"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 1075
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngNghe hai chữ như thế, Thường Tĩnh khẽ gật gật đầu, ngay sau đó liền mở miệng nói “Chỉnh đốn nghỉ 10 giây.”Mười lăm phút sau, trải qua nửa giờ quân tư cuối cùng cũng hoàn thành.Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên liếc nhìn nhau một cái, đem người đi tới một bên sân.Sáu người Diệp Sơ Dương đã chuẩn bị tốt súng ống.Vì đã xác định một điểm bắn cố định, nên súng chuẩn bị cũng là một khẩu súng trường.Nhưng mà, tuy rằng ngay từ lúc đầu Thường Tĩnh đã báo cho mọi người biết hôm nay tập huấn bắn súng, nhưng rõ ràng ngay cả khi họ đã cầm súng thì việc huấn luyện bắn súng thực sự vẫn chưa bắt đầu.“Trước khi tiến hành bắn súng thật sự, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ trước.” Thường Tĩnh nói, “Tất cả cầm súng, nằm sấp xuống, đặt viên đạn ở trước họng súng của các bạn, sau năm phút nếu đạn rơi xuống thì hít đất 20 cái.’Mọi người: “.........”Trầm mặc hai giây, sáu cá nhân anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sôi nổi lâm vào trầm mặc bên trong.Nói thật, cái trò chơi này thoạt nhìn thì giống như thật sự không phải khó. Nhưng cũng chỉ là nhìn vậy mà thôi. Sau lễ rửa tội đám người Diệp Sơ Dương cũng đã dần hiểu ra cái gì mà nhìn qua thấy không khó nhưng lại thực sự rất khó.Hơn nữa còn nằm dưới cái nắng mặt trời cực nóng, hồi nãy lại bị đứng nửa giờ, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ đã bắt đầu sắp chịu không được ---Có thể nghĩ năm phút tiếp theo này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.Nhưng, cho dù là khó khăn, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng mệnh lệnh mà thôi.Sáu cá nhân quỳ rạp trên mặt đất, cầm súng trong tay.Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên nhanh chóng đặt từng viên đạn vào họng súng của mỗi người, đặt xong còn không quên nói một câu “Chú ý! Trong vòng năm phút không được để rơi.”Tuy nhiên, câu nói xong còn chưa đến một phút thì -----Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên yên lặng liếc mắt nhìn họng súng trống không của mình rồi lâm vào trầm mặc bên trong.Ba mươi giây sau, Vương Quân Nhạc cũng bắt đầu hít đất.Một phút sau, Diệp Sơ Dương, Ứng Soái và Hà Hâm cũng hít đất.Trong thời gian 5 phút, ngoại trừ Diệp Sơ Dương và hai nam binh sĩ kia nhìn mặt vẫn còn tốt một chút, nhưng ba nữ chiến binh thì thật là thảm không nỡ nhìn.Vương Quân Nhạc còn đỡ hơn một chút, chỉ làm rơi 3 lần.Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên hai người trở thành hai nhân vật MVP trong toàn bộ trò chơi.Thường Tĩnh dùng vẻ mặt phức tạo nhìn Mạc Tử Nghiên, sau đó thở dài một hơi nói “Tô Dã là tay súng bắn tỉa, có thể nằm im bất động tại chỗ một tiếng đồ hồ liền.”Mạc Tử Nghiên: “..... Huấn luyện viên sao anh không nói sớm cho tôi. Nếu không tôi vẫn có thể không làm rơi ít hơn một lần.”Như vậy sẽ bớt thêm một lần làm Tô Dã bẽ mặt.Thường Tĩnh nghe Mạc Tử Ngiên nói, tức khắc không do dự xem thường một cái, chuyện tình cảm này còn trách anh ta ư?Mạc Tử Nghiên và Ngân Tư Phỉ hai người ít đất không biết bao nhiêu cái, cuối cùng cũng run run rẩy rẩy từ mặt đất bò lên, sau đó đôi tay run rẩy cầm súng.Nhìn cánh tay hai người con gái không ngừng rung rẩy, Thường Tĩnh cạn lời nhếch miệng cười cười.Nhưng cũng thật nhanh, anh liền chỉ huy mỗi vị khách mời đi đến chỗ vị trí ngắm súng của mình, sau đó một bên huấn luyện viên chỉ đạo, ngắm bia chuẩn, chờ đợi nổ súng.“Mỗi người được bắn 5 phát, tổng cộng 50 nốt. Ngoài ra, đây cũng là trận đấu giữa những người lính nam và nữ quân nhân, đội thắng sẽ có dưa hấu ăn.” Thường Tĩnh vừa nói lại bỏ thêm hai chữ “Ướp lạnh.”Mọi người: “!!”Dưa hấu ướp lạnh, nói thế nào đi nữa cũng phải nỗ lực một phen, bằng không sẽ thật thất vọng trong một ngày nắng nóng như vậy.
Edit: Tử Đằng
Nghe hai chữ như thế, Thường Tĩnh khẽ gật gật đầu, ngay sau đó liền mở miệng nói “Chỉnh đốn nghỉ 10 giây.”
Mười lăm phút sau, trải qua nửa giờ quân tư cuối cùng cũng hoàn thành.
Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên liếc nhìn nhau một cái, đem người đi tới một bên sân.
Sáu người Diệp Sơ Dương đã chuẩn bị tốt súng ống.
Vì đã xác định một điểm bắn cố định, nên súng chuẩn bị cũng là một khẩu súng trường.
Nhưng mà, tuy rằng ngay từ lúc đầu Thường Tĩnh đã báo cho mọi người biết hôm nay tập huấn bắn súng, nhưng rõ ràng ngay cả khi họ đã cầm súng thì việc huấn luyện bắn súng thực sự vẫn chưa bắt đầu.
“Trước khi tiến hành bắn súng thật sự, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ trước.” Thường Tĩnh nói, “Tất cả cầm súng, nằm sấp xuống, đặt viên đạn ở trước họng súng của các bạn, sau năm phút nếu đạn rơi xuống thì hít đất 20 cái.’
Mọi người: “.........”
Trầm mặc hai giây, sáu cá nhân anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sôi nổi lâm vào trầm mặc bên trong.
Nói thật, cái trò chơi này thoạt nhìn thì giống như thật sự không phải khó. Nhưng cũng chỉ là nhìn vậy mà thôi. Sau lễ rửa tội đám người Diệp Sơ Dương cũng đã dần hiểu ra cái gì mà nhìn qua thấy không khó nhưng lại thực sự rất khó.
Hơn nữa còn nằm dưới cái nắng mặt trời cực nóng, hồi nãy lại bị đứng nửa giờ, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ đã bắt đầu sắp chịu không được ---
Có thể nghĩ năm phút tiếp theo này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng, cho dù là khó khăn, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng mệnh lệnh mà thôi.
Sáu cá nhân quỳ rạp trên mặt đất, cầm súng trong tay.
Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên nhanh chóng đặt từng viên đạn vào họng súng của mỗi người, đặt xong còn không quên nói một câu “Chú ý! Trong vòng năm phút không được để rơi.”
Tuy nhiên, câu nói xong còn chưa đến một phút thì -----
Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên yên lặng liếc mắt nhìn họng súng trống không của mình rồi lâm vào trầm mặc bên trong.
Ba mươi giây sau, Vương Quân Nhạc cũng bắt đầu hít đất.
Một phút sau, Diệp Sơ Dương, Ứng Soái và Hà Hâm cũng hít đất.
Trong thời gian 5 phút, ngoại trừ Diệp Sơ Dương và hai nam binh sĩ kia nhìn mặt vẫn còn tốt một chút, nhưng ba nữ chiến binh thì thật là thảm không nỡ nhìn.
Vương Quân Nhạc còn đỡ hơn một chút, chỉ làm rơi 3 lần.
Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên hai người trở thành hai nhân vật MVP trong toàn bộ trò chơi.
Thường Tĩnh dùng vẻ mặt phức tạo nhìn Mạc Tử Nghiên, sau đó thở dài một hơi nói “Tô Dã là tay súng bắn tỉa, có thể nằm im bất động tại chỗ một tiếng đồ hồ liền.”
Mạc Tử Nghiên: “..... Huấn luyện viên sao anh không nói sớm cho tôi. Nếu không tôi vẫn có thể không làm rơi ít hơn một lần.”
Như vậy sẽ bớt thêm một lần làm Tô Dã bẽ mặt.
Thường Tĩnh nghe Mạc Tử Ngiên nói, tức khắc không do dự xem thường một cái, chuyện tình cảm này còn trách anh ta ư?
Mạc Tử Nghiên và Ngân Tư Phỉ hai người ít đất không biết bao nhiêu cái, cuối cùng cũng run run rẩy rẩy từ mặt đất bò lên, sau đó đôi tay run rẩy cầm súng.
Nhìn cánh tay hai người con gái không ngừng rung rẩy, Thường Tĩnh cạn lời nhếch miệng cười cười.
Nhưng cũng thật nhanh, anh liền chỉ huy mỗi vị khách mời đi đến chỗ vị trí ngắm súng của mình, sau đó một bên huấn luyện viên chỉ đạo, ngắm bia chuẩn, chờ đợi nổ súng.
“Mỗi người được bắn 5 phát, tổng cộng 50 nốt. Ngoài ra, đây cũng là trận đấu giữa những người lính nam và nữ quân nhân, đội thắng sẽ có dưa hấu ăn.” Thường Tĩnh vừa nói lại bỏ thêm hai chữ “Ướp lạnh.”
Mọi người: “!!”
Dưa hấu ướp lạnh, nói thế nào đi nữa cũng phải nỗ lực một phen, bằng không sẽ thật thất vọng trong một ngày nắng nóng như vậy.
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngNghe hai chữ như thế, Thường Tĩnh khẽ gật gật đầu, ngay sau đó liền mở miệng nói “Chỉnh đốn nghỉ 10 giây.”Mười lăm phút sau, trải qua nửa giờ quân tư cuối cùng cũng hoàn thành.Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên liếc nhìn nhau một cái, đem người đi tới một bên sân.Sáu người Diệp Sơ Dương đã chuẩn bị tốt súng ống.Vì đã xác định một điểm bắn cố định, nên súng chuẩn bị cũng là một khẩu súng trường.Nhưng mà, tuy rằng ngay từ lúc đầu Thường Tĩnh đã báo cho mọi người biết hôm nay tập huấn bắn súng, nhưng rõ ràng ngay cả khi họ đã cầm súng thì việc huấn luyện bắn súng thực sự vẫn chưa bắt đầu.“Trước khi tiến hành bắn súng thật sự, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ trước.” Thường Tĩnh nói, “Tất cả cầm súng, nằm sấp xuống, đặt viên đạn ở trước họng súng của các bạn, sau năm phút nếu đạn rơi xuống thì hít đất 20 cái.’Mọi người: “.........”Trầm mặc hai giây, sáu cá nhân anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sôi nổi lâm vào trầm mặc bên trong.Nói thật, cái trò chơi này thoạt nhìn thì giống như thật sự không phải khó. Nhưng cũng chỉ là nhìn vậy mà thôi. Sau lễ rửa tội đám người Diệp Sơ Dương cũng đã dần hiểu ra cái gì mà nhìn qua thấy không khó nhưng lại thực sự rất khó.Hơn nữa còn nằm dưới cái nắng mặt trời cực nóng, hồi nãy lại bị đứng nửa giờ, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ đã bắt đầu sắp chịu không được ---Có thể nghĩ năm phút tiếp theo này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.Nhưng, cho dù là khó khăn, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng mệnh lệnh mà thôi.Sáu cá nhân quỳ rạp trên mặt đất, cầm súng trong tay.Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên nhanh chóng đặt từng viên đạn vào họng súng của mỗi người, đặt xong còn không quên nói một câu “Chú ý! Trong vòng năm phút không được để rơi.”Tuy nhiên, câu nói xong còn chưa đến một phút thì -----Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên yên lặng liếc mắt nhìn họng súng trống không của mình rồi lâm vào trầm mặc bên trong.Ba mươi giây sau, Vương Quân Nhạc cũng bắt đầu hít đất.Một phút sau, Diệp Sơ Dương, Ứng Soái và Hà Hâm cũng hít đất.Trong thời gian 5 phút, ngoại trừ Diệp Sơ Dương và hai nam binh sĩ kia nhìn mặt vẫn còn tốt một chút, nhưng ba nữ chiến binh thì thật là thảm không nỡ nhìn.Vương Quân Nhạc còn đỡ hơn một chút, chỉ làm rơi 3 lần.Ngân Tư Phỉ và Mạc Tử Nghiên hai người trở thành hai nhân vật MVP trong toàn bộ trò chơi.Thường Tĩnh dùng vẻ mặt phức tạo nhìn Mạc Tử Nghiên, sau đó thở dài một hơi nói “Tô Dã là tay súng bắn tỉa, có thể nằm im bất động tại chỗ một tiếng đồ hồ liền.”Mạc Tử Nghiên: “..... Huấn luyện viên sao anh không nói sớm cho tôi. Nếu không tôi vẫn có thể không làm rơi ít hơn một lần.”Như vậy sẽ bớt thêm một lần làm Tô Dã bẽ mặt.Thường Tĩnh nghe Mạc Tử Ngiên nói, tức khắc không do dự xem thường một cái, chuyện tình cảm này còn trách anh ta ư?Mạc Tử Nghiên và Ngân Tư Phỉ hai người ít đất không biết bao nhiêu cái, cuối cùng cũng run run rẩy rẩy từ mặt đất bò lên, sau đó đôi tay run rẩy cầm súng.Nhìn cánh tay hai người con gái không ngừng rung rẩy, Thường Tĩnh cạn lời nhếch miệng cười cười.Nhưng cũng thật nhanh, anh liền chỉ huy mỗi vị khách mời đi đến chỗ vị trí ngắm súng của mình, sau đó một bên huấn luyện viên chỉ đạo, ngắm bia chuẩn, chờ đợi nổ súng.“Mỗi người được bắn 5 phát, tổng cộng 50 nốt. Ngoài ra, đây cũng là trận đấu giữa những người lính nam và nữ quân nhân, đội thắng sẽ có dưa hấu ăn.” Thường Tĩnh vừa nói lại bỏ thêm hai chữ “Ướp lạnh.”Mọi người: “!!”Dưa hấu ướp lạnh, nói thế nào đi nữa cũng phải nỗ lực một phen, bằng không sẽ thật thất vọng trong một ngày nắng nóng như vậy.