Tác giả:

Tây Sở, năm thứ nhất niên hiệu Long An, ngày 20 tháng 3, hoa ở Vĩnh Đức cung nở rộ, một cây dựa gần một cây, xanh tươi rậm rạp, thỉnh thoảng lộ ra một vài đóa hồng như hai má thiếu nữ. “Ríu rít!” Hai con én tự nơi xa bay tới, lượn qua lại trên cây hạnh, phảng phất như đang chơi trốn tìm, mỗi khi cánh lướt qua từng chùm hoa, cánh hoa liền rào rạt rơi xuống, phủ đầy sân. Dưới tàng cây, hai cung nữ đang chơi đá cầu, quả cầu bằng lông chim đủ màu bay qua bay lại giữa hai người, thay phiên đổi đủ kiểu đá, trông thật náo nhiệt! Cách đó không xa, một nữ tử mỉm cười nhìn các nàng, mi như vẽ, da trắng như tuyết, nàng đứng giữa cơn mưa hoa đào đầy trời, giống như hoa tiên tử, tuy thần sắc có vài phần bệnh tật nhưng không hề giảm đi dù chỉ một chút mỹ mạo của nàng, ngược lại còn nhiều thêm một chút phong tư nhu nhược động lòng người. Cái gì gọi là bế nguyệt tu hoa[1], chim sa cá lặn, đại để chính là như thế ấy. [1] Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn. Tức là…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...