"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 750
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: T.HườngBeta: Snow“Vậy sau đó thì sao?” Mạc Tử Nghiên nhỏ giọng hỏi.“Sau đó, thôn trưởng vì chuộc tội, chỉ có thể để đôi vợ chồng này ở lại. Chẳng qua, chỉ có thể ở trong một thời gian ngắn. Kết quả, sau một tháng, người vợ bị cưỡng gian kia phát hiện mình đã mang thai. Không hề nghi ngờ gì, đứa nhỏ này chính là tên thôn dân đã cưỡng gian cô trước đó.”“Tên thôn dân kia ở trong thôn chính là một tên vô lại, thôn trưởng cũng không có biện pháp bắt hắn phải làm gì bây giờ.” Thần Núi khi đang nói đến những lời này, âm thanh bỗng nhiên trở nên bất đắc dĩ, “Tên vô lại kia yêu cầu cô vợ sinh đứa nhỏ này ra. Nhưng mà bị người vợ cự tuyệt.”“Thế nhưng người vợ thế nào cũng không nghĩ tới chính là, chồng của cô thế nhưng cũng muốn cô sinh đứa nhỏ này ra. Bởi vì sinh đứa nhỏ này ra, bọn họ liền có thể thuận lý thành chương* ở chỗ này sinh sống. Người chồng kia ở bên ngoài là một người đàn ông chán nản vì mất việc, lại ở một nơi tìm được khát vọng sống của chính mình. Cho nên, anh ta không muốn đi.”*sự việc cứ như thế mà diễn ra thuận lợi.Đối với người chồng kia mà nói, sinh sống trong thôn này không giống như ở bên ngoài thức khuya dậy sớm như vậy, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí càng không cần công việc, cũng không cần để ý tới ánh mắt xem thường của người khác.Cho nên, khát vọng an ổn cùng lười nhác sa đọa anh ta lựa chọn ở nơi này.Mà vì tất cả những điều này, anh ta có thể trả giá bất cứ thứ gì, bao gồm cả vợ của anh ta.Cuối cùng, người vợ chịu dưới sự áp bức của người chồng đã sinh ra đứa nhỏ này.Cô vợ cảm thấy càng ngày càng nhục nhã.Mỗi lần khi cô đi ra ngoài, đều có thể cảm giác được trong ánh mắt của người bên cạnh mang theo vài phần đáng thương đồng tình cùng khinh bỉ. Càng quá đáng hơn chính là, tên vô lại trong thôn sau khi biết chồng của cô sẽ không nhúng tay quản những việc này, liền không ngừng tới đùa giỡn cô.Thậm chí là tới cưỡng h**p cô.Rõ ràng chồng của cô đều biết, lại trước sau là nhắm mắt làm ngơ.Cô vợ ở đây trong thời gian dài 2 năm, gặp vô số sự sỉ nhục, nhưng ai cô cũng không nói.Thời gian dần trôi qua, nội tâm cô đã nở ra một đóa hoa tội ác.Cô tự tay b*p ch*t con trai của chính mình, cũng cầm đao chém chết người chồng của mình.Sau đó, lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô mang theo đao có máu của chồng đang chảy xuống, chém chết những người vô lại đã sỉ nhục cô. Cuối cùng, cầm một cây đuốc trực tiếp đốt thôn này đi.“Cho nên, trận cháy lớn mấy trăm năm trước là bởi vì chuyện này?” Diệp Sơ Dương sau khi nghe xong, duỗi tay sờ sờ cằm, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn hỏi.Nghe vậy, Thần Núi đáp một tiếng.Lúc trước nói cái gì bởi vì nhân loại không tốt không bảo vệ môi trường, đều là giả cả.Nguyên nhân chính xác là cái này.“Như vậy mấy trăm năm sau, nhân loại vô số lần muốn gieo trồng cây cỏ nhưng lại thất bại, cũng không phải bởi vì ông trời đang trừng phạt. Mà là oán khí cùng sát khí của người phụ nữ kia ăn mòn mảnh đất này.”Diệp Sơ Dương tiếp tục bổ sung nói.Suy đoán này của Diệp Sơ Dương, Sơn Thần không chút suy nghĩ liền trực tiếp đồng ý.Nhưng nếu như ông có mặt, lúc này vẻ mặt nhất định vô cùng khiếp sợ. Ông không nghĩ tới, chính mình chẳng qua chỉ là kể một câu chuyện xưa mà thôi. Nhưng cứ như thế Diệp Sơ Dương lại đoán được tất cả.Mạc Tử Nghiên bên cạnh toàn bộ hành trình đều ở an tĩnh ngồi nghe chuyện xưa nghe được lời đối thoại của Diệp Sơ Dương cùng Thần Núi, sờ sờ cái mũi, hỏi ra một câu mấu chốt của vấn đề, “Vậy chuyện này có liên quan gì tới hồ nước?”Nói nửa ngày, liên lụy đến mấy trăm năm trước chỉ là một trận cháy lớn mấy kia sao?“Đương nhiên là có quan hệ.” Sơn Thần nói một câu không rõ ý tứ, cuối cùng nói lạnh nhạt giải thích.
Edit: T.Hường
Beta: Snow
“Vậy sau đó thì sao?” Mạc Tử Nghiên nhỏ giọng hỏi.
“Sau đó, thôn trưởng vì chuộc tội, chỉ có thể để đôi vợ chồng này ở lại. Chẳng qua, chỉ có thể ở trong một thời gian ngắn. Kết quả, sau một tháng, người vợ bị cưỡng gian kia phát hiện mình đã mang thai. Không hề nghi ngờ gì, đứa nhỏ này chính là tên thôn dân đã cưỡng gian cô trước đó.”
“Tên thôn dân kia ở trong thôn chính là một tên vô lại, thôn trưởng cũng không có biện pháp bắt hắn phải làm gì bây giờ.” Thần Núi khi đang nói đến những lời này, âm thanh bỗng nhiên trở nên bất đắc dĩ, “Tên vô lại kia yêu cầu cô vợ sinh đứa nhỏ này ra. Nhưng mà bị người vợ cự tuyệt.”
“Thế nhưng người vợ thế nào cũng không nghĩ tới chính là, chồng của cô thế nhưng cũng muốn cô sinh đứa nhỏ này ra. Bởi vì sinh đứa nhỏ này ra, bọn họ liền có thể thuận lý thành chương* ở chỗ này sinh sống. Người chồng kia ở bên ngoài là một người đàn ông chán nản vì mất việc, lại ở một nơi tìm được khát vọng sống của chính mình. Cho nên, anh ta không muốn đi.”
*sự việc cứ như thế mà diễn ra thuận lợi.
Đối với người chồng kia mà nói, sinh sống trong thôn này không giống như ở bên ngoài thức khuya dậy sớm như vậy, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí càng không cần công việc, cũng không cần để ý tới ánh mắt xem thường của người khác.
Cho nên, khát vọng an ổn cùng lười nhác sa đọa anh ta lựa chọn ở nơi này.
Mà vì tất cả những điều này, anh ta có thể trả giá bất cứ thứ gì, bao gồm cả vợ của anh ta.
Cuối cùng, người vợ chịu dưới sự áp bức của người chồng đã sinh ra đứa nhỏ này.
Cô vợ cảm thấy càng ngày càng nhục nhã.
Mỗi lần khi cô đi ra ngoài, đều có thể cảm giác được trong ánh mắt của người bên cạnh mang theo vài phần đáng thương đồng tình cùng khinh bỉ. Càng quá đáng hơn chính là, tên vô lại trong thôn sau khi biết chồng của cô sẽ không nhúng tay quản những việc này, liền không ngừng tới đùa giỡn cô.
Thậm chí là tới cưỡng h**p cô.
Rõ ràng chồng của cô đều biết, lại trước sau là nhắm mắt làm ngơ.
Cô vợ ở đây trong thời gian dài 2 năm, gặp vô số sự sỉ nhục, nhưng ai cô cũng không nói.
Thời gian dần trôi qua, nội tâm cô đã nở ra một đóa hoa tội ác.
Cô tự tay b*p ch*t con trai của chính mình, cũng cầm đao chém chết người chồng của mình.
Sau đó, lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô mang theo đao có máu của chồng đang chảy xuống, chém chết những người vô lại đã sỉ nhục cô. Cuối cùng, cầm một cây đuốc trực tiếp đốt thôn này đi.
“Cho nên, trận cháy lớn mấy trăm năm trước là bởi vì chuyện này?” Diệp Sơ Dương sau khi nghe xong, duỗi tay sờ sờ cằm, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn hỏi.
Nghe vậy, Thần Núi đáp một tiếng.
Lúc trước nói cái gì bởi vì nhân loại không tốt không bảo vệ môi trường, đều là giả cả.
Nguyên nhân chính xác là cái này.
“Như vậy mấy trăm năm sau, nhân loại vô số lần muốn gieo trồng cây cỏ nhưng lại thất bại, cũng không phải bởi vì ông trời đang trừng phạt. Mà là oán khí cùng sát khí của người phụ nữ kia ăn mòn mảnh đất này.”
Diệp Sơ Dương tiếp tục bổ sung nói.
Suy đoán này của Diệp Sơ Dương, Sơn Thần không chút suy nghĩ liền trực tiếp đồng ý.
Nhưng nếu như ông có mặt, lúc này vẻ mặt nhất định vô cùng khiếp sợ. Ông không nghĩ tới, chính mình chẳng qua chỉ là kể một câu chuyện xưa mà thôi. Nhưng cứ như thế Diệp Sơ Dương lại đoán được tất cả.
Mạc Tử Nghiên bên cạnh toàn bộ hành trình đều ở an tĩnh ngồi nghe chuyện xưa nghe được lời đối thoại của Diệp Sơ Dương cùng Thần Núi, sờ sờ cái mũi, hỏi ra một câu mấu chốt của vấn đề, “Vậy chuyện này có liên quan gì tới hồ nước?”
Nói nửa ngày, liên lụy đến mấy trăm năm trước chỉ là một trận cháy lớn mấy kia sao?
“Đương nhiên là có quan hệ.” Sơn Thần nói một câu không rõ ý tứ, cuối cùng nói lạnh nhạt giải thích.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: T.HườngBeta: Snow“Vậy sau đó thì sao?” Mạc Tử Nghiên nhỏ giọng hỏi.“Sau đó, thôn trưởng vì chuộc tội, chỉ có thể để đôi vợ chồng này ở lại. Chẳng qua, chỉ có thể ở trong một thời gian ngắn. Kết quả, sau một tháng, người vợ bị cưỡng gian kia phát hiện mình đã mang thai. Không hề nghi ngờ gì, đứa nhỏ này chính là tên thôn dân đã cưỡng gian cô trước đó.”“Tên thôn dân kia ở trong thôn chính là một tên vô lại, thôn trưởng cũng không có biện pháp bắt hắn phải làm gì bây giờ.” Thần Núi khi đang nói đến những lời này, âm thanh bỗng nhiên trở nên bất đắc dĩ, “Tên vô lại kia yêu cầu cô vợ sinh đứa nhỏ này ra. Nhưng mà bị người vợ cự tuyệt.”“Thế nhưng người vợ thế nào cũng không nghĩ tới chính là, chồng của cô thế nhưng cũng muốn cô sinh đứa nhỏ này ra. Bởi vì sinh đứa nhỏ này ra, bọn họ liền có thể thuận lý thành chương* ở chỗ này sinh sống. Người chồng kia ở bên ngoài là một người đàn ông chán nản vì mất việc, lại ở một nơi tìm được khát vọng sống của chính mình. Cho nên, anh ta không muốn đi.”*sự việc cứ như thế mà diễn ra thuận lợi.Đối với người chồng kia mà nói, sinh sống trong thôn này không giống như ở bên ngoài thức khuya dậy sớm như vậy, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí càng không cần công việc, cũng không cần để ý tới ánh mắt xem thường của người khác.Cho nên, khát vọng an ổn cùng lười nhác sa đọa anh ta lựa chọn ở nơi này.Mà vì tất cả những điều này, anh ta có thể trả giá bất cứ thứ gì, bao gồm cả vợ của anh ta.Cuối cùng, người vợ chịu dưới sự áp bức của người chồng đã sinh ra đứa nhỏ này.Cô vợ cảm thấy càng ngày càng nhục nhã.Mỗi lần khi cô đi ra ngoài, đều có thể cảm giác được trong ánh mắt của người bên cạnh mang theo vài phần đáng thương đồng tình cùng khinh bỉ. Càng quá đáng hơn chính là, tên vô lại trong thôn sau khi biết chồng của cô sẽ không nhúng tay quản những việc này, liền không ngừng tới đùa giỡn cô.Thậm chí là tới cưỡng h**p cô.Rõ ràng chồng của cô đều biết, lại trước sau là nhắm mắt làm ngơ.Cô vợ ở đây trong thời gian dài 2 năm, gặp vô số sự sỉ nhục, nhưng ai cô cũng không nói.Thời gian dần trôi qua, nội tâm cô đã nở ra một đóa hoa tội ác.Cô tự tay b*p ch*t con trai của chính mình, cũng cầm đao chém chết người chồng của mình.Sau đó, lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô mang theo đao có máu của chồng đang chảy xuống, chém chết những người vô lại đã sỉ nhục cô. Cuối cùng, cầm một cây đuốc trực tiếp đốt thôn này đi.“Cho nên, trận cháy lớn mấy trăm năm trước là bởi vì chuyện này?” Diệp Sơ Dương sau khi nghe xong, duỗi tay sờ sờ cằm, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn hỏi.Nghe vậy, Thần Núi đáp một tiếng.Lúc trước nói cái gì bởi vì nhân loại không tốt không bảo vệ môi trường, đều là giả cả.Nguyên nhân chính xác là cái này.“Như vậy mấy trăm năm sau, nhân loại vô số lần muốn gieo trồng cây cỏ nhưng lại thất bại, cũng không phải bởi vì ông trời đang trừng phạt. Mà là oán khí cùng sát khí của người phụ nữ kia ăn mòn mảnh đất này.”Diệp Sơ Dương tiếp tục bổ sung nói.Suy đoán này của Diệp Sơ Dương, Sơn Thần không chút suy nghĩ liền trực tiếp đồng ý.Nhưng nếu như ông có mặt, lúc này vẻ mặt nhất định vô cùng khiếp sợ. Ông không nghĩ tới, chính mình chẳng qua chỉ là kể một câu chuyện xưa mà thôi. Nhưng cứ như thế Diệp Sơ Dương lại đoán được tất cả.Mạc Tử Nghiên bên cạnh toàn bộ hành trình đều ở an tĩnh ngồi nghe chuyện xưa nghe được lời đối thoại của Diệp Sơ Dương cùng Thần Núi, sờ sờ cái mũi, hỏi ra một câu mấu chốt của vấn đề, “Vậy chuyện này có liên quan gì tới hồ nước?”Nói nửa ngày, liên lụy đến mấy trăm năm trước chỉ là một trận cháy lớn mấy kia sao?“Đương nhiên là có quan hệ.” Sơn Thần nói một câu không rõ ý tứ, cuối cùng nói lạnh nhạt giải thích.