"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…
Chương 698
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Lúc trước vì ở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành, cho nên cô ta luôn nói với bản thân rằng mình yêu Hoa Ngọc Thành.Khi đó căn bản mình không biết cái gì gọi là yêu.Bởi vì nói từ "yêu " quá tùy tiện cho nên hiện tại mới bị báo ứng: Coi như mình nói thật, coi như mình yêu Hoắc Chấn Đông thật lòng thì Hoắc Chấn Đông cũng chẳng thèm để tâm mà vứt bỏ cô ta như một đôi giầy rách.Trong mắt Hoắc Chấn Đông mình chỉ vì muốn thoát khỏi Thịnh Hy nên mới cố ý lấy lòng.Hoắc Chấn Đông không thèm nhìn cô ta chạy đi đâu, trực tiếp lái xe rời đi.Dương Nhạc Linh trở lại nhà mẹ nuôi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thịnh Hy ngồi ở trên ghế sa lon, mẹ nuôi đang nói chuyện với hắn.Nhìn thấy Dương Nhạc Linh đi vào, hắn đứng lên, "Linh, em về rồi à.""..." Dương Nhạc Linh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta không nghĩ tới, Thịnh Hy lại trực tiếp tìm đến nơi này, hơn nữa, mẹ nuôi còn coi hắn là là chồng của mình mà đối xử như con rể.Trong giọng nói của Dương Nhạc Linh không kìm nổi sự giận dữ, cô ta lớn tiếng "Sao anh lại tới đây?"Quan trọng là, sao hắn lại tìm tới được nơi này?Thịnh Hy cười nói: " Hoa Ngọc Thành tiện thể nên đưa anh tới."Thịnh Hy không biết nhà mẹ nuôi của Dương Nhạc Linh nhưng Hoa Ngọc Thành biết.Vì vậy, trong lòng Thịnh Hy còn đang thầm cảm ơn Hoa Ngọc Thành.Lúc trước cảm thấy Hoa Ngọc Thành là một người lạnh lùng khó gần, không nghĩ tới anh ta lại nhiệt tình như thế.Nghe được là do Hoa Ngọc Thành đưa tới, Dương Nhạc Linh suýt nữa nôn ra máu, tên khốn kiếp kia vẫn không chịu bỏ qua cho mình rồi!-Cao Thanh Thu cùng hoa châu du ra ngoài đi dạo cả một buổi chiều, đến tối mới về đến Cố gia.Mới vừa vào cửa đã thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở trong phòng khách, đang nói chuyện với Cố Trường Bình.
Lúc trước vì ở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành, cho nên cô ta luôn nói với bản thân rằng mình yêu Hoa Ngọc Thành.
Khi đó căn bản mình không biết cái gì gọi là yêu.
Bởi vì nói từ "yêu " quá tùy tiện cho nên hiện tại mới bị báo ứng: Coi như mình nói thật, coi như mình yêu Hoắc Chấn Đông thật lòng thì Hoắc Chấn Đông cũng chẳng thèm để tâm mà vứt bỏ cô ta như một đôi giầy rách.
Trong mắt Hoắc Chấn Đông mình chỉ vì muốn thoát khỏi Thịnh Hy nên mới cố ý lấy lòng.
Hoắc Chấn Đông không thèm nhìn cô ta chạy đi đâu, trực tiếp lái xe rời đi.
Dương Nhạc Linh trở lại nhà mẹ nuôi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thịnh Hy ngồi ở trên ghế sa lon, mẹ nuôi đang nói chuyện với hắn.
Nhìn thấy Dương Nhạc Linh đi vào, hắn đứng lên, "Linh, em về rồi à."
"..." Dương Nhạc Linh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta không nghĩ tới, Thịnh Hy lại trực tiếp tìm đến nơi này, hơn nữa, mẹ nuôi còn coi hắn là là chồng của mình mà đối xử như con rể.
Trong giọng nói của Dương Nhạc Linh không kìm nổi sự giận dữ, cô ta lớn tiếng "Sao anh lại tới đây?"
Quan trọng là, sao hắn lại tìm tới được nơi này?
Thịnh Hy cười nói: " Hoa Ngọc Thành tiện thể nên đưa anh tới."
Thịnh Hy không biết nhà mẹ nuôi của Dương Nhạc Linh nhưng Hoa Ngọc Thành biết.
Vì vậy, trong lòng Thịnh Hy còn đang thầm cảm ơn Hoa Ngọc Thành.
Lúc trước cảm thấy Hoa Ngọc Thành là một người lạnh lùng khó gần, không nghĩ tới anh ta lại nhiệt tình như thế.
Nghe được là do Hoa Ngọc Thành đưa tới, Dương Nhạc Linh suýt nữa nôn ra máu, tên khốn kiếp kia vẫn không chịu bỏ qua cho mình rồi!
-
Cao Thanh Thu cùng hoa châu du ra ngoài đi dạo cả một buổi chiều, đến tối mới về đến Cố gia.
Mới vừa vào cửa đã thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở trong phòng khách, đang nói chuyện với Cố Trường Bình.
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Lúc trước vì ở lại bên cạnh Hoa Ngọc Thành, cho nên cô ta luôn nói với bản thân rằng mình yêu Hoa Ngọc Thành.Khi đó căn bản mình không biết cái gì gọi là yêu.Bởi vì nói từ "yêu " quá tùy tiện cho nên hiện tại mới bị báo ứng: Coi như mình nói thật, coi như mình yêu Hoắc Chấn Đông thật lòng thì Hoắc Chấn Đông cũng chẳng thèm để tâm mà vứt bỏ cô ta như một đôi giầy rách.Trong mắt Hoắc Chấn Đông mình chỉ vì muốn thoát khỏi Thịnh Hy nên mới cố ý lấy lòng.Hoắc Chấn Đông không thèm nhìn cô ta chạy đi đâu, trực tiếp lái xe rời đi.Dương Nhạc Linh trở lại nhà mẹ nuôi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thịnh Hy ngồi ở trên ghế sa lon, mẹ nuôi đang nói chuyện với hắn.Nhìn thấy Dương Nhạc Linh đi vào, hắn đứng lên, "Linh, em về rồi à.""..." Dương Nhạc Linh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta không nghĩ tới, Thịnh Hy lại trực tiếp tìm đến nơi này, hơn nữa, mẹ nuôi còn coi hắn là là chồng của mình mà đối xử như con rể.Trong giọng nói của Dương Nhạc Linh không kìm nổi sự giận dữ, cô ta lớn tiếng "Sao anh lại tới đây?"Quan trọng là, sao hắn lại tìm tới được nơi này?Thịnh Hy cười nói: " Hoa Ngọc Thành tiện thể nên đưa anh tới."Thịnh Hy không biết nhà mẹ nuôi của Dương Nhạc Linh nhưng Hoa Ngọc Thành biết.Vì vậy, trong lòng Thịnh Hy còn đang thầm cảm ơn Hoa Ngọc Thành.Lúc trước cảm thấy Hoa Ngọc Thành là một người lạnh lùng khó gần, không nghĩ tới anh ta lại nhiệt tình như thế.Nghe được là do Hoa Ngọc Thành đưa tới, Dương Nhạc Linh suýt nữa nôn ra máu, tên khốn kiếp kia vẫn không chịu bỏ qua cho mình rồi!-Cao Thanh Thu cùng hoa châu du ra ngoài đi dạo cả một buổi chiều, đến tối mới về đến Cố gia.Mới vừa vào cửa đã thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở trong phòng khách, đang nói chuyện với Cố Trường Bình.