"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì…
Chương 750
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Thẩm Niệm Niệm bất đắc dĩ than thở, cô ta có thể cảm giác được, gần đây tính khí Dương Nhạc Linh càng ngày càng trở nên khó ở, không còn giống như trước, dịu dàng đơn thuần nữa.Thật ra Thẩm Niệm Niệm cũng cảm thấy bản thân mình rất vô tội, ban đầu, khi mình khuyên Dương Nhạc Linh quay lại với Hoa Ngọc Thành thì Dương Nhạc Linh không nghe.Bây giờ rơi vào kết cục như thế thì còn trách ai nữa?Ngược lại mình còn vì cô bạn này mà đắc tội không ít người.-Cao Thanh Thu vẫn còn đang đợi ở sân bay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩ đến việc sắp gặp được Hoa Ngọc Thành, nội tâm vô cùng kích động.Cô vốn cho là, Hoa Ngọc Thành sẽ về đúng thời gian báo trước với cô, kết quả...Cô chờ từ mười một giờ đến hơn ba giờ chiều, còn chưa thấy người đâu.Cao Thanh Thu gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.Phải biết, hơn chín giờ cô đã từ nhà ra rồi, đến ba giờ chiều, bụng lúc này đói mèo mà vẫn không thấy anh.Pin điện thoại của cô cũng sắp hết rồi!Cao Thanh Thu đang suy nghĩ tìm một chỗ để sạc điện thì chuông điện thoại liền vang lên, thấy là anh gọi đến, cô vội vàng nhận, bên trong truyền tới âm thanh của Hoa Ngọc Thành, " Em còn đang chờ anh à?""..." Cao Thanh Thu nhíu mày, không biết tại sao, vốn không cảm thấy ủy khuất, dù sao cũng có khả năng anh bị vướng việc đột xuất, kết quả vừa nghe thấy giọng anh, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cô nói: " Anh nói xem?"Hoa Ngọc Thành bên kia an tĩnh một lúc mới hỏi: " Em vẫn còn ở sân bay sao?""Ừm.""Chờ anh, anh lập tức tới ngay."Cao Thanh Thu hỏi: " Phải chờ bao lâu?""Nhanh thôi."Tầm mười phút sau anh đi ra, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở nơi đó, hôm nay cô mặc áo T-shirt cùng quần short.Có thể là chờ quá lâu nên xem ra có chút cô đơn chán nản.Nhìn thấy anh trong nháy mắt, trong mắt của Cao Thanh Thu không kìm nén được nữa mà tràn nước mắt ra ngoài, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy một màn này, nhanh chóng đi tới.Cao Thanh Thu nói: " Cuối cùng anh cũng chịu về rồi!"Mặc dù đợi anh rất lâu, nhưng, nhìn thấy anh cô lại cảm thấy hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.Hoa Ngọc Thành không trả lời,, sải bước tới trước mặt cô, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.Cái ôm đầy bá đạo và ấm áp này làm cho Cao Thanh Thu kinh ngạc ở trong ngực anh, vài giây sau mới đưa tay ra ôm anh.Cái ôm này phải đổi bằng sự chờ đợi thấp thỏm từ sáng đến giờ, trong nháy mắt tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tình cảm nồng nhiệt.
Thẩm Niệm Niệm bất đắc dĩ than thở, cô ta có thể cảm giác được, gần đây tính khí Dương Nhạc Linh càng ngày càng trở nên khó ở, không còn giống như trước, dịu dàng đơn thuần nữa.
Thật ra Thẩm Niệm Niệm cũng cảm thấy bản thân mình rất vô tội, ban đầu, khi mình khuyên Dương Nhạc Linh quay lại với Hoa Ngọc Thành thì Dương Nhạc Linh không nghe.
Bây giờ rơi vào kết cục như thế thì còn trách ai nữa?
Ngược lại mình còn vì cô bạn này mà đắc tội không ít người.
-
Cao Thanh Thu vẫn còn đang đợi ở sân bay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩ đến việc sắp gặp được Hoa Ngọc Thành, nội tâm vô cùng kích động.
Cô vốn cho là, Hoa Ngọc Thành sẽ về đúng thời gian báo trước với cô, kết quả...
Cô chờ từ mười một giờ đến hơn ba giờ chiều, còn chưa thấy người đâu.
Cao Thanh Thu gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.
Phải biết, hơn chín giờ cô đã từ nhà ra rồi, đến ba giờ chiều, bụng lúc này đói mèo mà vẫn không thấy anh.
Pin điện thoại của cô cũng sắp hết rồi!
Cao Thanh Thu đang suy nghĩ tìm một chỗ để sạc điện thì chuông điện thoại liền vang lên, thấy là anh gọi đến, cô vội vàng nhận, bên trong truyền tới âm thanh của Hoa Ngọc Thành, " Em còn đang chờ anh à?"
"..." Cao Thanh Thu nhíu mày, không biết tại sao, vốn không cảm thấy ủy khuất, dù sao cũng có khả năng anh bị vướng việc đột xuất, kết quả vừa nghe thấy giọng anh, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cô nói: " Anh nói xem?"
Hoa Ngọc Thành bên kia an tĩnh một lúc mới hỏi: " Em vẫn còn ở sân bay sao?"
"Ừm."
"Chờ anh, anh lập tức tới ngay."
Cao Thanh Thu hỏi: " Phải chờ bao lâu?"
"Nhanh thôi."
Tầm mười phút sau anh đi ra, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở nơi đó, hôm nay cô mặc áo T-shirt cùng quần short.
Có thể là chờ quá lâu nên xem ra có chút cô đơn chán nản.
Nhìn thấy anh trong nháy mắt, trong mắt của Cao Thanh Thu không kìm nén được nữa mà tràn nước mắt ra ngoài, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy một màn này, nhanh chóng đi tới.
Cao Thanh Thu nói: " Cuối cùng anh cũng chịu về rồi!"
Mặc dù đợi anh rất lâu, nhưng, nhìn thấy anh cô lại cảm thấy hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.
Hoa Ngọc Thành không trả lời,, sải bước tới trước mặt cô, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.
Cái ôm đầy bá đạo và ấm áp này làm cho Cao Thanh Thu kinh ngạc ở trong ngực anh, vài giây sau mới đưa tay ra ôm anh.
Cái ôm này phải đổi bằng sự chờ đợi thấp thỏm từ sáng đến giờ, trong nháy mắt tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tình cảm nồng nhiệt.
Kết Hôn Nhanh ChóngTác giả: Duy ThànhTruyện Ngôn Tình"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?" "Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!" Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà. Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ." "Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc." "Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?" Cao Thanh Thu khựng bước. Phải chăng cô nghe nhầm rồi? Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì… Thẩm Niệm Niệm bất đắc dĩ than thở, cô ta có thể cảm giác được, gần đây tính khí Dương Nhạc Linh càng ngày càng trở nên khó ở, không còn giống như trước, dịu dàng đơn thuần nữa.Thật ra Thẩm Niệm Niệm cũng cảm thấy bản thân mình rất vô tội, ban đầu, khi mình khuyên Dương Nhạc Linh quay lại với Hoa Ngọc Thành thì Dương Nhạc Linh không nghe.Bây giờ rơi vào kết cục như thế thì còn trách ai nữa?Ngược lại mình còn vì cô bạn này mà đắc tội không ít người.-Cao Thanh Thu vẫn còn đang đợi ở sân bay, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nghĩ đến việc sắp gặp được Hoa Ngọc Thành, nội tâm vô cùng kích động.Cô vốn cho là, Hoa Ngọc Thành sẽ về đúng thời gian báo trước với cô, kết quả...Cô chờ từ mười một giờ đến hơn ba giờ chiều, còn chưa thấy người đâu.Cao Thanh Thu gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.Phải biết, hơn chín giờ cô đã từ nhà ra rồi, đến ba giờ chiều, bụng lúc này đói mèo mà vẫn không thấy anh.Pin điện thoại của cô cũng sắp hết rồi!Cao Thanh Thu đang suy nghĩ tìm một chỗ để sạc điện thì chuông điện thoại liền vang lên, thấy là anh gọi đến, cô vội vàng nhận, bên trong truyền tới âm thanh của Hoa Ngọc Thành, " Em còn đang chờ anh à?""..." Cao Thanh Thu nhíu mày, không biết tại sao, vốn không cảm thấy ủy khuất, dù sao cũng có khả năng anh bị vướng việc đột xuất, kết quả vừa nghe thấy giọng anh, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cô nói: " Anh nói xem?"Hoa Ngọc Thành bên kia an tĩnh một lúc mới hỏi: " Em vẫn còn ở sân bay sao?""Ừm.""Chờ anh, anh lập tức tới ngay."Cao Thanh Thu hỏi: " Phải chờ bao lâu?""Nhanh thôi."Tầm mười phút sau anh đi ra, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở nơi đó, hôm nay cô mặc áo T-shirt cùng quần short.Có thể là chờ quá lâu nên xem ra có chút cô đơn chán nản.Nhìn thấy anh trong nháy mắt, trong mắt của Cao Thanh Thu không kìm nén được nữa mà tràn nước mắt ra ngoài, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy một màn này, nhanh chóng đi tới.Cao Thanh Thu nói: " Cuối cùng anh cũng chịu về rồi!"Mặc dù đợi anh rất lâu, nhưng, nhìn thấy anh cô lại cảm thấy hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.Hoa Ngọc Thành không trả lời,, sải bước tới trước mặt cô, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.Cái ôm đầy bá đạo và ấm áp này làm cho Cao Thanh Thu kinh ngạc ở trong ngực anh, vài giây sau mới đưa tay ra ôm anh.Cái ôm này phải đổi bằng sự chờ đợi thấp thỏm từ sáng đến giờ, trong nháy mắt tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tình cảm nồng nhiệt.