"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 904
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nho XanhCũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, Đoạn Kiệt luôn cảm thấy Cửu Thiếu nhà mình so với lúc anh vừa mới bắt đầu tiếp nhận cô có thay đổi. Mặc dù sự thay đổi này cũng không rõ ràng như vậy.Đương khi Đoạn Kiệt đang suy nghĩ, cửa chính lần nữa bị mở ra, một lão giả và một cô gái nhỏ có tuổi xấp xỉ Diệp Sơ Dương đi tới.Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng, đôi mắt to liền bắt đầu xoay chuyển, sau đó nhanh chóng tập trung lên bóng dáng của Diệp Sơ Dương, ánh mắt của cô bé lập tức sáng lên."Ông, đúng là Diệp công tử, ôi chao!"Tiếng kêu không nhỏ, truyền vào trong tai những người ở đây, liền làm khóe miệng Nhiếp Tử Diệu co quắp. Anh im lặng quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đang treo nụ cười trên mặt, khiến người ta cảm thấy cũng lười biếng, thấp giọng hỏi, "Sức hút của cậu lớn như vậy sao?" Làm sao mà bây giờ tất cả các cô gái nhỏ đều là fan của Diệp Sơ Dương vậy?Vậy thì những nam nghệ sĩ trước đây cũng được coi là tiểu thịt tươi như bọn họ sống thế nào đây?Nghĩ thế, Nhiếp Tử Diệu liền thở dài một hơi.Diệp Sơ Dương quay đầu bắt gặp bộ dáng của đối phương, không khỏi cong môi cười cười.Mà cùng lúc đó, lão giả kia và cô gái nhỏ cũng đã tới trước mặt mấy người bọn họ.Lão giả này, đương nhiên mọi người đều rất quen thuộc.Chính là đạo diễn Tả Học Đồng của《 Khúc Chung Nhân Vị Tán 》.Tả Học Đồng cũng biết mình mang một cô gái tới sẽ khiến mấy người ở đây nghi hoặc, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích, "Để cho mọi người chê cười rồi, đây là cháu gái của tôi, Tả Viện."Nghe vậy, mọi người đều hướng về phía Tả Viện cười gật đầu.*Bữa cơm này làm Nhiếp Tử Diệu có chút sụp đổ.Cùng so sánh với Diệp Sơ Dương, vận may của Nhiếp Tử Diệu dường như không tốt lắm, vừa vặn ngồi ở đối diện Lăng Tĩnh. Vì vậy, mỗi lần anh ta ngẩng đầu một cái đúng lúc thấy Lăng Tĩnh cầm chiếc đũa vẻ mặt ‘lão tử thật tao nhã’, ‘phụ nữ trên toàn thế giới đều không tôn quý bằng tôi’ ngồi ăn cơm ở đó.Nói thật, phụ nữ làm bộ làm tịch cũng không sao, miễn là không quá phận, còn có thể có chút thú vị.Nhưng phụ nữ một bốn mươi tuổi làm ra dáng vẻ này ——Đừng nói, dường như có chút k*ch th*ch thật.k*ch th*ch dạ dày, rất buồn nôn.Đây là ý nghĩ duy nhất của Nhiếp Tử Diệu trong lúc dùng cơm.Ăn xong một bữa cơm, đã là chuyện của hai giờ sau. Đám người Diệp Sơ Dương ở tại một khách sạn, liền Nhiếp Tử Diệu trực tiếp lên xe Diệp Sơ Dương, cùng nhau về khách sạn.Bên trong xe.Nhiếp Tử Diệu thả lỏng dựa vào ghế, híp mắt cảm khái, "Tôi không cố ý nói xấu sau lưng người ta đâu, nhưng mà nói thật, Lăng Tĩnh cho tôi cảm giác quá kém. Thật khiến cho người ta tuyệt vọng."Đột nhiên nghe được một câu nói như vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười, cũng không mở miệng. Mà Đoạn Kiệt ngồi ở chỗ điều khiển làm tài xế tạm thời lại không nhịn được cười ra tiếng, tiện thể nói một câu, " Nhân duyên của Lăng Tĩnh ở trong giới vẫn không tốt lắm. Hầu như những diễn viên đã cùng hợp tác đều có ít ý kiến đối với cô ấy. Nói là cô ấy luôn làm giá, không coi những người khác ra gì."Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu lập tức liền đồng cảm gật đầu thật mạnh, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nho Xanh
Cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, Đoạn Kiệt luôn cảm thấy Cửu Thiếu nhà mình so với lúc anh vừa mới bắt đầu tiếp nhận cô có thay đổi. Mặc dù sự thay đổi này cũng không rõ ràng như vậy.
Đương khi Đoạn Kiệt đang suy nghĩ, cửa chính lần nữa bị mở ra, một lão giả và một cô gái nhỏ có tuổi xấp xỉ Diệp Sơ Dương đi tới.
Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng, đôi mắt to liền bắt đầu xoay chuyển, sau đó nhanh chóng tập trung lên bóng dáng của Diệp Sơ Dương, ánh mắt của cô bé lập tức sáng lên.
"Ông, đúng là Diệp công tử, ôi chao!"
Tiếng kêu không nhỏ, truyền vào trong tai những người ở đây, liền làm khóe miệng Nhiếp Tử Diệu co quắp. Anh im lặng quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đang treo nụ cười trên mặt, khiến người ta cảm thấy cũng lười biếng, thấp giọng hỏi, "Sức hút của cậu lớn như vậy sao?"
Làm sao mà bây giờ tất cả các cô gái nhỏ đều là fan của Diệp Sơ Dương vậy?
Vậy thì những nam nghệ sĩ trước đây cũng được coi là tiểu thịt tươi như bọn họ sống thế nào đây?
Nghĩ thế, Nhiếp Tử Diệu liền thở dài một hơi.
Diệp Sơ Dương quay đầu bắt gặp bộ dáng của đối phương, không khỏi cong môi cười cười.
Mà cùng lúc đó, lão giả kia và cô gái nhỏ cũng đã tới trước mặt mấy người bọn họ.
Lão giả này, đương nhiên mọi người đều rất quen thuộc.
Chính là đạo diễn Tả Học Đồng của《 Khúc Chung Nhân Vị Tán 》.
Tả Học Đồng cũng biết mình mang một cô gái tới sẽ khiến mấy người ở đây nghi hoặc, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích, "Để cho mọi người chê cười rồi, đây là cháu gái của tôi, Tả Viện."
Nghe vậy, mọi người đều hướng về phía Tả Viện cười gật đầu.
*
Bữa cơm này làm Nhiếp Tử Diệu có chút sụp đổ.
Cùng so sánh với Diệp Sơ Dương, vận may của Nhiếp Tử Diệu dường như không tốt lắm, vừa vặn ngồi ở đối diện Lăng Tĩnh. Vì vậy, mỗi lần anh ta ngẩng đầu một cái đúng lúc thấy Lăng Tĩnh cầm chiếc đũa vẻ mặt ‘lão tử thật tao nhã’, ‘phụ nữ trên toàn thế giới đều không tôn quý bằng tôi’ ngồi ăn cơm ở đó.
Nói thật, phụ nữ làm bộ làm tịch cũng không sao, miễn là không quá phận, còn có thể có chút thú vị.
Nhưng phụ nữ một bốn mươi tuổi làm ra dáng vẻ này ——
Đừng nói, dường như có chút k*ch th*ch thật.
k*ch th*ch dạ dày, rất buồn nôn.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Nhiếp Tử Diệu trong lúc dùng cơm.
Ăn xong một bữa cơm, đã là chuyện của hai giờ sau. Đám người Diệp Sơ Dương ở tại một khách sạn, liền Nhiếp Tử Diệu trực tiếp lên xe Diệp Sơ Dương, cùng nhau về khách sạn.
Bên trong xe.
Nhiếp Tử Diệu thả lỏng dựa vào ghế, híp mắt cảm khái, "Tôi không cố ý nói xấu sau lưng người ta đâu, nhưng mà nói thật, Lăng Tĩnh cho tôi cảm giác quá kém. Thật khiến cho người ta tuyệt vọng."
Đột nhiên nghe được một câu nói như vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười, cũng không mở miệng. Mà Đoạn Kiệt ngồi ở chỗ điều khiển làm tài xế tạm thời lại không nhịn được cười ra tiếng, tiện thể nói một câu, " Nhân duyên của Lăng Tĩnh ở trong giới vẫn không tốt lắm. Hầu như những diễn viên đã cùng hợp tác đều có ít ý kiến đối với cô ấy. Nói là cô ấy luôn làm giá, không coi những người khác ra gì."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu lập tức liền đồng cảm gật đầu thật mạnh, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nho XanhCũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, Đoạn Kiệt luôn cảm thấy Cửu Thiếu nhà mình so với lúc anh vừa mới bắt đầu tiếp nhận cô có thay đổi. Mặc dù sự thay đổi này cũng không rõ ràng như vậy.Đương khi Đoạn Kiệt đang suy nghĩ, cửa chính lần nữa bị mở ra, một lão giả và một cô gái nhỏ có tuổi xấp xỉ Diệp Sơ Dương đi tới.Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng, đôi mắt to liền bắt đầu xoay chuyển, sau đó nhanh chóng tập trung lên bóng dáng của Diệp Sơ Dương, ánh mắt của cô bé lập tức sáng lên."Ông, đúng là Diệp công tử, ôi chao!"Tiếng kêu không nhỏ, truyền vào trong tai những người ở đây, liền làm khóe miệng Nhiếp Tử Diệu co quắp. Anh im lặng quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đang treo nụ cười trên mặt, khiến người ta cảm thấy cũng lười biếng, thấp giọng hỏi, "Sức hút của cậu lớn như vậy sao?" Làm sao mà bây giờ tất cả các cô gái nhỏ đều là fan của Diệp Sơ Dương vậy?Vậy thì những nam nghệ sĩ trước đây cũng được coi là tiểu thịt tươi như bọn họ sống thế nào đây?Nghĩ thế, Nhiếp Tử Diệu liền thở dài một hơi.Diệp Sơ Dương quay đầu bắt gặp bộ dáng của đối phương, không khỏi cong môi cười cười.Mà cùng lúc đó, lão giả kia và cô gái nhỏ cũng đã tới trước mặt mấy người bọn họ.Lão giả này, đương nhiên mọi người đều rất quen thuộc.Chính là đạo diễn Tả Học Đồng của《 Khúc Chung Nhân Vị Tán 》.Tả Học Đồng cũng biết mình mang một cô gái tới sẽ khiến mấy người ở đây nghi hoặc, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích, "Để cho mọi người chê cười rồi, đây là cháu gái của tôi, Tả Viện."Nghe vậy, mọi người đều hướng về phía Tả Viện cười gật đầu.*Bữa cơm này làm Nhiếp Tử Diệu có chút sụp đổ.Cùng so sánh với Diệp Sơ Dương, vận may của Nhiếp Tử Diệu dường như không tốt lắm, vừa vặn ngồi ở đối diện Lăng Tĩnh. Vì vậy, mỗi lần anh ta ngẩng đầu một cái đúng lúc thấy Lăng Tĩnh cầm chiếc đũa vẻ mặt ‘lão tử thật tao nhã’, ‘phụ nữ trên toàn thế giới đều không tôn quý bằng tôi’ ngồi ăn cơm ở đó.Nói thật, phụ nữ làm bộ làm tịch cũng không sao, miễn là không quá phận, còn có thể có chút thú vị.Nhưng phụ nữ một bốn mươi tuổi làm ra dáng vẻ này ——Đừng nói, dường như có chút k*ch th*ch thật.k*ch th*ch dạ dày, rất buồn nôn.Đây là ý nghĩ duy nhất của Nhiếp Tử Diệu trong lúc dùng cơm.Ăn xong một bữa cơm, đã là chuyện của hai giờ sau. Đám người Diệp Sơ Dương ở tại một khách sạn, liền Nhiếp Tử Diệu trực tiếp lên xe Diệp Sơ Dương, cùng nhau về khách sạn.Bên trong xe.Nhiếp Tử Diệu thả lỏng dựa vào ghế, híp mắt cảm khái, "Tôi không cố ý nói xấu sau lưng người ta đâu, nhưng mà nói thật, Lăng Tĩnh cho tôi cảm giác quá kém. Thật khiến cho người ta tuyệt vọng."Đột nhiên nghe được một câu nói như vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười, cũng không mở miệng. Mà Đoạn Kiệt ngồi ở chỗ điều khiển làm tài xế tạm thời lại không nhịn được cười ra tiếng, tiện thể nói một câu, " Nhân duyên của Lăng Tĩnh ở trong giới vẫn không tốt lắm. Hầu như những diễn viên đã cùng hợp tác đều có ít ý kiến đối với cô ấy. Nói là cô ấy luôn làm giá, không coi những người khác ra gì."Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu lập tức liền đồng cảm gật đầu thật mạnh, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"