không nhận ra.
Lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta khẽ nhíu mày.
Mãi đến khi bên tai truyền đến một âm thanh nhỏ giọng nhắc nhở, “Xương thiếu, vị kia chính là tay đua xe Diệp gia đã đâm Trâu đực rơi xuống núi.”
A?
Chính là một tiểu thiếu niên như vậy?
Xương Lợi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Diệp Sơ Dương trong ánh mắt nhiễm vài phần suy nghĩ sâu xa.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: T.HườngBeta: SnowYêu Tam Gia thì cũng thôi đi, lại còn muốn yêu Cửu Thiếu.Đúng là không sợ chết.Túc Nhất khóe miệng giật giật một chút, sau đó vỗ vỗ vào đầu Túc Thất, “Dù có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng đừng nghĩ lộn xộn. Tam Gia để cậu đi theo Cửu Thiếu lên xe là có ý tứ gì cậu còn không biết?”Túc Thất: “……” A, hình như là như vậy.Điều nãy có nghĩ là trong lòng Tam Gia, Túc Thất anh vẫn còn có chút tác dụng.Cho nên, một số vấn đề có thể không cần quá lo lắng.Túc Thất thở dài một hơi, ánh mắt bắt đầu tìm tòi Cửu Thiếu nhà mình. Sau khi tìm cả nửa ngày cũng không thấy, cậu ta hỏi, “Nói đi nói lại, hôm nay người Cra ra xuất chiến là ai, có biết không?”“Không biết.” Túc Nhất nói với vẻ mặt tức giận.Nói tới chuyện này liền tức giận.Cũng không biết Cra rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì. Tìm đến giúp đỡ thôi đi, còn giấu kĩ đến như vậy. Là làm gì? Định dùng lá bài át chủ à?Thật đúng là.Túc Nhất không chút do dự trợn tròn mắt, liếc mắt một cái sau khi nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của Túc Thất lại tiếp tục nói, “Phương thức của cuộc đua xe lần này suy cho cùng là không giống lần trước. Cậu chú ý một chút, Cửu Thiếu khẳng định là có thể thắng.”“Cái này tôi biết rồi, chính là sợ những tên kia sẽ làm chuyện gì đó.” Túc Thất bĩu môi nói.Túc Nhất: “Bọn họ làm gì cậu cũng làm y như vậy. Có mang theo súng không? Đến lúc đó bắn một phát súng là được rồi.”Túc Thất: “……” Tác phong như thế nào lại càng ngày càng giống thổ phỉ rồi?*Bên này Túc Nhất cùng Túc Thất còn đang thảo luận một số vấn đề không trong sạch. Thì bên kia Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch chính là đi gặp người phụ trách của Cra.Người phụ trách của Cra hiển nhiên là đã thay đổi, độ tuổi nhìn qua vẫn còn là một người đàn ông trẻ tuổi.Diệp Tu Bạch liếc đối phương một chút, lạnh nhạt giải thích cho Diệp Sơ Dương, “Thiếu đổng của Cra, Xương Lợi.”Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Xương Lợi.Xương Lợi lớn lên không tính là kém, vẫn là dạng phổ thông. Nhưng là đại khái bởi vì ngồi lâu ở vị trí thiếu đổng này rồi, nên làm cho người ta có cảm giác cả người anh ta tràn đầy khí thế.Đúng, khí thế chính là cảm giác mà Diệp Sơ Dương trước hết cảm nhận được từ trên người Xương Lợi, chứ không phải là vẻ bề ngoài.Sau khi Diệp Sơ Dương nhìn về phía Xương Lợi, Xương Lợi cũng nhìn về phía c ánh mắt hai người giao nhau.Xương Lợi đối với Diệp Tu Bạch kỳ thật vẫn tính là quen thuộc, tốt xấu gì cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở nước Z, hơn nữa cùng với câu lạc bộ Cra của bọn họ cũng từng có giao thoa. Nhưng mà so sánh, thì anh ta đối với Diệp Sơ Dương cũng không có ấn tượng gì.Giờ phút này Diệp Sơ Dương vẫn là ăn mặc như trước khi ở trên sân khấu, đội mũ đeo khẩu trang, không có lộ ra toàn bộ khuôn mặt.Bộ dạng này, nếu là bị fan của Diệp Sơ Dương nhìn thấy, muốn nhận ra tuyệt đối không có gì vấn đề lớn. Nhưng mà nếu đem fan đổi thành Xương Lợi người không có hiểu biết gì đối với giới giải trí, vậy khẳng định là không nhận ra.Lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta khẽ nhíu mày.Mãi đến khi bên tai truyền đến một âm thanh nhỏ giọng nhắc nhở, “Xương thiếu, vị kia chính là tay đua xe Diệp gia đã đâm Trâu đực rơi xuống núi.”A?Chính là một tiểu thiếu niên như vậy?Xương Lợi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Diệp Sơ Dương trong ánh mắt nhiễm vài phần suy nghĩ sâu xa.