Dịch: Diệp Lưu Cát Đêm. Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe. Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể cô gầy gò bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi. Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy. Thần Tâm Ngữ. Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm: "Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ g**t ch*t cô." Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?" Thần…
Tác giả: