"Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu…

Chương 1132

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngDiệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, khẽ hơi hơi nâng đầu lên nhìn thoáng qua toàn bộ hành trình cuộc nói chuyện vui vẻ của Diệp lão gia và cô gái kia, sau đó lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt người đàn ông nhà mình giống như từ đầu đến đuôi đều ở trên người mình.Hơn nữa lúc cô nhắn tin với Mạc Tử Nghiên, Diệp Tu Bạch đều nhìn thấy hết rõ ràng.Diệp Sơ Dương: “..............”Được! Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi.Kế tiếp Diệp Sơ Dương liền không sợ gì, hoàn toàn không e ngại ánh mắt của chú út nhà mình, tiếp tục nhắn tin dò hỏi.Diệp Sơ Dương: “..............” Ya! Xem ra là có chuyện người xưa rồi, hơn nữa còn là rất nhiều chuyện.Cuối cùng, vì sợ ngón tay Mạc Tử Nghiên bởi vì gõ phím quá nhiều sẽ sinh ra nhiều vấn đề, Diệp Sơ Dương kêu cô tùy ý chọn ra mấy cái ví dụ chuyện gì lớn hoặc ví dụ về cử chỉ một chút là được rồi.Mạc Tử Nghiên cũng không chút do dự.Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương trầm tư hai giây, cuối cùng nhắn một cái tin nhắn: Hiện tại chị ta đang tơ tưởng đến Diệp Tu Bạch.Mạc Tử Nghiên: “...............”Vài giây sau, Mạc Tử Nghiên liền trực tiếp bấm gọi điện thoại.Diệp Sơ Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn là nói, “Ông nội, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.” Sau đó xoay người rời đi.Đi khỏi cửa, Diệp Sơ Dương bấm nút nhận cuộc gọi.Giọng nói của Mạc Tử Nghiên lập tức liền vang đến lỗ tai, “Tôi gõ muốn chết luôn! Cậu làm cái quái gì thế? Lương Cẩm Tú này như thế nào mà lại ccó liên quan đến chú út cậu rồi?”Điểm này thật là Mạc Tử Nghiên nghĩ thế nào đi nữa cũng không ra.Theo lý mà nói, Lương Cẩm Tú là một nhà sinh vật học, còn Diệp Tu Bạch là một thương nhân, không hề có một nửa điểm liên quan nào.Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ sâu kín đem sự tình phát sinh hôm nay nói hết một lần, cuối cùng từ Mạc Tử Nghiên như tỉnh mộng, đúc kết ra một chút, “Chị ta là ông nội em mời về làm khách. Nói trắng ra chính là làm thân với chú út.”Im lặng một giây, Diệp Sơ Dương tiếp tục nói, “trải qua một phen giao phong vừa rồi, em thật sự cảm thấy chị khi còn nhỏ đã bị chị ta làm cho bị oan không ít lần. Nếu đặt ở thời cổ đại, chị ta tuyệt đối có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.”Mạc Tử Nghiên: “............. Còn cậu là Thái Hậu.”

Edit: Tử Đằng

Diệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, khẽ hơi hơi nâng đầu lên nhìn thoáng qua toàn bộ hành trình cuộc nói chuyện vui vẻ của Diệp lão gia và cô gái kia, sau đó lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt người đàn ông nhà mình giống như từ đầu đến đuôi đều ở trên người mình.

Hơn nữa lúc cô nhắn tin với Mạc Tử Nghiên, Diệp Tu Bạch đều nhìn thấy hết rõ ràng.

Diệp Sơ Dương: “..............”

Được! Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi.

Kế tiếp Diệp Sơ Dương liền không sợ gì, hoàn toàn không e ngại ánh mắt của chú út nhà mình, tiếp tục nhắn tin dò hỏi.

Diệp Sơ Dương: “..............” Ya! Xem ra là có chuyện người xưa rồi, hơn nữa còn là rất nhiều chuyện.

Cuối cùng, vì sợ ngón tay Mạc Tử Nghiên bởi vì gõ phím quá nhiều sẽ sinh ra nhiều vấn đề, Diệp Sơ Dương kêu cô tùy ý chọn ra mấy cái ví dụ chuyện gì lớn hoặc ví dụ về cử chỉ một chút là được rồi.

Mạc Tử Nghiên cũng không chút do dự.

Diệp Sơ Dương: “..............”

Diệp Sơ Dương: “..............”

Diệp Sơ Dương: “..............”

Diệp Sơ Dương trầm tư hai giây, cuối cùng nhắn một cái tin nhắn: Hiện tại chị ta đang tơ tưởng đến Diệp Tu Bạch.

Mạc Tử Nghiên: “...............”

Vài giây sau, Mạc Tử Nghiên liền trực tiếp bấm gọi điện thoại.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn là nói, “Ông nội, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.” Sau đó xoay người rời đi.

Đi khỏi cửa, Diệp Sơ Dương bấm nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Mạc Tử Nghiên lập tức liền vang đến lỗ tai, “Tôi gõ muốn chết luôn! Cậu làm cái quái gì thế? Lương Cẩm Tú này như thế nào mà lại ccó liên quan đến chú út cậu rồi?”

Điểm này thật là Mạc Tử Nghiên nghĩ thế nào đi nữa cũng không ra.

Theo lý mà nói, Lương Cẩm Tú là một nhà sinh vật học, còn Diệp Tu Bạch là một thương nhân, không hề có một nửa điểm liên quan nào.

Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ sâu kín đem sự tình phát sinh hôm nay nói hết một lần, cuối cùng từ Mạc Tử Nghiên như tỉnh mộng, đúc kết ra một chút, “Chị ta là ông nội em mời về làm khách. Nói trắng ra chính là làm thân với chú út.”

Im lặng một giây, Diệp Sơ Dương tiếp tục nói, “trải qua một phen giao phong vừa rồi, em thật sự cảm thấy chị khi còn nhỏ đã bị chị ta làm cho bị oan không ít lần. Nếu đặt ở thời cổ đại, chị ta tuyệt đối có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.”

Mạc Tử Nghiên: “............. Còn cậu là Thái Hậu.”

Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La BắcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh "Đúng là xui xẻo! Diệp Sơ Dương đúng là ôn thần!"  "Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên quần chúng, kết quả bị tên khốn Diệp Sơ Dương cướp mất!"  "..."  Khi Diệp Sơ tỉnh lại, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng trắng cực mạnh, khiến cô buộc phải nheo mắt lại.  Cô giơ tay đặt lên mắt mình, lúc này trong đầu là vô vàn ký ức hỗn loạn...  Cũng không biết phải mất bao lâu cuối cùng cô mới buông tay xuống, giơ ra trước mắt để nhìn.  Một đôi tay trắng ngần mịn màng, năm ngón tay thon dài nõn nà, trên ngón trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc không hề bóng bẩy. Đây không phải tay cô.  Là tay của Diệp Sơ Dương.  Diệp Sơ bóp trán, sắp xếp những ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.  Diệp Sơ Dương, người thừa kế của nhà họ Diệp ở Đế Đô, bản thân là con gái nhưng lại được nuôi dưới thân phận con trai chỉ vì quyền thừa kế nực cười.  Giờ đây, cô, Diệp Sơ - môn chủ đời chín mươi chín của Huyền Môn sau khi ngủ dậy liền biến thành thiếu niên mười tám tuổi nữ cải trang nam.  "Này người anh em, cậu… Edit: Tử ĐằngDiệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, khẽ hơi hơi nâng đầu lên nhìn thoáng qua toàn bộ hành trình cuộc nói chuyện vui vẻ của Diệp lão gia và cô gái kia, sau đó lại theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.Kết quả ngoài ý muốn phát hiện ánh mắt người đàn ông nhà mình giống như từ đầu đến đuôi đều ở trên người mình.Hơn nữa lúc cô nhắn tin với Mạc Tử Nghiên, Diệp Tu Bạch đều nhìn thấy hết rõ ràng.Diệp Sơ Dương: “..............”Được! Dù gì cũng nhìn thấy hết rồi.Kế tiếp Diệp Sơ Dương liền không sợ gì, hoàn toàn không e ngại ánh mắt của chú út nhà mình, tiếp tục nhắn tin dò hỏi.Diệp Sơ Dương: “..............” Ya! Xem ra là có chuyện người xưa rồi, hơn nữa còn là rất nhiều chuyện.Cuối cùng, vì sợ ngón tay Mạc Tử Nghiên bởi vì gõ phím quá nhiều sẽ sinh ra nhiều vấn đề, Diệp Sơ Dương kêu cô tùy ý chọn ra mấy cái ví dụ chuyện gì lớn hoặc ví dụ về cử chỉ một chút là được rồi.Mạc Tử Nghiên cũng không chút do dự.Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương: “..............”Diệp Sơ Dương trầm tư hai giây, cuối cùng nhắn một cái tin nhắn: Hiện tại chị ta đang tơ tưởng đến Diệp Tu Bạch.Mạc Tử Nghiên: “...............”Vài giây sau, Mạc Tử Nghiên liền trực tiếp bấm gọi điện thoại.Diệp Sơ Dương nhìn thấy tên trên màn hình di động, nghĩ ngợi một chút cuối cùng vẫn là nói, “Ông nội, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại.” Sau đó xoay người rời đi.Đi khỏi cửa, Diệp Sơ Dương bấm nút nhận cuộc gọi.Giọng nói của Mạc Tử Nghiên lập tức liền vang đến lỗ tai, “Tôi gõ muốn chết luôn! Cậu làm cái quái gì thế? Lương Cẩm Tú này như thế nào mà lại ccó liên quan đến chú út cậu rồi?”Điểm này thật là Mạc Tử Nghiên nghĩ thế nào đi nữa cũng không ra.Theo lý mà nói, Lương Cẩm Tú là một nhà sinh vật học, còn Diệp Tu Bạch là một thương nhân, không hề có một nửa điểm liên quan nào.Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ sâu kín đem sự tình phát sinh hôm nay nói hết một lần, cuối cùng từ Mạc Tử Nghiên như tỉnh mộng, đúc kết ra một chút, “Chị ta là ông nội em mời về làm khách. Nói trắng ra chính là làm thân với chú út.”Im lặng một giây, Diệp Sơ Dương tiếp tục nói, “trải qua một phen giao phong vừa rồi, em thật sự cảm thấy chị khi còn nhỏ đã bị chị ta làm cho bị oan không ít lần. Nếu đặt ở thời cổ đại, chị ta tuyệt đối có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu.”Mạc Tử Nghiên: “............. Còn cậu là Thái Hậu.”

Chương 1132