"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu…
Chương 1103
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngNghe vậy, Mạc Tử Nghiên liên tục gật đầu.Tuy cô là người mẫu, đối với diện mạo cũng không cần phải quá mức tuyệt tác giai nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái, sau này khi đứng bên cạnh Tô Dã, nếu khuôn mặt bị xấu xí đi, cô cũng sẽ cảm thấy rất có áp lực.Giờ phút này Thường Tĩnh hiển nhiên không biết, Mạc Tử Nghiên chẳng qua chỉ là bị một con sâu nhỏ xíu cắn mà thôi, kết quả là trong não đã tự tưởng tượng ra tiểu thuyết ngôn tình trăm vạn thâm tình ngược luyến.Bên này Mạc Tử Nghiên cũng không tán gẫu lâu với Thường Tĩnh, bên kia đám người Hà Hâm vẫn còn đang ẩn thân.Nhìn thấy thời gian qua đi được một nửa, Mạc Tử Nghiên và hai người con gái kia nhìn nhau một cái, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng đám người Diệp Sơ Dương có thể thuận lợi vượt qua năm phút này.Chỉ là, vừa mới nghĩ xong, thì một tiếng thét chói tai liền vang lên.Ba người Mạc Tử Nghiên sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra hơi thở tuyệt vọng.Nima.Vừa nãy Thường Tĩnh còn nói là đến lúc đó đừng có tự mình chủ động nhảy ra,ai ngờ tên Hà Hâm này lại không chịu phổ cập khoa học, thật đúng là chủ động nhảy ra rồi.Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy liền cách đó không xa, Hà Hâm với vệt sơn sáng trên mặt đang tuyệt vọng nhìn bọn họ “Có một con rắn lớn rất dài.”Đang nghe Hà Hâm nói, mấy người cũng thấy huấn luyện viên đứng cạnh Hà Hâm, trong tay đang giữ đầu một con rắn, thân rắn dài còn lại đang treo lủng lẳng trên cánh tay anh ta.Mọi người: “..........” Đệch, như này thì quá mức kh*ng b* rồi.Hà Hâm lúc này đã không khống chế được mà da gà nổi hết lên, cả người anh ta run lên một chút, không nhìn đến con rắn dài ngoằng kia một cái, mà liền lập tức chạy thục mạng đến nơi này.Sau khi chạy tới cạnh Thường Tĩnh đứng tên, anh ta có vẻ thực ủy khuất, “Tôi còn nghĩ là chỉ có sâu, cùng lắm thì có mấy con nhện mà thôi. Ai ngờ lại còn có cả rắn. Woa, thật là quá đáng sợ đi mà!”Anh vừa nói vừa nhìn lại con rắn kia.Thường Tĩnh: “Có gì mà đáng sợ chứ, tối hôm nay thêm cơm chính là nó.”Hà Hâm: “what????”Không phải chứ, chuyện này Diệp Sơ Dương có biết không?Nói là buổi tối có thêm cơm, bọn họ còn tưởng là được một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng lại là rắn?Giờ khắc này, Hà Hâm tâm tình thật sự phức tạp.Mấy cô gái đứng bên cạnh, tâm trạng cũng rối rắm không kém.Mạc Tử Nghiên còn đỡ, mấy năm nay cũng được ăn nhiều món thôn quê, tuy rằng đối với rắn sống thì xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng đối với thịt rắn thì vẫn tương đối thích.Cô sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói “Nếu nói trong trường hợp này, tôi không ngại nếu huấn luyện viên Thường bắt thêm mấy con rắn nữa.”Lần trước tham gia chương trình , thì đây khẳng định là không còn gì tốt hơn.Thường Tĩnh: “....... Đồng chí có vẻ yêu cầu hơi nhiều.”Trong khi mấy người đang nói chuyện, Ứng Soái đã bị một huấn luyện viên khác xách tới trước mặt mấy người. Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn này, vào giờ phút này có vẻ thật ngoan ngoãn.Chờ sau khi huấn luyện viên buông cổ áo anh ta ra, anh quay đầu “Cảm ơn huấn luyện viên đã cứu tôi!”Có trời mới biết vừa rồi anh ta đã bị một con rắn bò qua mặt.Lúc đó anh ta còn đang không có cảm giác được gì, thì Hà Hâm đã nhảy dựng lên.Nhảy dựng lên thì thôi đi, trong nháy mắt lại còn hất con rắn kia xém chút nữa là quăng nó lên mặt anh ta, trời mới biết lúc đó tâm tình anh ta là như thế nào.Là tuyệt vọng vừa muốn khóc.Nhưng cũng hên là, có vị huấn luyện viên đã bắt được con rắn đó rồi.Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ứng Soái, Thường Tĩnh dường như cũng đoán ra được vừa rồi phát sinh sự việc gì, anh nhướng mày nói “Trong cánh rừng này thứ có nhiều nhất, chính là rắn!”
Edit: Tử Đằng
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên liên tục gật đầu.
Tuy cô là người mẫu, đối với diện mạo cũng không cần phải quá mức tuyệt tác giai nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái, sau này khi đứng bên cạnh Tô Dã, nếu khuôn mặt bị xấu xí đi, cô cũng sẽ cảm thấy rất có áp lực.
Giờ phút này Thường Tĩnh hiển nhiên không biết, Mạc Tử Nghiên chẳng qua chỉ là bị một con sâu nhỏ xíu cắn mà thôi, kết quả là trong não đã tự tưởng tượng ra tiểu thuyết ngôn tình trăm vạn thâm tình ngược luyến.
Bên này Mạc Tử Nghiên cũng không tán gẫu lâu với Thường Tĩnh, bên kia đám người Hà Hâm vẫn còn đang ẩn thân.
Nhìn thấy thời gian qua đi được một nửa, Mạc Tử Nghiên và hai người con gái kia nhìn nhau một cái, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng đám người Diệp Sơ Dương có thể thuận lợi vượt qua năm phút này.
Chỉ là, vừa mới nghĩ xong, thì một tiếng thét chói tai liền vang lên.
Ba người Mạc Tử Nghiên sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra hơi thở tuyệt vọng.
Nima.
Vừa nãy Thường Tĩnh còn nói là đến lúc đó đừng có tự mình chủ động nhảy ra,ai ngờ tên Hà Hâm này lại không chịu phổ cập khoa học, thật đúng là chủ động nhảy ra rồi.
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy liền cách đó không xa, Hà Hâm với vệt sơn sáng trên mặt đang tuyệt vọng nhìn bọn họ “Có một con rắn lớn rất dài.”
Đang nghe Hà Hâm nói, mấy người cũng thấy huấn luyện viên đứng cạnh Hà Hâm, trong tay đang giữ đầu một con rắn, thân rắn dài còn lại đang treo lủng lẳng trên cánh tay anh ta.
Mọi người: “..........” Đệch, như này thì quá mức kh*ng b* rồi.
Hà Hâm lúc này đã không khống chế được mà da gà nổi hết lên, cả người anh ta run lên một chút, không nhìn đến con rắn dài ngoằng kia một cái, mà liền lập tức chạy thục mạng đến nơi này.
Sau khi chạy tới cạnh Thường Tĩnh đứng tên, anh ta có vẻ thực ủy khuất, “Tôi còn nghĩ là chỉ có sâu, cùng lắm thì có mấy con nhện mà thôi. Ai ngờ lại còn có cả rắn. Woa, thật là quá đáng sợ đi mà!”
Anh vừa nói vừa nhìn lại con rắn kia.
Thường Tĩnh: “Có gì mà đáng sợ chứ, tối hôm nay thêm cơm chính là nó.”
Hà Hâm: “what????”
Không phải chứ, chuyện này Diệp Sơ Dương có biết không?
Nói là buổi tối có thêm cơm, bọn họ còn tưởng là được một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng lại là rắn?
Giờ khắc này, Hà Hâm tâm tình thật sự phức tạp.
Mấy cô gái đứng bên cạnh, tâm trạng cũng rối rắm không kém.
Mạc Tử Nghiên còn đỡ, mấy năm nay cũng được ăn nhiều món thôn quê, tuy rằng đối với rắn sống thì xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng đối với thịt rắn thì vẫn tương đối thích.
Cô sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói “Nếu nói trong trường hợp này, tôi không ngại nếu huấn luyện viên Thường bắt thêm mấy con rắn nữa.”
Lần trước tham gia chương trình , thì đây khẳng định là không còn gì tốt hơn.
Thường Tĩnh: “....... Đồng chí có vẻ yêu cầu hơi nhiều.”
Trong khi mấy người đang nói chuyện, Ứng Soái đã bị một huấn luyện viên khác xách tới trước mặt mấy người. Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn này, vào giờ phút này có vẻ thật ngoan ngoãn.
Chờ sau khi huấn luyện viên buông cổ áo anh ta ra, anh quay đầu “Cảm ơn huấn luyện viên đã cứu tôi!”
Có trời mới biết vừa rồi anh ta đã bị một con rắn bò qua mặt.
Lúc đó anh ta còn đang không có cảm giác được gì, thì Hà Hâm đã nhảy dựng lên.
Nhảy dựng lên thì thôi đi, trong nháy mắt lại còn hất con rắn kia xém chút nữa là quăng nó lên mặt anh ta, trời mới biết lúc đó tâm tình anh ta là như thế nào.
Là tuyệt vọng vừa muốn khóc.
Nhưng cũng hên là, có vị huấn luyện viên đã bắt được con rắn đó rồi.
Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ứng Soái, Thường Tĩnh dường như cũng đoán ra được vừa rồi phát sinh sự việc gì, anh nhướng mày nói “Trong cánh rừng này thứ có nhiều nhất, chính là rắn!”
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!" "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!" "..." Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại. Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn... Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn. Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô. Là tay của Diệp Sơ Dương. Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu. Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười. Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam. "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngNghe vậy, Mạc Tử Nghiên liên tục gật đầu.Tuy cô là người mẫu, đối với diện mạo cũng không cần phải quá mức tuyệt tác giai nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là con gái, sau này khi đứng bên cạnh Tô Dã, nếu khuôn mặt bị xấu xí đi, cô cũng sẽ cảm thấy rất có áp lực.Giờ phút này Thường Tĩnh hiển nhiên không biết, Mạc Tử Nghiên chẳng qua chỉ là bị một con sâu nhỏ xíu cắn mà thôi, kết quả là trong não đã tự tưởng tượng ra tiểu thuyết ngôn tình trăm vạn thâm tình ngược luyến.Bên này Mạc Tử Nghiên cũng không tán gẫu lâu với Thường Tĩnh, bên kia đám người Hà Hâm vẫn còn đang ẩn thân.Nhìn thấy thời gian qua đi được một nửa, Mạc Tử Nghiên và hai người con gái kia nhìn nhau một cái, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng đám người Diệp Sơ Dương có thể thuận lợi vượt qua năm phút này.Chỉ là, vừa mới nghĩ xong, thì một tiếng thét chói tai liền vang lên.Ba người Mạc Tử Nghiên sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra hơi thở tuyệt vọng.Nima.Vừa nãy Thường Tĩnh còn nói là đến lúc đó đừng có tự mình chủ động nhảy ra,ai ngờ tên Hà Hâm này lại không chịu phổ cập khoa học, thật đúng là chủ động nhảy ra rồi.Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy liền cách đó không xa, Hà Hâm với vệt sơn sáng trên mặt đang tuyệt vọng nhìn bọn họ “Có một con rắn lớn rất dài.”Đang nghe Hà Hâm nói, mấy người cũng thấy huấn luyện viên đứng cạnh Hà Hâm, trong tay đang giữ đầu một con rắn, thân rắn dài còn lại đang treo lủng lẳng trên cánh tay anh ta.Mọi người: “..........” Đệch, như này thì quá mức kh*ng b* rồi.Hà Hâm lúc này đã không khống chế được mà da gà nổi hết lên, cả người anh ta run lên một chút, không nhìn đến con rắn dài ngoằng kia một cái, mà liền lập tức chạy thục mạng đến nơi này.Sau khi chạy tới cạnh Thường Tĩnh đứng tên, anh ta có vẻ thực ủy khuất, “Tôi còn nghĩ là chỉ có sâu, cùng lắm thì có mấy con nhện mà thôi. Ai ngờ lại còn có cả rắn. Woa, thật là quá đáng sợ đi mà!”Anh vừa nói vừa nhìn lại con rắn kia.Thường Tĩnh: “Có gì mà đáng sợ chứ, tối hôm nay thêm cơm chính là nó.”Hà Hâm: “what????”Không phải chứ, chuyện này Diệp Sơ Dương có biết không?Nói là buổi tối có thêm cơm, bọn họ còn tưởng là được một bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng lại là rắn?Giờ khắc này, Hà Hâm tâm tình thật sự phức tạp.Mấy cô gái đứng bên cạnh, tâm trạng cũng rối rắm không kém.Mạc Tử Nghiên còn đỡ, mấy năm nay cũng được ăn nhiều món thôn quê, tuy rằng đối với rắn sống thì xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng đối với thịt rắn thì vẫn tương đối thích.Cô sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói “Nếu nói trong trường hợp này, tôi không ngại nếu huấn luyện viên Thường bắt thêm mấy con rắn nữa.”Lần trước tham gia chương trình , thì đây khẳng định là không còn gì tốt hơn.Thường Tĩnh: “....... Đồng chí có vẻ yêu cầu hơi nhiều.”Trong khi mấy người đang nói chuyện, Ứng Soái đã bị một huấn luyện viên khác xách tới trước mặt mấy người. Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn này, vào giờ phút này có vẻ thật ngoan ngoãn.Chờ sau khi huấn luyện viên buông cổ áo anh ta ra, anh quay đầu “Cảm ơn huấn luyện viên đã cứu tôi!”Có trời mới biết vừa rồi anh ta đã bị một con rắn bò qua mặt.Lúc đó anh ta còn đang không có cảm giác được gì, thì Hà Hâm đã nhảy dựng lên.Nhảy dựng lên thì thôi đi, trong nháy mắt lại còn hất con rắn kia xém chút nữa là quăng nó lên mặt anh ta, trời mới biết lúc đó tâm tình anh ta là như thế nào.Là tuyệt vọng vừa muốn khóc.Nhưng cũng hên là, có vị huấn luyện viên đã bắt được con rắn đó rồi.Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ứng Soái, Thường Tĩnh dường như cũng đoán ra được vừa rồi phát sinh sự việc gì, anh nhướng mày nói “Trong cánh rừng này thứ có nhiều nhất, chính là rắn!”