"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 787
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: CáVừa dứt lời thì toàn hội trường ồ lên.Tuy mọi người đều biết ba người tán tu đã nhanh chóng xác định được chỗ đứng nhưng quả thật không ngờ rằng thực sự cả ba người này lại là ba người đứng đầu.Sao lại thế này!Năm nay có phải mọi tán tu đều khoa trương vậy không? Sao lại lợi hại như vậy?Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Mọi người hoàn toàn không giấu được vẻ kinh ngạc và không dám tin.Truyện được edit tại Vietwriter.com, hãy đọc chính chủ để ủng hộ các editer nhé mọi người ^^Sắc mặt Du An bên cạnh đã đen như đít nồi. Anh ta vốn cho rằng đối thủ của mình chỉ là Diệp Sơ Dương của Diệp gia. Nhưng theo tình hình bây giờ thì ngoài Diệp Sơ Dương còn có hai người làm hắn chú ý.Du An bặm môi, trong ánh mắt đen nhánh loé lên một tia khó hiểu.Giờ phút này hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt nhìn mình có bao nhiêu sự đồng cảm trào phúng. Ai cũng cho rằng nếu lúc sau không xuất hiện người của Huyền môn thì quán quân cuộc thi nhất định là phái Mao Sơn bọn họ.Chính Du An và những thành viên phái Mao Sơn khác cũng nghĩ vậy.Nhưng không ai ngờ được rằng, tự nhiên lại xuất hiện ba con ngựa chiến mạnh như vậy.Du An hung hăng hít vào một ngụm khí, đúng vào lúc này, giọng nói của Đàm Minh Khôn lại lần nữa vang lên: “Ngoại trừ ba người này, tôi cũng xin đọc danh sách những người đã vượt qua vòng thi đầu tiên.”“Du An, Lý Thành, Lý Vinh Phi…”Sau khi đọc xong danh sách, Đàm Minh Khôn bỏ tờ giấy xuống, ánh mắt lại xẹt qua nhóm người trước mặt. Cuối cùng, ông ta chú ý tới mấy người sắc mặt trắng bệch.Đàm Minh Khôn đương nhiên biết họ là ai.Là những người không có tên trên danh sách vượt qua vòng một.Nghĩ vậy, Đàm Minh Khôn hơi phân vân rồi vẫn quyết định an ủi đối phương một chút. Tuy Huyền môn bọn họ bây giờ đã lui về ở ẩn nhưng cũng không muốn để lại cho người đời một hình tượng cao ngạo lạnh lùng.Ông ta cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm thấy những người có thể đứng đây tham gia thi đấu đều là người có bản lĩnh. Tôi cũng biết các vị quả thật rất lợi hại. Hơn nữa, vòng thứ nhất này cũng không phải đơn giản, bởi vậy những tuyển thủ thất bại hôm nay xin đừng quá đau lòng, hãy tiếp tục nỗ lực.”Những lời an ủi này lọt vào tai bọn họ lập tức có chút tác dụng.Nếu Đàm Minh Khôn đã nói vậy thì bọn họ có day dứt cũng không có ý nghĩa gì.Mấy tuyển thủ bị loại liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng tay ra hiệu với Đàm Minh Khôn rồi rời đi.Những người còn lại đều là người đã vượt qua vòng một.Đàm Minh Khôn nhìn họ, chậm rãi nói: “Các vị đều rất ưu tú. Có thể vượt qua vòng thi thứ nhất thì tôi cũng nhìn ra thực lực của mọi người rồi. Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra sau ba ngày nữa. Ba ngày này mọi người có thể chuẩn bị ôn tập thật kỹ lại kiến thức của mình. Đương nhiên, đề bài là gì đến lúc đó mọi người sẽ biết.”Nói xong, Đàm Minh Khôn khẽ cúi đầu trước đám đông rồi nhàn nhạt cất lời: “Bây giờ mọi người có thể quay về nghỉ ngơi. Hy vọng ba ngày sau có thể gặp các vị đúng giờ. Tôi không muốn nhìn thấy ai đến muộn, cũng không muốn có ai bỏ trốn như những kẻ đào ngũ.”Lúc nhắc nhở mọi người xong, Đàm Minh Khôn mới rời khỏi đại sảnh.Cùng lúc đó, các tuyển thủ còn lại cũng nhìn nhau rồi ồn ào giải tán.
Edit: Cá
Vừa dứt lời thì toàn hội trường ồ lên.
Tuy mọi người đều biết ba người tán tu đã nhanh chóng xác định được chỗ đứng nhưng quả thật không ngờ rằng thực sự cả ba người này lại là ba người đứng đầu.
Sao lại thế này!
Năm nay có phải mọi tán tu đều khoa trương vậy không? Sao lại lợi hại như vậy?
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Mọi người hoàn toàn không giấu được vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Truyện được edit tại Vietwriter.com, hãy đọc chính chủ để ủng hộ các editer nhé mọi người ^^
Sắc mặt Du An bên cạnh đã đen như đít nồi. Anh ta vốn cho rằng đối thủ của mình chỉ là Diệp Sơ Dương của Diệp gia. Nhưng theo tình hình bây giờ thì ngoài Diệp Sơ Dương còn có hai người làm hắn chú ý.
Du An bặm môi, trong ánh mắt đen nhánh loé lên một tia khó hiểu.
Giờ phút này hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt nhìn mình có bao nhiêu sự đồng cảm trào phúng. Ai cũng cho rằng nếu lúc sau không xuất hiện người của Huyền môn thì quán quân cuộc thi nhất định là phái Mao Sơn bọn họ.
Chính Du An và những thành viên phái Mao Sơn khác cũng nghĩ vậy.
Nhưng không ai ngờ được rằng, tự nhiên lại xuất hiện ba con ngựa chiến mạnh như vậy.
Du An hung hăng hít vào một ngụm khí, đúng vào lúc này, giọng nói của Đàm Minh Khôn lại lần nữa vang lên: “Ngoại trừ ba người này, tôi cũng xin đọc danh sách những người đã vượt qua vòng thi đầu tiên.”
“Du An, Lý Thành, Lý Vinh Phi…”
Sau khi đọc xong danh sách, Đàm Minh Khôn bỏ tờ giấy xuống, ánh mắt lại xẹt qua nhóm người trước mặt. Cuối cùng, ông ta chú ý tới mấy người sắc mặt trắng bệch.
Đàm Minh Khôn đương nhiên biết họ là ai.
Là những người không có tên trên danh sách vượt qua vòng một.
Nghĩ vậy, Đàm Minh Khôn hơi phân vân rồi vẫn quyết định an ủi đối phương một chút. Tuy Huyền môn bọn họ bây giờ đã lui về ở ẩn nhưng cũng không muốn để lại cho người đời một hình tượng cao ngạo lạnh lùng.
Ông ta cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm thấy những người có thể đứng đây tham gia thi đấu đều là người có bản lĩnh. Tôi cũng biết các vị quả thật rất lợi hại. Hơn nữa, vòng thứ nhất này cũng không phải đơn giản, bởi vậy những tuyển thủ thất bại hôm nay xin đừng quá đau lòng, hãy tiếp tục nỗ lực.”
Những lời an ủi này lọt vào tai bọn họ lập tức có chút tác dụng.
Nếu Đàm Minh Khôn đã nói vậy thì bọn họ có day dứt cũng không có ý nghĩa gì.
Mấy tuyển thủ bị loại liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng tay ra hiệu với Đàm Minh Khôn rồi rời đi.
Những người còn lại đều là người đã vượt qua vòng một.
Đàm Minh Khôn nhìn họ, chậm rãi nói: “Các vị đều rất ưu tú. Có thể vượt qua vòng thi thứ nhất thì tôi cũng nhìn ra thực lực của mọi người rồi. Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra sau ba ngày nữa. Ba ngày này mọi người có thể chuẩn bị ôn tập thật kỹ lại kiến thức của mình. Đương nhiên, đề bài là gì đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Nói xong, Đàm Minh Khôn khẽ cúi đầu trước đám đông rồi nhàn nhạt cất lời: “Bây giờ mọi người có thể quay về nghỉ ngơi. Hy vọng ba ngày sau có thể gặp các vị đúng giờ. Tôi không muốn nhìn thấy ai đến muộn, cũng không muốn có ai bỏ trốn như những kẻ đào ngũ.”
Lúc nhắc nhở mọi người xong, Đàm Minh Khôn mới rời khỏi đại sảnh.
Cùng lúc đó, các tuyển thủ còn lại cũng nhìn nhau rồi ồn ào giải tán.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: CáVừa dứt lời thì toàn hội trường ồ lên.Tuy mọi người đều biết ba người tán tu đã nhanh chóng xác định được chỗ đứng nhưng quả thật không ngờ rằng thực sự cả ba người này lại là ba người đứng đầu.Sao lại thế này!Năm nay có phải mọi tán tu đều khoa trương vậy không? Sao lại lợi hại như vậy?Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Mọi người hoàn toàn không giấu được vẻ kinh ngạc và không dám tin.Truyện được edit tại Vietwriter.com, hãy đọc chính chủ để ủng hộ các editer nhé mọi người ^^Sắc mặt Du An bên cạnh đã đen như đít nồi. Anh ta vốn cho rằng đối thủ của mình chỉ là Diệp Sơ Dương của Diệp gia. Nhưng theo tình hình bây giờ thì ngoài Diệp Sơ Dương còn có hai người làm hắn chú ý.Du An bặm môi, trong ánh mắt đen nhánh loé lên một tia khó hiểu.Giờ phút này hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt nhìn mình có bao nhiêu sự đồng cảm trào phúng. Ai cũng cho rằng nếu lúc sau không xuất hiện người của Huyền môn thì quán quân cuộc thi nhất định là phái Mao Sơn bọn họ.Chính Du An và những thành viên phái Mao Sơn khác cũng nghĩ vậy.Nhưng không ai ngờ được rằng, tự nhiên lại xuất hiện ba con ngựa chiến mạnh như vậy.Du An hung hăng hít vào một ngụm khí, đúng vào lúc này, giọng nói của Đàm Minh Khôn lại lần nữa vang lên: “Ngoại trừ ba người này, tôi cũng xin đọc danh sách những người đã vượt qua vòng thi đầu tiên.”“Du An, Lý Thành, Lý Vinh Phi…”Sau khi đọc xong danh sách, Đàm Minh Khôn bỏ tờ giấy xuống, ánh mắt lại xẹt qua nhóm người trước mặt. Cuối cùng, ông ta chú ý tới mấy người sắc mặt trắng bệch.Đàm Minh Khôn đương nhiên biết họ là ai.Là những người không có tên trên danh sách vượt qua vòng một.Nghĩ vậy, Đàm Minh Khôn hơi phân vân rồi vẫn quyết định an ủi đối phương một chút. Tuy Huyền môn bọn họ bây giờ đã lui về ở ẩn nhưng cũng không muốn để lại cho người đời một hình tượng cao ngạo lạnh lùng.Ông ta cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm thấy những người có thể đứng đây tham gia thi đấu đều là người có bản lĩnh. Tôi cũng biết các vị quả thật rất lợi hại. Hơn nữa, vòng thứ nhất này cũng không phải đơn giản, bởi vậy những tuyển thủ thất bại hôm nay xin đừng quá đau lòng, hãy tiếp tục nỗ lực.”Những lời an ủi này lọt vào tai bọn họ lập tức có chút tác dụng.Nếu Đàm Minh Khôn đã nói vậy thì bọn họ có day dứt cũng không có ý nghĩa gì.Mấy tuyển thủ bị loại liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng tay ra hiệu với Đàm Minh Khôn rồi rời đi.Những người còn lại đều là người đã vượt qua vòng một.Đàm Minh Khôn nhìn họ, chậm rãi nói: “Các vị đều rất ưu tú. Có thể vượt qua vòng thi thứ nhất thì tôi cũng nhìn ra thực lực của mọi người rồi. Vòng thi thứ hai sẽ diễn ra sau ba ngày nữa. Ba ngày này mọi người có thể chuẩn bị ôn tập thật kỹ lại kiến thức của mình. Đương nhiên, đề bài là gì đến lúc đó mọi người sẽ biết.”Nói xong, Đàm Minh Khôn khẽ cúi đầu trước đám đông rồi nhàn nhạt cất lời: “Bây giờ mọi người có thể quay về nghỉ ngơi. Hy vọng ba ngày sau có thể gặp các vị đúng giờ. Tôi không muốn nhìn thấy ai đến muộn, cũng không muốn có ai bỏ trốn như những kẻ đào ngũ.”Lúc nhắc nhở mọi người xong, Đàm Minh Khôn mới rời khỏi đại sảnh.Cùng lúc đó, các tuyển thủ còn lại cũng nhìn nhau rồi ồn ào giải tán.