"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 975
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, cuối cùng vẫn vỗ vỗ bả vai Mạc Đình Xuyên an ủi, điềm đạm nói, “Tử Nghiên kỳ thực là cô gái hiểu lý lẽ. Cô ấy cái gì cũng biết, nên cũng nguyện ý bao dung và chờ đợi.”Tuy rằng Mạc Tử Nghiên rất ít có cơ hội gặp mặt Tô Dã. Càng là nói đến cơ hội liên hệ đều rất ít, nhưng là một người thì yên lặng chờ đợi, một người thì yên lặng nỗ lực.Như vậy cũng khá tốt.“Ừ, phỏng chừng chuyện này giải quyết xong, giữa hai người bọn họ cũng không có vấn đề khúc mắc gì.” Mạc Đình Xuyên gật gật đầu, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, tức khắc ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.Diệp Sơ Dương bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cổ quái như vậy thân mình không nhịn được run lên.Cô theo bản năng sờ sờ cái mũi của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu, “Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?”Làm cô có cảm giác giống như mình đã làm chuyện gì xấu xa.Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên chỉ là nhướng mày nhìn cô, “Dựa theo tình huống hiện tại, sự tình Tử Nghiên cùng Tô Dã ở chỗ lão gia tử là khẳng định có thể thành. Vậy còn cậu, không có Tử Nghiên làm bia đỡ đạn, cậu chẳng lẽ còn không tính toán nói thật với ông cậu?”Diệp Sơ Dương: “…… Nghiêm túc mà nói, các anh mỗi người đều tới nhắc nhở tôi một lần lại một lần, tôi thật sự cảm thấy trở ngại. Cho nên, vì có thể làm tôi an tâm ở chỗ này làm xong chuyện tôi nên làm, anh cứ coi như không biết gì hết.”Mạc Đình Xuyên: “…… Cậu lừa mình dối người như vậy thật vô nghĩa.”*Tục ngữ nói, không bao giờ có thể đánh thức được một người giả vờ ngủ.Ở trước mặt Diệp Sơ Dương đang tự lừa mình dối người, Mạc Đình Xuyên giờ phút này có nói đi nói lại, nói nhiều cũng vô dụng.Sự thật vốn dĩ liền như thế.Mạc Đình Xuyên nói cùng Diệp Sơ Dương dĩ nhiên không có tác dụng, nếu có nói, cũng là nói trước mặt Diệp lão gia tử. Nói không chừng những lời này còn có thể tranh thủ một chút cơ hội giúp Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.Trưa hôm đó, Diệp Sơ Dương gặp mặt Tô Dã.Lần thứ hai gặp mặt, Diệp Sơ Dương cảm thấy người trước mặt tựa hồ thay đổi rất nhiều. Ánh mắt u trầm kiên nghị, cả người tản mát ra một loại cảm giác đao kiếm tra vào vỏ, sở hữu mũi nhọn đều bị ẩn tàng rồi đi xuống, chỉ cho người ta thâm trầm cảm giác.Mà hôm nay gặp mặt, chủ yếu vẫn là muốn cho Tô Dã mang theo Diệp Sơ Dương đi nhìn một chút việc đời.Hôm nay là thời gian mấy người phụ trách biên thuỳ trấn nhỏ ước định gặp mặt, mà hôm nay, mấy người phụ trách cần đối với người mới tới làm hội báo.Người phụ trách bên cạnh Mạc Đình Xuyên là một nam nhân đầu trọc, diện mạo thoạt nhìn thập phần hung hãn, tên là Lưu Thiết. Thoạt nhìn có chút giống vai ác. Hơn nữa đối phương nói chuyện thô lỗ, tính tình hoàn toàn ngay thẳng bộc trực ——Loại người này thật sự là rất khó làm người ta sinh ra cảm giác hắn là cảnh sát nằm vùng.Lưu Thiết đã sớm nhận được tin tức phía trên nói là một đại sư có thể phá giải giáng đầu thuật sẽ lại đây, hắn rất nhanh muốn nhìn một chút vị đại sư này hình dáng ra sao.Kết quả, hiện tại gặp được vị đại sư này, hắn có điểm thất vọng.Vị đại sư này có điểm không giống trong tưởng tượng.Ba Tùng cả ngày mặc một cái áo bào đen, khuôn mặt cơ hồ đều đem giấu đi tạo cảm giác thần bí. Nhưng là Diệp Sơ Dương thấy——Được rồi.Có lẽ là đại sư nên hành xử tương đối khác người?Ai cũng tự trong lòng an ủi chính mình một phen, lúc sau, Lưu Thiết vươn tay đối với Diệp Sơ Dương, “Người anh em tốt, tôi là Lưu Thiết, nếu là cậu không ngại, có thể gọi tôi một tiếng anh Thiết.”
Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, cuối cùng vẫn vỗ vỗ bả vai Mạc Đình Xuyên an ủi, điềm đạm nói, “Tử Nghiên kỳ thực là cô gái hiểu lý lẽ. Cô ấy cái gì cũng biết, nên cũng nguyện ý bao dung và chờ đợi.”
Tuy rằng Mạc Tử Nghiên rất ít có cơ hội gặp mặt Tô Dã. Càng là nói đến cơ hội liên hệ đều rất ít, nhưng là một người thì yên lặng chờ đợi, một người thì yên lặng nỗ lực.
Như vậy cũng khá tốt.
“Ừ, phỏng chừng chuyện này giải quyết xong, giữa hai người bọn họ cũng không có vấn đề khúc mắc gì.” Mạc Đình Xuyên gật gật đầu, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, tức khắc ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cổ quái như vậy thân mình không nhịn được run lên.
Cô theo bản năng sờ sờ cái mũi của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu, “Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Làm cô có cảm giác giống như mình đã làm chuyện gì xấu xa.
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên chỉ là nhướng mày nhìn cô, “Dựa theo tình huống hiện tại, sự tình Tử Nghiên cùng Tô Dã ở chỗ lão gia tử là khẳng định có thể thành. Vậy còn cậu, không có Tử Nghiên làm bia đỡ đạn, cậu chẳng lẽ còn không tính toán nói thật với ông cậu?”
Diệp Sơ Dương: “…… Nghiêm túc mà nói, các anh mỗi người đều tới nhắc nhở tôi một lần lại một lần, tôi thật sự cảm thấy trở ngại. Cho nên, vì có thể làm tôi an tâm ở chỗ này làm xong chuyện tôi nên làm, anh cứ coi như không biết gì hết.”
Mạc Đình Xuyên: “…… Cậu lừa mình dối người như vậy thật vô nghĩa.”
*
Tục ngữ nói, không bao giờ có thể đánh thức được một người giả vờ ngủ.
Ở trước mặt Diệp Sơ Dương đang tự lừa mình dối người, Mạc Đình Xuyên giờ phút này có nói đi nói lại, nói nhiều cũng vô dụng.
Sự thật vốn dĩ liền như thế.
Mạc Đình Xuyên nói cùng Diệp Sơ Dương dĩ nhiên không có tác dụng, nếu có nói, cũng là nói trước mặt Diệp lão gia tử. Nói không chừng những lời này còn có thể tranh thủ một chút cơ hội giúp Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Trưa hôm đó, Diệp Sơ Dương gặp mặt Tô Dã.
Lần thứ hai gặp mặt, Diệp Sơ Dương cảm thấy người trước mặt tựa hồ thay đổi rất nhiều. Ánh mắt u trầm kiên nghị, cả người tản mát ra một loại cảm giác đao kiếm tra vào vỏ, sở hữu mũi nhọn đều bị ẩn tàng rồi đi xuống, chỉ cho người ta thâm trầm cảm giác.
Mà hôm nay gặp mặt, chủ yếu vẫn là muốn cho Tô Dã mang theo Diệp Sơ Dương đi nhìn một chút việc đời.
Hôm nay là thời gian mấy người phụ trách biên thuỳ trấn nhỏ ước định gặp mặt, mà hôm nay, mấy người phụ trách cần đối với người mới tới làm hội báo.
Người phụ trách bên cạnh Mạc Đình Xuyên là một nam nhân đầu trọc, diện mạo thoạt nhìn thập phần hung hãn, tên là Lưu Thiết. Thoạt nhìn có chút giống vai ác. Hơn nữa đối phương nói chuyện thô lỗ, tính tình hoàn toàn ngay thẳng bộc trực ——
Loại người này thật sự là rất khó làm người ta sinh ra cảm giác hắn là cảnh sát nằm vùng.
Lưu Thiết đã sớm nhận được tin tức phía trên nói là một đại sư có thể phá giải giáng đầu thuật sẽ lại đây, hắn rất nhanh muốn nhìn một chút vị đại sư này hình dáng ra sao.
Kết quả, hiện tại gặp được vị đại sư này, hắn có điểm thất vọng.
Vị đại sư này có điểm không giống trong tưởng tượng.
Ba Tùng cả ngày mặc một cái áo bào đen, khuôn mặt cơ hồ đều đem giấu đi tạo cảm giác thần bí. Nhưng là Diệp Sơ Dương thấy——
Được rồi.
Có lẽ là đại sư nên hành xử tương đối khác người?
Ai cũng tự trong lòng an ủi chính mình một phen, lúc sau, Lưu Thiết vươn tay đối với Diệp Sơ Dương, “Người anh em tốt, tôi là Lưu Thiết, nếu là cậu không ngại, có thể gọi tôi một tiếng anh Thiết.”
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, cuối cùng vẫn vỗ vỗ bả vai Mạc Đình Xuyên an ủi, điềm đạm nói, “Tử Nghiên kỳ thực là cô gái hiểu lý lẽ. Cô ấy cái gì cũng biết, nên cũng nguyện ý bao dung và chờ đợi.”Tuy rằng Mạc Tử Nghiên rất ít có cơ hội gặp mặt Tô Dã. Càng là nói đến cơ hội liên hệ đều rất ít, nhưng là một người thì yên lặng chờ đợi, một người thì yên lặng nỗ lực.Như vậy cũng khá tốt.“Ừ, phỏng chừng chuyện này giải quyết xong, giữa hai người bọn họ cũng không có vấn đề khúc mắc gì.” Mạc Đình Xuyên gật gật đầu, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, tức khắc ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.Diệp Sơ Dương bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cổ quái như vậy thân mình không nhịn được run lên.Cô theo bản năng sờ sờ cái mũi của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu, “Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?”Làm cô có cảm giác giống như mình đã làm chuyện gì xấu xa.Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên chỉ là nhướng mày nhìn cô, “Dựa theo tình huống hiện tại, sự tình Tử Nghiên cùng Tô Dã ở chỗ lão gia tử là khẳng định có thể thành. Vậy còn cậu, không có Tử Nghiên làm bia đỡ đạn, cậu chẳng lẽ còn không tính toán nói thật với ông cậu?”Diệp Sơ Dương: “…… Nghiêm túc mà nói, các anh mỗi người đều tới nhắc nhở tôi một lần lại một lần, tôi thật sự cảm thấy trở ngại. Cho nên, vì có thể làm tôi an tâm ở chỗ này làm xong chuyện tôi nên làm, anh cứ coi như không biết gì hết.”Mạc Đình Xuyên: “…… Cậu lừa mình dối người như vậy thật vô nghĩa.”*Tục ngữ nói, không bao giờ có thể đánh thức được một người giả vờ ngủ.Ở trước mặt Diệp Sơ Dương đang tự lừa mình dối người, Mạc Đình Xuyên giờ phút này có nói đi nói lại, nói nhiều cũng vô dụng.Sự thật vốn dĩ liền như thế.Mạc Đình Xuyên nói cùng Diệp Sơ Dương dĩ nhiên không có tác dụng, nếu có nói, cũng là nói trước mặt Diệp lão gia tử. Nói không chừng những lời này còn có thể tranh thủ một chút cơ hội giúp Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.Trưa hôm đó, Diệp Sơ Dương gặp mặt Tô Dã.Lần thứ hai gặp mặt, Diệp Sơ Dương cảm thấy người trước mặt tựa hồ thay đổi rất nhiều. Ánh mắt u trầm kiên nghị, cả người tản mát ra một loại cảm giác đao kiếm tra vào vỏ, sở hữu mũi nhọn đều bị ẩn tàng rồi đi xuống, chỉ cho người ta thâm trầm cảm giác.Mà hôm nay gặp mặt, chủ yếu vẫn là muốn cho Tô Dã mang theo Diệp Sơ Dương đi nhìn một chút việc đời.Hôm nay là thời gian mấy người phụ trách biên thuỳ trấn nhỏ ước định gặp mặt, mà hôm nay, mấy người phụ trách cần đối với người mới tới làm hội báo.Người phụ trách bên cạnh Mạc Đình Xuyên là một nam nhân đầu trọc, diện mạo thoạt nhìn thập phần hung hãn, tên là Lưu Thiết. Thoạt nhìn có chút giống vai ác. Hơn nữa đối phương nói chuyện thô lỗ, tính tình hoàn toàn ngay thẳng bộc trực ——Loại người này thật sự là rất khó làm người ta sinh ra cảm giác hắn là cảnh sát nằm vùng.Lưu Thiết đã sớm nhận được tin tức phía trên nói là một đại sư có thể phá giải giáng đầu thuật sẽ lại đây, hắn rất nhanh muốn nhìn một chút vị đại sư này hình dáng ra sao.Kết quả, hiện tại gặp được vị đại sư này, hắn có điểm thất vọng.Vị đại sư này có điểm không giống trong tưởng tượng.Ba Tùng cả ngày mặc một cái áo bào đen, khuôn mặt cơ hồ đều đem giấu đi tạo cảm giác thần bí. Nhưng là Diệp Sơ Dương thấy——Được rồi.Có lẽ là đại sư nên hành xử tương đối khác người?Ai cũng tự trong lòng an ủi chính mình một phen, lúc sau, Lưu Thiết vươn tay đối với Diệp Sơ Dương, “Người anh em tốt, tôi là Lưu Thiết, nếu là cậu không ngại, có thể gọi tôi một tiếng anh Thiết.”