"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 890

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngTrong đầu cô cứ quanh quẩn những lời nói vừa rồi và biểu cảm của Diệp Tu Bạch.Diệp Tu Bạch muốn cho cô – người thừa kế chính thức của Diệp gia đi tìm hiểu sự tình hiện tại của Diệp gia.Chỉ là, Diệp Tu Bạch cứ như vậy mà tin tưởng cô sao?Diệp Sơ Dương cười nhếch nhếch khóe miệng, trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc lại thêm vài phần ý cười hiện lên.Nếu như chú út nhà cô để mắt cô, cô cũng sẽ không thể để đối phương thất vọng.Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương duỗi cái eo lười một cái, an tâm nhắm mắt đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ Dương liền từ trên giường bò dậy.Thiếu niên ngồi trên bàn cơm, đối diện với đôi mắt phượng của Diệp Tu Bạch, cô hơi hơi mỉm cười, “Chú út không ngại dẫn cháu đến công ty lần hai chứ?”“Không ngại.”Khẳng định là không ngại.Trước kia dù Diệp Sơ Dương và anh chưa có quan hệ yêu đương, thì Diệp Sơ Dương cũng là người thừa kế của Diệp thị, là gia chủ Diệp thị tương lai, cho nên muốn đến công ty một chuyến thật sự là một chuyện hết sức bình thường, chứ đừng nói đến bây giờ còn có quan hệ yêu đương với nhau.Tuy rằng lúc trước Diệp Sơ Dương cũng rất nhiều lần đã tới công ty, nhưng Diệp Cửu thiếu đến công ty lúc này đây so với trước kia là hoàn toàn không giống nhau.Lúc trước, Diệp Sơ Dương hoặc là đi dạo vài vòng trong công ty, hoặc chính là ở trong phòng ngủ trong văn phòng của Diệp Tu Bạch.Lúc này, Diệp Sơ Dương trực tiếp phân công trợ lý đặc biệt An Thành Quân của Diệp Tu Bạch, kêu đối phương đem hết tài liệu của người trong công ty có liên quan đến Bách gia Bách Minh Nguyệt cầm lại đây.An Thành Quân là trợ lý đặc biệt của Diệp Tu Bạch, đương nhiên cũng là biết sự tình nào đó.Hiện tại vừa thấy một loạt hành vi của Diệp Cửu thiếu nhà mình, đôi mắt hắn chợt lóe lên, dường như đã đoán được cái gì. Lập tức, anh không chần chừ liền đem toàn bộ tư liệu đều giao hết cho Diệp Sơ Dương.An Thành Quân đem tư liệu giao cho Diệp Sơ Dương xong, liền rời khỏi văn phòng.Mà giờ phút này Diệp Tu Bạch lại bước từng bước tới phía sau tên nhóc nhà mình.Vốn dĩ trong cái văn phòng này, chỉ có cái bàn làm việc của anh, được sử dụng cho công việc văn phòng. Nhưng lúc này có thêm tên nhóc này trong phòng, An Thành Quân đặc biệt đem một cái bàn nhỏ và ghế dựa tới.Thậm chí trên cái bàn cafe trước ghế sofa còn để đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.ẾyNó cũng có vẻ phù hợp với độ tuổi của Diệp Sơ Dương.Không nói đến đống đồ ăn kia, Diệp Sơ Dương làm lơ cái bàn nhỏ và ghế nhỏ, trực tiếp ngồi thẳng xuống đất, thế hệ trẻ dựa lưng vào ghế sofa, một bên nhìn xuống tài liệu trong tay, một bên vươn tay với đồ ăn vặt trên bàn cafe.Nhìn cảnh tượng này người đàn ông nào đó không khỏi cảm thấy buồn cười.Anh tiến lên gần đối phương, thấp giọng hỏi, “Cậu định tính toán làm thế nào?”Khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói của Diệp Tu Bạch, động tác của thiếu niên hơi dừng một chút, ngay sau đó thêm vài phần hài hước cùng tiếng cười nói trêu ghẹo vang lên, “Cháu nói chút út nghe, chú đừng nói là, chú thông minh như vậy mà lại không nhìn ra được rốt cuộc cháu muốn làm gì nha?”Nghe vậy, nam nhân tức khắc cười nhẹ một tiếng.Anh đương nhiên biết, chỉ là anh không nghĩ Diệp Sơ Dương lại tàn nhẫn như vậy.Rõ ràng biết Bách Minh Nguyệt sau khi không còn yêu Diệp Hành Nhiên nữa, đã rất coi trọng mấy thuộc hạ trong công ty nhất, thế nhưng hiện tại cô vẫn chọn mấy người này mà xuống tay.Đây không phải là muốn đẩy họ ra đường thì là gì?Nhưng mà ----Cái mà Diệp Tu Bạch tò mà là kết quả cuối cùng rốt cuộc sẽ thế nào.Nghĩ đến cái này, anh tức khắc cong cong môi cười nhạt một tiếng, “Một khi đã như vậy, tôi chờ tin tốt của cậu.”Sau khi nói xong câu này, anh vỗ vỗ đầu tên nhóc nhà mình, rồi xoay người trở lại vị trí bên trên của mình.

Edit: Tử Đằng

Trong đầu cô cứ quanh quẩn những lời nói vừa rồi và biểu cảm của Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch muốn cho cô – người thừa kế chính thức của Diệp gia đi tìm hiểu sự tình hiện tại của Diệp gia.

Chỉ là, Diệp Tu Bạch cứ như vậy mà tin tưởng cô sao?

Diệp Sơ Dương cười nhếch nhếch khóe miệng, trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc lại thêm vài phần ý cười hiện lên.

Nếu như chú út nhà cô để mắt cô, cô cũng sẽ không thể để đối phương thất vọng.

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương duỗi cái eo lười một cái, an tâm nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ Dương liền từ trên giường bò dậy.

Thiếu niên ngồi trên bàn cơm, đối diện với đôi mắt phượng của Diệp Tu Bạch, cô hơi hơi mỉm cười, “Chú út không ngại dẫn cháu đến công ty lần hai chứ?”

“Không ngại.”

Khẳng định là không ngại.

Trước kia dù Diệp Sơ Dương và anh chưa có quan hệ yêu đương, thì Diệp Sơ Dương cũng là người thừa kế của Diệp thị, là gia chủ Diệp thị tương lai, cho nên muốn đến công ty một chuyến thật sự là một chuyện hết sức bình thường, chứ đừng nói đến bây giờ còn có quan hệ yêu đương với nhau.

Tuy rằng lúc trước Diệp Sơ Dương cũng rất nhiều lần đã tới công ty, nhưng Diệp Cửu thiếu đến công ty lúc này đây so với trước kia là hoàn toàn không giống nhau.

Lúc trước, Diệp Sơ Dương hoặc là đi dạo vài vòng trong công ty, hoặc chính là ở trong phòng ngủ trong văn phòng của Diệp Tu Bạch.

Lúc này, Diệp Sơ Dương trực tiếp phân công trợ lý đặc biệt An Thành Quân của Diệp Tu Bạch, kêu đối phương đem hết tài liệu của người trong công ty có liên quan đến Bách gia Bách Minh Nguyệt cầm lại đây.

An Thành Quân là trợ lý đặc biệt của Diệp Tu Bạch, đương nhiên cũng là biết sự tình nào đó.

Hiện tại vừa thấy một loạt hành vi của Diệp Cửu thiếu nhà mình, đôi mắt hắn chợt lóe lên, dường như đã đoán được cái gì. Lập tức, anh không chần chừ liền đem toàn bộ tư liệu đều giao hết cho Diệp Sơ Dương.

An Thành Quân đem tư liệu giao cho Diệp Sơ Dương xong, liền rời khỏi văn phòng.

Mà giờ phút này Diệp Tu Bạch lại bước từng bước tới phía sau tên nhóc nhà mình.

Vốn dĩ trong cái văn phòng này, chỉ có cái bàn làm việc của anh, được sử dụng cho công việc văn phòng. Nhưng lúc này có thêm tên nhóc này trong phòng, An Thành Quân đặc biệt đem một cái bàn nhỏ và ghế dựa tới.

Thậm chí trên cái bàn cafe trước ghế sofa còn để đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.

Ếy

Nó cũng có vẻ phù hợp với độ tuổi của Diệp Sơ Dương.

Không nói đến đống đồ ăn kia, Diệp Sơ Dương làm lơ cái bàn nhỏ và ghế nhỏ, trực tiếp ngồi thẳng xuống đất, thế hệ trẻ dựa lưng vào ghế sofa, một bên nhìn xuống tài liệu trong tay, một bên vươn tay với đồ ăn vặt trên bàn cafe.

Nhìn cảnh tượng này người đàn ông nào đó không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh tiến lên gần đối phương, thấp giọng hỏi, “Cậu định tính toán làm thế nào?”

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói của Diệp Tu Bạch, động tác của thiếu niên hơi dừng một chút, ngay sau đó thêm vài phần hài hước cùng tiếng cười nói trêu ghẹo vang lên, “Cháu nói chút út nghe, chú đừng nói là, chú thông minh như vậy mà lại không nhìn ra được rốt cuộc cháu muốn làm gì nha?”

Nghe vậy, nam nhân tức khắc cười nhẹ một tiếng.

Anh đương nhiên biết, chỉ là anh không nghĩ Diệp Sơ Dương lại tàn nhẫn như vậy.

Rõ ràng biết Bách Minh Nguyệt sau khi không còn yêu Diệp Hành Nhiên nữa, đã rất coi trọng mấy thuộc hạ trong công ty nhất, thế nhưng hiện tại cô vẫn chọn mấy người này mà xuống tay.

Đây không phải là muốn đẩy họ ra đường thì là gì?

Nhưng mà ----

Cái mà Diệp Tu Bạch tò mà là kết quả cuối cùng rốt cuộc sẽ thế nào.

Nghĩ đến cái này, anh tức khắc cong cong môi cười nhạt một tiếng, “Một khi đã như vậy, tôi chờ tin tốt của cậu.”

Sau khi nói xong câu này, anh vỗ vỗ đầu tên nhóc nhà mình, rồi xoay người trở lại vị trí bên trên của mình.

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngTrong đầu cô cứ quanh quẩn những lời nói vừa rồi và biểu cảm của Diệp Tu Bạch.Diệp Tu Bạch muốn cho cô – người thừa kế chính thức của Diệp gia đi tìm hiểu sự tình hiện tại của Diệp gia.Chỉ là, Diệp Tu Bạch cứ như vậy mà tin tưởng cô sao?Diệp Sơ Dương cười nhếch nhếch khóe miệng, trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc lại thêm vài phần ý cười hiện lên.Nếu như chú út nhà cô để mắt cô, cô cũng sẽ không thể để đối phương thất vọng.Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương duỗi cái eo lười một cái, an tâm nhắm mắt đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ Dương liền từ trên giường bò dậy.Thiếu niên ngồi trên bàn cơm, đối diện với đôi mắt phượng của Diệp Tu Bạch, cô hơi hơi mỉm cười, “Chú út không ngại dẫn cháu đến công ty lần hai chứ?”“Không ngại.”Khẳng định là không ngại.Trước kia dù Diệp Sơ Dương và anh chưa có quan hệ yêu đương, thì Diệp Sơ Dương cũng là người thừa kế của Diệp thị, là gia chủ Diệp thị tương lai, cho nên muốn đến công ty một chuyến thật sự là một chuyện hết sức bình thường, chứ đừng nói đến bây giờ còn có quan hệ yêu đương với nhau.Tuy rằng lúc trước Diệp Sơ Dương cũng rất nhiều lần đã tới công ty, nhưng Diệp Cửu thiếu đến công ty lúc này đây so với trước kia là hoàn toàn không giống nhau.Lúc trước, Diệp Sơ Dương hoặc là đi dạo vài vòng trong công ty, hoặc chính là ở trong phòng ngủ trong văn phòng của Diệp Tu Bạch.Lúc này, Diệp Sơ Dương trực tiếp phân công trợ lý đặc biệt An Thành Quân của Diệp Tu Bạch, kêu đối phương đem hết tài liệu của người trong công ty có liên quan đến Bách gia Bách Minh Nguyệt cầm lại đây.An Thành Quân là trợ lý đặc biệt của Diệp Tu Bạch, đương nhiên cũng là biết sự tình nào đó.Hiện tại vừa thấy một loạt hành vi của Diệp Cửu thiếu nhà mình, đôi mắt hắn chợt lóe lên, dường như đã đoán được cái gì. Lập tức, anh không chần chừ liền đem toàn bộ tư liệu đều giao hết cho Diệp Sơ Dương.An Thành Quân đem tư liệu giao cho Diệp Sơ Dương xong, liền rời khỏi văn phòng.Mà giờ phút này Diệp Tu Bạch lại bước từng bước tới phía sau tên nhóc nhà mình.Vốn dĩ trong cái văn phòng này, chỉ có cái bàn làm việc của anh, được sử dụng cho công việc văn phòng. Nhưng lúc này có thêm tên nhóc này trong phòng, An Thành Quân đặc biệt đem một cái bàn nhỏ và ghế dựa tới.Thậm chí trên cái bàn cafe trước ghế sofa còn để đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.ẾyNó cũng có vẻ phù hợp với độ tuổi của Diệp Sơ Dương.Không nói đến đống đồ ăn kia, Diệp Sơ Dương làm lơ cái bàn nhỏ và ghế nhỏ, trực tiếp ngồi thẳng xuống đất, thế hệ trẻ dựa lưng vào ghế sofa, một bên nhìn xuống tài liệu trong tay, một bên vươn tay với đồ ăn vặt trên bàn cafe.Nhìn cảnh tượng này người đàn ông nào đó không khỏi cảm thấy buồn cười.Anh tiến lên gần đối phương, thấp giọng hỏi, “Cậu định tính toán làm thế nào?”Khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói của Diệp Tu Bạch, động tác của thiếu niên hơi dừng một chút, ngay sau đó thêm vài phần hài hước cùng tiếng cười nói trêu ghẹo vang lên, “Cháu nói chút út nghe, chú đừng nói là, chú thông minh như vậy mà lại không nhìn ra được rốt cuộc cháu muốn làm gì nha?”Nghe vậy, nam nhân tức khắc cười nhẹ một tiếng.Anh đương nhiên biết, chỉ là anh không nghĩ Diệp Sơ Dương lại tàn nhẫn như vậy.Rõ ràng biết Bách Minh Nguyệt sau khi không còn yêu Diệp Hành Nhiên nữa, đã rất coi trọng mấy thuộc hạ trong công ty nhất, thế nhưng hiện tại cô vẫn chọn mấy người này mà xuống tay.Đây không phải là muốn đẩy họ ra đường thì là gì?Nhưng mà ----Cái mà Diệp Tu Bạch tò mà là kết quả cuối cùng rốt cuộc sẽ thế nào.Nghĩ đến cái này, anh tức khắc cong cong môi cười nhạt một tiếng, “Một khi đã như vậy, tôi chờ tin tốt của cậu.”Sau khi nói xong câu này, anh vỗ vỗ đầu tên nhóc nhà mình, rồi xoay người trở lại vị trí bên trên của mình.

Chương 890