Tác giả:

Đường Hoan sắp chết. Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi. "Haiz." Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân xem ba tháng cuối đời nên sống thế nào. Người thường khi chỉ còn sống được ba tháng có lẽ sẽ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, nhưng cô... Cô là một cô nhi bị vất bỏ từ nhỏ, cũng không có bạn bè bên cạnh, ngẫm lại thì nếu ngày nào đó cô chết, chắc cũng chẳng có ai bận tâm. Càng nghĩ Đường Hoan càng cảm thấy bản thân thật thê thảm, mẹ nó chứ, trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, vì cớ gì mà cô – một thiếu nữ mới vào đại học được hai tháng lại gặp phải chuyện chết tiệt này? Trong lòng kích động, nước mắt cứ thế dâng trào. [A! Nhân loại ngu xuẩn, chết có gì đáng sợ, hèn nhát!] Bỗng nhiên "Đường Hoan" hừ lạnh một tiếng, giống hệt người đa nhân cách. Kể cả Phượng Hoàng có là nhân cách thứ hai tồn tại trong cơ thể Đường Hoan thì Đường Hoan vẫn muốn cho…

Chương 383: Xác sống có độc (76)

Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có ĐộcTác giả: Long Cửu GiaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐường Hoan sắp chết. Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi. "Haiz." Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân xem ba tháng cuối đời nên sống thế nào. Người thường khi chỉ còn sống được ba tháng có lẽ sẽ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, nhưng cô... Cô là một cô nhi bị vất bỏ từ nhỏ, cũng không có bạn bè bên cạnh, ngẫm lại thì nếu ngày nào đó cô chết, chắc cũng chẳng có ai bận tâm. Càng nghĩ Đường Hoan càng cảm thấy bản thân thật thê thảm, mẹ nó chứ, trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, vì cớ gì mà cô – một thiếu nữ mới vào đại học được hai tháng lại gặp phải chuyện chết tiệt này? Trong lòng kích động, nước mắt cứ thế dâng trào. [A! Nhân loại ngu xuẩn, chết có gì đáng sợ, hèn nhát!] Bỗng nhiên "Đường Hoan" hừ lạnh một tiếng, giống hệt người đa nhân cách. Kể cả Phượng Hoàng có là nhân cách thứ hai tồn tại trong cơ thể Đường Hoan thì Đường Hoan vẫn muốn cho… Đêm đến, vì canh giữ bên cạnh Lăng Trầm một thời gian khá dài nhưng mãi vẫn không thấy nữ xác sống kia xuất hiện nên cảnh vệ giữ bắt đầu lơ là cảnh giác.Đúng lúc này, một cảnh vệ phát hiện ngoài căn cứ dường như có động tĩnh. Cảnh vệ đó dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại mới thấy cách căn cứ khoảng hai dặm[1] xuất hiện rất nhiều xác sống!Chầm chậm đi theo sau lưng đám xác sống đó là một thiếu niên cao gầy. Cậu cười lạnh, dùng đôi đồng tử màu máu đỏ nhìn thẳng về phía căn cứ thủ đô.Khi khoảng cách rút ngắn lại, đám xác sống đó ngửi được mùi thịt người, bắt đầu cuồng loạn, gầm lên. m thanh của chúng càng lúc càng lớn, kinh động đến nhóm người thường và dị năng giả đang xếp hàng chờ vào căn cứ.Cảnh vệ bên trong căn cứ đã hoảng loạn từ sớm.Trời ạ!Nhiều xác sống như vậy!Khi căn cứ thủ đô đang vô cùng nhốn nháo, một nữ xác sống dùng tốc độ cực kỳ nhanh leo lên tường căn cứ. Trong nháy mắt, cô cắt đứt dây thừng trói Lăng Trầm, khiêng anh lên bằng một tay rồi nhảy xuống dưới.Có người phát hiện Lăng Trầm được cứu, lập tức quét súng bắn phá.Đường Hoan sợ tới mức nhảy trái nhảy phải, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tầm bắn.Lạnh lùng nhìn Đường Hoan cẩn thận khiên Lăng Trầm chạy trốn, sự âm trầm, tàn độc trong mắt Mộ Bạch càng thêm nồng đậm.Cảm giác của cậu không hề sai, cậu lờ mờ nhận ra Đường Hoan đang tránh cậu. Rõ ràng cậu có thể tự tay cứu Lăng Trầm giúp cô, với khả năng hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng, cô lại dứt khoát cự tuyệt, chỉ muốn cậu hỗ trợ dẫn xác sống “đi dạo” một vòng bên ngoài căn cứ, còn việc cứu người là của cô, rõ ràng cô rất sợ chết….Có vẻ như cô không muốn phải mắc nợ cậu!Thái độ xa cách này của cô thật khiến người khác phải khó chịu!** *Tình trạng của Lăng Trầm không tốt cho lắm. Bị phơi dưới ánh nắng mặt trời nguyên một ngày, làn da trắng nõn của anh bắt đầu bong tróc, sưng đỏ. Các nốt mẩn đỏ nổi lên trên khắp cơ thể anh, xem ra anh bị dị ứng nắng vô cùng nặng.Thể trạng như vậy….Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ. Cậu hoàn toàn quên trước khi trở thành vua xác sống, cậu cũng cần Đường Hoan khiêng chạy.Đường Hoan ở bên Lăng Trầm, gần như là một bước cũng không rời. Rõ ràng khi làm những việc đòi hỏi sự khéo léo, cô vô cùng vụng về nhưng cô lại cực kỳ kiên trì, mọi việc đều tự tay làm hết. Dù sao thì trong ấn tượng của cô, Mộ Bạch đã bị dán mác “quỷ súc”, cô sợ nếu mình không để ý, Lăng Trầm sẽ “thăng” trong tay cậu!Đối với sự phòng bị của cô, Mộ Bạch vẫn luôn nín nhịn, chắp tay sau lưng, nhìn xuống Lăng Trầm - người đang nằm trên giường, được cô canh giữ bên cạnh.Cậu biết ngay mà, không thể giữ lại Lăng Trầm, ngay từ đầu, anh đã là tử địch trời định của cậu rồi!Đường Hoan ở lại trong phòng trông Lăng Trầm, Mộ Bạch chắp tay sau lưng, đi ra ngoài. Cậu xoa xoa ngón tay vào nhau, dường như đang suy tính điều gì đó.……Khi tỉnh lại, Lăng Trầm nhìn thấy Đường Hoan.Nữ xác sống xấu xí cực kỳ vui mừng, nhưng kể cả có vui mừng, gương mặt cô cũng vẫn xấu xí.Xác sống thích cười cũng chẳng thể đẹp hơn những cái xác sống khác!Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, Lăng Trầm kéo chăn qua đầu, không nhìn Đường Hoan nữa.

Đêm đến, vì canh giữ bên cạnh Lăng Trầm một thời gian khá dài nhưng mãi vẫn không thấy nữ xác sống kia xuất hiện nên cảnh vệ giữ bắt đầu lơ là cảnh giác.

Đúng lúc này, một cảnh vệ phát hiện ngoài căn cứ dường như có động tĩnh. Cảnh vệ đó dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại mới thấy cách căn cứ khoảng hai dặm[1] xuất hiện rất nhiều xác sống!

Chầm chậm đi theo sau lưng đám xác sống đó là một thiếu niên cao gầy. Cậu cười lạnh, dùng đôi đồng tử màu máu đỏ nhìn thẳng về phía căn cứ thủ đô.

Khi khoảng cách rút ngắn lại, đám xác sống đó ngửi được mùi thịt người, bắt đầu cuồng loạn, gầm lên. m thanh của chúng càng lúc càng lớn, kinh động đến nhóm người thường và dị năng giả đang xếp hàng chờ vào căn cứ.

Cảnh vệ bên trong căn cứ đã hoảng loạn từ sớm.

Trời ạ!

Nhiều xác sống như vậy!

Khi căn cứ thủ đô đang vô cùng nhốn nháo, một nữ xác sống dùng tốc độ cực kỳ nhanh leo lên tường căn cứ. Trong nháy mắt, cô cắt đứt dây thừng trói Lăng Trầm, khiêng anh lên bằng một tay rồi nhảy xuống dưới.

Có người phát hiện Lăng Trầm được cứu, lập tức quét súng bắn phá.

Đường Hoan sợ tới mức nhảy trái nhảy phải, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tầm bắn.

Lạnh lùng nhìn Đường Hoan cẩn thận khiên Lăng Trầm chạy trốn, sự âm trầm, tàn độc trong mắt Mộ Bạch càng thêm nồng đậm.

Cảm giác của cậu không hề sai, cậu lờ mờ nhận ra Đường Hoan đang tránh cậu. Rõ ràng cậu có thể tự tay cứu Lăng Trầm giúp cô, với khả năng hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng, cô lại dứt khoát cự tuyệt, chỉ muốn cậu hỗ trợ dẫn xác sống “đi dạo” một vòng bên ngoài căn cứ, còn việc cứu người là của cô, rõ ràng cô rất sợ chết….

Có vẻ như cô không muốn phải mắc nợ cậu!

Thái độ xa cách này của cô thật khiến người khác phải khó chịu!

*

* *

Tình trạng của Lăng Trầm không tốt cho lắm. Bị phơi dưới ánh nắng mặt trời nguyên một ngày, làn da trắng nõn của anh bắt đầu bong tróc, sưng đỏ. Các nốt mẩn đỏ nổi lên trên khắp cơ thể anh, xem ra anh bị dị ứng nắng vô cùng nặng.

Thể trạng như vậy….

Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ. Cậu hoàn toàn quên trước khi trở thành vua xác sống, cậu cũng cần Đường Hoan khiêng chạy.

Đường Hoan ở bên Lăng Trầm, gần như là một bước cũng không rời. Rõ ràng khi làm những việc đòi hỏi sự khéo léo, cô vô cùng vụng về nhưng cô lại cực kỳ kiên trì, mọi việc đều tự tay làm hết. Dù sao thì trong ấn tượng của cô, Mộ Bạch đã bị dán mác “quỷ súc”, cô sợ nếu mình không để ý, Lăng Trầm sẽ “thăng” trong tay cậu!

Đối với sự phòng bị của cô, Mộ Bạch vẫn luôn nín nhịn, chắp tay sau lưng, nhìn xuống Lăng Trầm - người đang nằm trên giường, được cô canh giữ bên cạnh.

Cậu biết ngay mà, không thể giữ lại Lăng Trầm, ngay từ đầu, anh đã là tử địch trời định của cậu rồi!

Đường Hoan ở lại trong phòng trông Lăng Trầm, Mộ Bạch chắp tay sau lưng, đi ra ngoài. Cậu xoa xoa ngón tay vào nhau, dường như đang suy tính điều gì đó.

……

Khi tỉnh lại, Lăng Trầm nhìn thấy Đường Hoan.

Nữ xác sống xấu xí cực kỳ vui mừng, nhưng kể cả có vui mừng, gương mặt cô cũng vẫn xấu xí.

Xác sống thích cười cũng chẳng thể đẹp hơn những cái xác sống khác!

Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, Lăng Trầm kéo chăn qua đầu, không nhìn Đường Hoan nữa.

Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có ĐộcTác giả: Long Cửu GiaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐường Hoan sắp chết. Cô mắc phải bệnh nan y, thời gian còn lại không quá ba tháng. Khi nhận được giấy chuẩn đoán tại bệnh viện, chân Đường Hoan mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi. "Haiz." Nửa đêm, Đường Hoan thở dài một hơi, tự hỏi bản thân xem ba tháng cuối đời nên sống thế nào. Người thường khi chỉ còn sống được ba tháng có lẽ sẽ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, nhưng cô... Cô là một cô nhi bị vất bỏ từ nhỏ, cũng không có bạn bè bên cạnh, ngẫm lại thì nếu ngày nào đó cô chết, chắc cũng chẳng có ai bận tâm. Càng nghĩ Đường Hoan càng cảm thấy bản thân thật thê thảm, mẹ nó chứ, trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, vì cớ gì mà cô – một thiếu nữ mới vào đại học được hai tháng lại gặp phải chuyện chết tiệt này? Trong lòng kích động, nước mắt cứ thế dâng trào. [A! Nhân loại ngu xuẩn, chết có gì đáng sợ, hèn nhát!] Bỗng nhiên "Đường Hoan" hừ lạnh một tiếng, giống hệt người đa nhân cách. Kể cả Phượng Hoàng có là nhân cách thứ hai tồn tại trong cơ thể Đường Hoan thì Đường Hoan vẫn muốn cho… Đêm đến, vì canh giữ bên cạnh Lăng Trầm một thời gian khá dài nhưng mãi vẫn không thấy nữ xác sống kia xuất hiện nên cảnh vệ giữ bắt đầu lơ là cảnh giác.Đúng lúc này, một cảnh vệ phát hiện ngoài căn cứ dường như có động tĩnh. Cảnh vệ đó dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại mới thấy cách căn cứ khoảng hai dặm[1] xuất hiện rất nhiều xác sống!Chầm chậm đi theo sau lưng đám xác sống đó là một thiếu niên cao gầy. Cậu cười lạnh, dùng đôi đồng tử màu máu đỏ nhìn thẳng về phía căn cứ thủ đô.Khi khoảng cách rút ngắn lại, đám xác sống đó ngửi được mùi thịt người, bắt đầu cuồng loạn, gầm lên. m thanh của chúng càng lúc càng lớn, kinh động đến nhóm người thường và dị năng giả đang xếp hàng chờ vào căn cứ.Cảnh vệ bên trong căn cứ đã hoảng loạn từ sớm.Trời ạ!Nhiều xác sống như vậy!Khi căn cứ thủ đô đang vô cùng nhốn nháo, một nữ xác sống dùng tốc độ cực kỳ nhanh leo lên tường căn cứ. Trong nháy mắt, cô cắt đứt dây thừng trói Lăng Trầm, khiêng anh lên bằng một tay rồi nhảy xuống dưới.Có người phát hiện Lăng Trầm được cứu, lập tức quét súng bắn phá.Đường Hoan sợ tới mức nhảy trái nhảy phải, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tầm bắn.Lạnh lùng nhìn Đường Hoan cẩn thận khiên Lăng Trầm chạy trốn, sự âm trầm, tàn độc trong mắt Mộ Bạch càng thêm nồng đậm.Cảm giác của cậu không hề sai, cậu lờ mờ nhận ra Đường Hoan đang tránh cậu. Rõ ràng cậu có thể tự tay cứu Lăng Trầm giúp cô, với khả năng hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng, cô lại dứt khoát cự tuyệt, chỉ muốn cậu hỗ trợ dẫn xác sống “đi dạo” một vòng bên ngoài căn cứ, còn việc cứu người là của cô, rõ ràng cô rất sợ chết….Có vẻ như cô không muốn phải mắc nợ cậu!Thái độ xa cách này của cô thật khiến người khác phải khó chịu!** *Tình trạng của Lăng Trầm không tốt cho lắm. Bị phơi dưới ánh nắng mặt trời nguyên một ngày, làn da trắng nõn của anh bắt đầu bong tróc, sưng đỏ. Các nốt mẩn đỏ nổi lên trên khắp cơ thể anh, xem ra anh bị dị ứng nắng vô cùng nặng.Thể trạng như vậy….Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ. Cậu hoàn toàn quên trước khi trở thành vua xác sống, cậu cũng cần Đường Hoan khiêng chạy.Đường Hoan ở bên Lăng Trầm, gần như là một bước cũng không rời. Rõ ràng khi làm những việc đòi hỏi sự khéo léo, cô vô cùng vụng về nhưng cô lại cực kỳ kiên trì, mọi việc đều tự tay làm hết. Dù sao thì trong ấn tượng của cô, Mộ Bạch đã bị dán mác “quỷ súc”, cô sợ nếu mình không để ý, Lăng Trầm sẽ “thăng” trong tay cậu!Đối với sự phòng bị của cô, Mộ Bạch vẫn luôn nín nhịn, chắp tay sau lưng, nhìn xuống Lăng Trầm - người đang nằm trên giường, được cô canh giữ bên cạnh.Cậu biết ngay mà, không thể giữ lại Lăng Trầm, ngay từ đầu, anh đã là tử địch trời định của cậu rồi!Đường Hoan ở lại trong phòng trông Lăng Trầm, Mộ Bạch chắp tay sau lưng, đi ra ngoài. Cậu xoa xoa ngón tay vào nhau, dường như đang suy tính điều gì đó.……Khi tỉnh lại, Lăng Trầm nhìn thấy Đường Hoan.Nữ xác sống xấu xí cực kỳ vui mừng, nhưng kể cả có vui mừng, gương mặt cô cũng vẫn xấu xí.Xác sống thích cười cũng chẳng thể đẹp hơn những cái xác sống khác!Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, Lăng Trầm kéo chăn qua đầu, không nhìn Đường Hoan nữa.

Chương 383: Xác sống có độc (76)