"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…
Chương 603
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… "Thích?" Lão thủ trưởng nhìn Hoa Ngọc Thành, " Cháu cảm thấy chú sẽ thích được cô ta sao? Ngược lại là cháu đấy, Hoa Ngọc Thành chú hi vọng cháu bình phục, hi vọng cháu qua thăm chú, lại không nghĩ rằng, cháu làm chú thất vọng như thế.""..." Hoa Ngọc Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu, " Cháu làm gì để chú phải thấy vọng? Cho dù có, thì cũng là do cháu, đâu liên quan gì đến cô ấy "Vợ anh cũng đâu làm gì sai.Thủ trưởng Hoắc nói: "Không sai, người sai là cháu. Chú vẫn coi trọng cháu, lúc trước cháu là một người rất có trách nhiệm. Lại không nghĩ rằng, cháu vừa mới bình phục, đã bội tình bạc nghĩa,bỏ cô vợ cùng chung họa nạn. Cho nên, mặc kệ cô bạn gái này của cháu là ai, chú đều sẽ không ủng hộ."Nghe xong Hoa Ngọc Thành mới vỡ lẽ, sau đó liền nở nụ cười, "Cho nên, vừa rồi chú mới đuổi cô ấy ra ngoài?""Cháu còn dám cười." Lão thủ trưởng vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có mấy phần tức giận, "chú muốn gặp là gặp cô vợ kia của cháu, không phải là một cô gái không biết mọc từ đâu ra như bây giờ kia"Gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, Hoa Ngọc Thành cười sáng lạn, "Nếu là như vậy thì chú trách nhầm cháu rồi.""Trách nhầm?" Lão thủ trưởng cũng không cảm thấy như vậy.Ông chỉ cảm thấy mình đã nhìn nhầm Hoa Ngọc Thành mà thôi.Biết Hoa Ngọc Thành ly dị, lại nghe con trai nói Hoa Ngọc Thành mang về một người bạn gái, không biết là ai.Hoa Ngọc Thành giải thích: " Cô ấy chính là vợ cháu, hôm đám cưới của cháu và cô ấy chú còn đến tham dự, vợ cháu chưa từng là người khác, lúc trước cô ấy là vợ cháu, hiện tại cũng vậy, kể cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.""..." Lão thủ trưởng có chút không dám tin tưởng, " Cháu nói thật chứ?"Chẳng lẽ là ông hiểu lầm mất rồi?"Đương nhiên là thật." Hoa Ngọc Thành trịnh trọng nói: "Thanh Thu là sinh mệnh của cháu, giống như chú vừa nói, lúc cháu chìm xuống đáy vực, là cô ấy tình nguyện ở bên cháu, cháu làm sao có thể rời xa cô ấy?""Chú nghe nói cháu ly dị rồi, là chuyện gì?""Chỉ là lời đồn đại mà thôi."Chỉ là lời đồn đại này, là chính bọn họ truyền đi."Nói như vậy hai đứa không ly dị?" Ánh mắt của Lão thủ trưởng, lập tức sáng bừng.Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Không thưa chú."Cao Thanh Thu vẫn là vợ của anh, một điểm này, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.Nghe đến đó, Lão thủ trưởng mới tỏ ra hài lòng với Hoa Ngọc Thành "Vậy còn không nhanh gọi con bé vào đây."Nhớ tới thái độ của mình vừa rồi, Lão thủ trưởng còn rất hổ thẹn.Ngay từ lúc lúc bọn họ kết hôn, ông đã muốn nhìn mặt Cao Thanh Thu, kết quả, bởi vì Hoa Ngọc Thành không muốn gặp ông, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.Lúc nghe nói bọn họ ly dị, ông còn rất thất vọng.Nhưng không nghĩ tới, thì ra chỉ là đồn đại vô căn cứ.Cao Thanh Thu cô đơn đứng ở hành lang, trong lòng vô cùng rối bời, chờ Hoa Ngọc Thành đi ra."Thanh Thu." Âm thanh của Hoa Ngọc Thành cắt đứt suy nghĩ của cô.Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, đôi mắt long lãnh, hốc mắt cũng có chút hồng hồng.Trong lòng Hoa Ngọc Thành căng thẳng, đi tới, nắm tay kéo cô vào trong ngực, " Sao thế?"
"Thích?" Lão thủ trưởng nhìn Hoa Ngọc Thành, " Cháu cảm thấy chú sẽ thích được cô ta sao? Ngược lại là cháu đấy, Hoa Ngọc Thành chú hi vọng cháu bình phục, hi vọng cháu qua thăm chú, lại không nghĩ rằng, cháu làm chú thất vọng như thế."
"..." Hoa Ngọc Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu, " Cháu làm gì để chú phải thấy vọng? Cho dù có, thì cũng là do cháu, đâu liên quan gì đến cô ấy "
Vợ anh cũng đâu làm gì sai.
Thủ trưởng Hoắc nói: "Không sai, người sai là cháu. Chú vẫn coi trọng cháu, lúc trước cháu là một người rất có trách nhiệm. Lại không nghĩ rằng, cháu vừa mới bình phục, đã bội tình bạc nghĩa,bỏ cô vợ cùng chung họa nạn. Cho nên, mặc kệ cô bạn gái này của cháu là ai, chú đều sẽ không ủng hộ."
Nghe xong Hoa Ngọc Thành mới vỡ lẽ, sau đó liền nở nụ cười, "Cho nên, vừa rồi chú mới đuổi cô ấy ra ngoài?"
"Cháu còn dám cười." Lão thủ trưởng vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có mấy phần tức giận, "chú muốn gặp là gặp cô vợ kia của cháu, không phải là một cô gái không biết mọc từ đâu ra như bây giờ kia"
Gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, Hoa Ngọc Thành cười sáng lạn, "Nếu là như vậy thì chú trách nhầm cháu rồi."
"Trách nhầm?" Lão thủ trưởng cũng không cảm thấy như vậy.Ông chỉ cảm thấy mình đã nhìn nhầm Hoa Ngọc Thành mà thôi.
Biết Hoa Ngọc Thành ly dị, lại nghe con trai nói Hoa Ngọc Thành mang về một người bạn gái, không biết là ai.
Hoa Ngọc Thành giải thích: " Cô ấy chính là vợ cháu, hôm đám cưới của cháu và cô ấy chú còn đến tham dự, vợ cháu chưa từng là người khác, lúc trước cô ấy là vợ cháu, hiện tại cũng vậy, kể cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi."
"..." Lão thủ trưởng có chút không dám tin tưởng, " Cháu nói thật chứ?"
Chẳng lẽ là ông hiểu lầm mất rồi?
"Đương nhiên là thật." Hoa Ngọc Thành trịnh trọng nói: "Thanh Thu là sinh mệnh của cháu, giống như chú vừa nói, lúc cháu chìm xuống đáy vực, là cô ấy tình nguyện ở bên cháu, cháu làm sao có thể rời xa cô ấy?"
"Chú nghe nói cháu ly dị rồi, là chuyện gì?"
"Chỉ là lời đồn đại mà thôi."
Chỉ là lời đồn đại này, là chính bọn họ truyền đi.
"Nói như vậy hai đứa không ly dị?" Ánh mắt của Lão thủ trưởng, lập tức sáng bừng.Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Không thưa chú."
Cao Thanh Thu vẫn là vợ của anh, một điểm này, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.Nghe đến đó, Lão thủ trưởng mới tỏ ra hài lòng với Hoa Ngọc Thành "Vậy còn không nhanh gọi con bé vào đây."
Nhớ tới thái độ của mình vừa rồi, Lão thủ trưởng còn rất hổ thẹn.
Ngay từ lúc lúc bọn họ kết hôn, ông đã muốn nhìn mặt Cao Thanh Thu, kết quả, bởi vì Hoa Ngọc Thành không muốn gặp ông, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.
Lúc nghe nói bọn họ ly dị, ông còn rất thất vọng.
Nhưng không nghĩ tới, thì ra chỉ là đồn đại vô căn cứ.
Cao Thanh Thu cô đơn đứng ở hành lang, trong lòng vô cùng rối bời, chờ Hoa Ngọc Thành đi ra."Thanh Thu." Âm thanh của Hoa Ngọc Thành cắt đứt suy nghĩ của cô.Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, đôi mắt long lãnh, hốc mắt cũng có chút hồng hồng.Trong lòng Hoa Ngọc Thành căng thẳng, đi tới, nắm tay kéo cô vào trong ngực, " Sao thế?"
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… "Thích?" Lão thủ trưởng nhìn Hoa Ngọc Thành, " Cháu cảm thấy chú sẽ thích được cô ta sao? Ngược lại là cháu đấy, Hoa Ngọc Thành chú hi vọng cháu bình phục, hi vọng cháu qua thăm chú, lại không nghĩ rằng, cháu làm chú thất vọng như thế.""..." Hoa Ngọc Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu, " Cháu làm gì để chú phải thấy vọng? Cho dù có, thì cũng là do cháu, đâu liên quan gì đến cô ấy "Vợ anh cũng đâu làm gì sai.Thủ trưởng Hoắc nói: "Không sai, người sai là cháu. Chú vẫn coi trọng cháu, lúc trước cháu là một người rất có trách nhiệm. Lại không nghĩ rằng, cháu vừa mới bình phục, đã bội tình bạc nghĩa,bỏ cô vợ cùng chung họa nạn. Cho nên, mặc kệ cô bạn gái này của cháu là ai, chú đều sẽ không ủng hộ."Nghe xong Hoa Ngọc Thành mới vỡ lẽ, sau đó liền nở nụ cười, "Cho nên, vừa rồi chú mới đuổi cô ấy ra ngoài?""Cháu còn dám cười." Lão thủ trưởng vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có mấy phần tức giận, "chú muốn gặp là gặp cô vợ kia của cháu, không phải là một cô gái không biết mọc từ đâu ra như bây giờ kia"Gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, Hoa Ngọc Thành cười sáng lạn, "Nếu là như vậy thì chú trách nhầm cháu rồi.""Trách nhầm?" Lão thủ trưởng cũng không cảm thấy như vậy.Ông chỉ cảm thấy mình đã nhìn nhầm Hoa Ngọc Thành mà thôi.Biết Hoa Ngọc Thành ly dị, lại nghe con trai nói Hoa Ngọc Thành mang về một người bạn gái, không biết là ai.Hoa Ngọc Thành giải thích: " Cô ấy chính là vợ cháu, hôm đám cưới của cháu và cô ấy chú còn đến tham dự, vợ cháu chưa từng là người khác, lúc trước cô ấy là vợ cháu, hiện tại cũng vậy, kể cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.""..." Lão thủ trưởng có chút không dám tin tưởng, " Cháu nói thật chứ?"Chẳng lẽ là ông hiểu lầm mất rồi?"Đương nhiên là thật." Hoa Ngọc Thành trịnh trọng nói: "Thanh Thu là sinh mệnh của cháu, giống như chú vừa nói, lúc cháu chìm xuống đáy vực, là cô ấy tình nguyện ở bên cháu, cháu làm sao có thể rời xa cô ấy?""Chú nghe nói cháu ly dị rồi, là chuyện gì?""Chỉ là lời đồn đại mà thôi."Chỉ là lời đồn đại này, là chính bọn họ truyền đi."Nói như vậy hai đứa không ly dị?" Ánh mắt của Lão thủ trưởng, lập tức sáng bừng.Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Không thưa chú."Cao Thanh Thu vẫn là vợ của anh, một điểm này, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.Nghe đến đó, Lão thủ trưởng mới tỏ ra hài lòng với Hoa Ngọc Thành "Vậy còn không nhanh gọi con bé vào đây."Nhớ tới thái độ của mình vừa rồi, Lão thủ trưởng còn rất hổ thẹn.Ngay từ lúc lúc bọn họ kết hôn, ông đã muốn nhìn mặt Cao Thanh Thu, kết quả, bởi vì Hoa Ngọc Thành không muốn gặp ông, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.Lúc nghe nói bọn họ ly dị, ông còn rất thất vọng.Nhưng không nghĩ tới, thì ra chỉ là đồn đại vô căn cứ.Cao Thanh Thu cô đơn đứng ở hành lang, trong lòng vô cùng rối bời, chờ Hoa Ngọc Thành đi ra."Thanh Thu." Âm thanh của Hoa Ngọc Thành cắt đứt suy nghĩ của cô.Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, đôi mắt long lãnh, hốc mắt cũng có chút hồng hồng.Trong lòng Hoa Ngọc Thành căng thẳng, đi tới, nắm tay kéo cô vào trong ngực, " Sao thế?"