"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 1079: Người anh em,bảo trọng!
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Editor:An Dĩnh HyKhi nghe Thường Tĩnh nói một câu như vậy, mọi người không khỏi có điểm bất ngờ.Kể từ khi vào quân doanh, mỗi người bọn họ đều bị tịch thu điện thoại đi rồi. Đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả cái vỏ điện thoại cũng chưa được chạm qua một chút nào. Nhưng vào lúc này lại nói bọn họ được khen thưởng và được phép gọi về cho gia đình.Sau một hồi im lặng, mọi người vỗ tay hoan hô.Có lẽ những người làm chương trình cũng thấy đây là một tư liệu tuyệt vời cho nên đã thiết lập nó trong phòng chờ lớn vào buổi tối.Sáu người xếp thành một hàng, đứng trước mặt bọn họ là Thường Tĩnh.Thường Tĩnh đối với mấy người bọn họ chỉ chỉ vào điện thoại đang ở một bên, giọng điềm tĩnh nói: “ điện thoại ở đây, trình tự gọi điện thoại thì moi người tự mình sắp xếp, không giới hạn thời gian nhưng đừng làm gì quá phận là được”Tuy là nói vậy, nhưng kì thực trong lòng Thường Tĩnh rất rõ ràng. Những người này đều là minh tinh, tự nhiên sẽ biết trong những tình huống thế này mà chiếm dụng quá nhiều thời gian đến khi lên sóng sẽ bị cắt bớt.Tuy nhiên lời vẫn là phải nhắc nhở một câu. Nếu không sẽ đem sự xấu hổ đổ lên người anh ta mất.Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên cùng ngồi ở phía xa, Nhường điện thoại cho hai người kia trước.Hà Hâm thì không cần nói, thật rất khó khăn mới gọi được cho vợ và nghe tiếng con trai của mình bập bẹ mấy tiếng.Nghe được những âm thanh của đứa nhỏ kia, Mạc Tử Nghiên phúng phính hai má mặt đầy cảm khái nói: “ Ahhh, bây giờ bọn trẻ đều dễ thương như vậy sao? Tôi thật muốn có một đứa”Diệp Sơ Dương: “ nhưng khi lớn lên cũng có thể trở thành một đứa trẻ đầu gấu” ( giống như giang hồ hoặc xã hội đen).Mạc Tử Nghiên: “ này, cậu không nói móc tôi sẽ chết à”.Diệp Sơ Dương nghe vậy liền vô tội chớp chớp mắt. Cái này không tính là đả kích mà là sự thật, ai biết được sự tình về sau như thế nào.Ngoại trừ Hà Hâm, Ứng soái cùng Vương quân nhạc có vẻ rất tuân thủ luật pháp đều gọi điện về cho cha mẹ của mình. Trong khi đó Ngân Tư Phỉ gọi cho người bạn trai không ở trong giới Showbiz của mình.Người trong giới vẫn đồn đại rằng, tên bạn trai này cua Ngân Tư Phỉ có thế lực rất lớn. Vì thế mà một người không có năng lực diễn xuất như cô ta mới có thể tồn tại và nổi tiếng trong giới Showbiz lâu như vậy.Cuối cùng đến phiên Mạc Tử Nghiên cùng Diệp Sơ Dương gọi điện thoại.Mạc Tử Nghiên cầm microphone suy nghĩ một chút, vẫn là quyết tâm gọi cho Mạc lão gia tử. Tóm lại là anh cô cùng với người đàn ông của cô là Mạc đình xuyên và Tô Dã đều có mặt ở quân khu muốn thấy lúc nào cũng được, nên không cần thiết lãng phí cơ hội này.Vài giây sau khi cuộc gọi được thực hiện Mạc lão gia cũng nhận điện thoại.Ông đương nhiên là biết cháu gái mình đang tham gia chương trinh cùng Diệp Sơ Dương. Mạc lão gia không một chút suy nghĩ liền nói: “ Tiểu Cửu đâu. Đưa cậu ấy nghe điện thoại, vừa hay Diệp lão gia tử cũng ở đây”.Diệp Sơ Dương: “......”Mạc Tử Nghiên trầm tư hai giây, nhìn Diệp Sơ Dương nháy mắt vài cái. Thấy đối phương ra sức lắc đầu cô liền lập tức hiểu ý.Sau đó Mạc Tử Nghiên nghiêm túc nói dối: “ ôi, ông nội à người đang nói đến Diệp Sơ Dương sao? Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi, tạm thời không nghe được điện thoại. Ông có chuyện gì muốn cháu chuyển lời không?”Giọng nói vừa dứt, âm thanh của Diệp lão gia nói truyền đến tai của Mạc Tử Nghiên và những người khác một cách rõ ràng: “ làm cho tên tiểu tử thối kia nghe điện thoại ngay lập tức, đừng tưởng là ta không biết cháu đang gạt ta.”Mạc Tử Nghiên: “.....”Cô cầm microphone trong tay, lại nhìn sang Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn là đem điện thoại đến, thuận tiện nói một câu: “ người anh em, bảo trọng!”
Editor:
An Dĩnh Hy
Khi nghe Thường Tĩnh nói một câu như vậy, mọi người không khỏi có điểm bất ngờ.
Kể từ khi vào quân doanh, mỗi người bọn họ đều bị tịch thu điện thoại đi rồi. Đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả cái vỏ điện thoại cũng chưa được chạm qua một chút nào. Nhưng vào lúc này lại nói bọn họ được khen thưởng và được phép gọi về cho gia đình.
Sau một hồi im lặng, mọi người vỗ tay hoan hô.
Có lẽ những người làm chương trình cũng thấy đây là một tư liệu tuyệt vời cho nên đã thiết lập nó trong phòng chờ lớn vào buổi tối.
Sáu người xếp thành một hàng, đứng trước mặt bọn họ là Thường Tĩnh.
Thường Tĩnh đối với mấy người bọn họ chỉ chỉ vào điện thoại đang ở một bên, giọng điềm tĩnh nói: “ điện thoại ở đây, trình tự gọi điện thoại thì moi người tự mình sắp xếp, không giới hạn thời gian nhưng đừng làm gì quá phận là được”
Tuy là nói vậy, nhưng kì thực trong lòng Thường Tĩnh rất rõ ràng. Những người này đều là minh tinh, tự nhiên sẽ biết trong những tình huống thế này mà chiếm dụng quá nhiều thời gian đến khi lên sóng sẽ bị cắt bớt.
Tuy nhiên lời vẫn là phải nhắc nhở một câu. Nếu không sẽ đem sự xấu hổ đổ lên người anh ta mất.
Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên cùng ngồi ở phía xa, Nhường điện thoại cho hai người kia trước.
Hà Hâm thì không cần nói, thật rất khó khăn mới gọi được cho vợ và nghe tiếng con trai của mình bập bẹ mấy tiếng.
Nghe được những âm thanh của đứa nhỏ kia, Mạc Tử Nghiên phúng phính hai má mặt đầy cảm khái nói: “ Ahhh, bây giờ bọn trẻ đều dễ thương như vậy sao? Tôi thật muốn có một đứa”
Diệp Sơ Dương: “ nhưng khi lớn lên cũng có thể trở thành một đứa trẻ đầu gấu” ( giống như giang hồ hoặc xã hội đen).
Mạc Tử Nghiên: “ này, cậu không nói móc tôi sẽ chết à”.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền vô tội chớp chớp mắt. Cái này không tính là đả kích mà là sự thật, ai biết được sự tình về sau như thế nào.
Ngoại trừ Hà Hâm, Ứng soái cùng Vương quân nhạc có vẻ rất tuân thủ luật pháp đều gọi điện về cho cha mẹ của mình. Trong khi đó Ngân Tư Phỉ gọi cho người bạn trai không ở trong giới Showbiz của mình.
Người trong giới vẫn đồn đại rằng, tên bạn trai này cua Ngân Tư Phỉ có thế lực rất lớn. Vì thế mà một người không có năng lực diễn xuất như cô ta mới có thể tồn tại và nổi tiếng trong giới Showbiz lâu như vậy.
Cuối cùng đến phiên Mạc Tử Nghiên cùng Diệp Sơ Dương gọi điện thoại.
Mạc Tử Nghiên cầm microphone suy nghĩ một chút, vẫn là quyết tâm gọi cho Mạc lão gia tử. Tóm lại là anh cô cùng với người đàn ông của cô là Mạc đình xuyên và Tô Dã đều có mặt ở quân khu muốn thấy lúc nào cũng được, nên không cần thiết lãng phí cơ hội này.
Vài giây sau khi cuộc gọi được thực hiện Mạc lão gia cũng nhận điện thoại.
Ông đương nhiên là biết cháu gái mình đang tham gia chương trinh cùng Diệp Sơ Dương. Mạc lão gia không một chút suy nghĩ liền nói: “ Tiểu Cửu đâu. Đưa cậu ấy nghe điện thoại, vừa hay Diệp lão gia tử cũng ở đây”.
Diệp Sơ Dương: “......”
Mạc Tử Nghiên trầm tư hai giây, nhìn Diệp Sơ Dương nháy mắt vài cái. Thấy đối phương ra sức lắc đầu cô liền lập tức hiểu ý.
Sau đó Mạc Tử Nghiên nghiêm túc nói dối: “ ôi, ông nội à người đang nói đến Diệp Sơ Dương sao? Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi, tạm thời không nghe được điện thoại. Ông có chuyện gì muốn cháu chuyển lời không?”
Giọng nói vừa dứt, âm thanh của Diệp lão gia nói truyền đến tai của Mạc Tử Nghiên và những người khác một cách rõ ràng: “ làm cho tên tiểu tử thối kia nghe điện thoại ngay lập tức, đừng tưởng là ta không biết cháu đang gạt ta.”
Mạc Tử Nghiên: “.....”
Cô cầm microphone trong tay, lại nhìn sang Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn là đem điện thoại đến, thuận tiện nói một câu: “ người anh em, bảo trọng!”
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Editor:An Dĩnh HyKhi nghe Thường Tĩnh nói một câu như vậy, mọi người không khỏi có điểm bất ngờ.Kể từ khi vào quân doanh, mỗi người bọn họ đều bị tịch thu điện thoại đi rồi. Đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả cái vỏ điện thoại cũng chưa được chạm qua một chút nào. Nhưng vào lúc này lại nói bọn họ được khen thưởng và được phép gọi về cho gia đình.Sau một hồi im lặng, mọi người vỗ tay hoan hô.Có lẽ những người làm chương trình cũng thấy đây là một tư liệu tuyệt vời cho nên đã thiết lập nó trong phòng chờ lớn vào buổi tối.Sáu người xếp thành một hàng, đứng trước mặt bọn họ là Thường Tĩnh.Thường Tĩnh đối với mấy người bọn họ chỉ chỉ vào điện thoại đang ở một bên, giọng điềm tĩnh nói: “ điện thoại ở đây, trình tự gọi điện thoại thì moi người tự mình sắp xếp, không giới hạn thời gian nhưng đừng làm gì quá phận là được”Tuy là nói vậy, nhưng kì thực trong lòng Thường Tĩnh rất rõ ràng. Những người này đều là minh tinh, tự nhiên sẽ biết trong những tình huống thế này mà chiếm dụng quá nhiều thời gian đến khi lên sóng sẽ bị cắt bớt.Tuy nhiên lời vẫn là phải nhắc nhở một câu. Nếu không sẽ đem sự xấu hổ đổ lên người anh ta mất.Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên cùng ngồi ở phía xa, Nhường điện thoại cho hai người kia trước.Hà Hâm thì không cần nói, thật rất khó khăn mới gọi được cho vợ và nghe tiếng con trai của mình bập bẹ mấy tiếng.Nghe được những âm thanh của đứa nhỏ kia, Mạc Tử Nghiên phúng phính hai má mặt đầy cảm khái nói: “ Ahhh, bây giờ bọn trẻ đều dễ thương như vậy sao? Tôi thật muốn có một đứa”Diệp Sơ Dương: “ nhưng khi lớn lên cũng có thể trở thành một đứa trẻ đầu gấu” ( giống như giang hồ hoặc xã hội đen).Mạc Tử Nghiên: “ này, cậu không nói móc tôi sẽ chết à”.Diệp Sơ Dương nghe vậy liền vô tội chớp chớp mắt. Cái này không tính là đả kích mà là sự thật, ai biết được sự tình về sau như thế nào.Ngoại trừ Hà Hâm, Ứng soái cùng Vương quân nhạc có vẻ rất tuân thủ luật pháp đều gọi điện về cho cha mẹ của mình. Trong khi đó Ngân Tư Phỉ gọi cho người bạn trai không ở trong giới Showbiz của mình.Người trong giới vẫn đồn đại rằng, tên bạn trai này cua Ngân Tư Phỉ có thế lực rất lớn. Vì thế mà một người không có năng lực diễn xuất như cô ta mới có thể tồn tại và nổi tiếng trong giới Showbiz lâu như vậy.Cuối cùng đến phiên Mạc Tử Nghiên cùng Diệp Sơ Dương gọi điện thoại.Mạc Tử Nghiên cầm microphone suy nghĩ một chút, vẫn là quyết tâm gọi cho Mạc lão gia tử. Tóm lại là anh cô cùng với người đàn ông của cô là Mạc đình xuyên và Tô Dã đều có mặt ở quân khu muốn thấy lúc nào cũng được, nên không cần thiết lãng phí cơ hội này.Vài giây sau khi cuộc gọi được thực hiện Mạc lão gia cũng nhận điện thoại.Ông đương nhiên là biết cháu gái mình đang tham gia chương trinh cùng Diệp Sơ Dương. Mạc lão gia không một chút suy nghĩ liền nói: “ Tiểu Cửu đâu. Đưa cậu ấy nghe điện thoại, vừa hay Diệp lão gia tử cũng ở đây”.Diệp Sơ Dương: “......”Mạc Tử Nghiên trầm tư hai giây, nhìn Diệp Sơ Dương nháy mắt vài cái. Thấy đối phương ra sức lắc đầu cô liền lập tức hiểu ý.Sau đó Mạc Tử Nghiên nghiêm túc nói dối: “ ôi, ông nội à người đang nói đến Diệp Sơ Dương sao? Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi, tạm thời không nghe được điện thoại. Ông có chuyện gì muốn cháu chuyển lời không?”Giọng nói vừa dứt, âm thanh của Diệp lão gia nói truyền đến tai của Mạc Tử Nghiên và những người khác một cách rõ ràng: “ làm cho tên tiểu tử thối kia nghe điện thoại ngay lập tức, đừng tưởng là ta không biết cháu đang gạt ta.”Mạc Tử Nghiên: “.....”Cô cầm microphone trong tay, lại nhìn sang Diệp Sơ Dương, cuối cùng vẫn là đem điện thoại đến, thuận tiện nói một câu: “ người anh em, bảo trọng!”