Đây không phải ngôn tình đâu, chỉ là câu chuyện của hai vợ chồng nhà nọ thôi à, trình của mình còn kém lắm. Mong được các bạn đọc và cho ý kiến, xin cám ơn . ___________________________ ""Các ông đợi một lát, nó sắp về tới rồi."" Vừa đi làm về tới cửa, Lâm Tiểu Vũ đã nghe tiếng mẹ mình run rẩy nói. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cô bước nhanh vào nhà. Mẹ cô vừa thấy cô liền nhào tới vừa qùy vừa ôm cô khóc lóc: ""Tiểu Vũ... Con làm ơn hãy cứu mẹ đi...nếu không họ giết mẹ mất!... Tiểu Vũ...xin lỗi con...con đừng hận mẹ..."" Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn mẹ mình rồi nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng mặt mũi bặm trợn trong nhà, họ nhìn cô, một người dáng đại ca ngồi trên ghế nheo mắt nhìn Tiểu Vũ từ đầu đến chân, sau đó cất giọng khàn khàn nói: ""Tạm được, mà lùn quá, nhưng không sao, có thể bán nội tạng nó, cộng với căn nhà tồi tàn này tính ra cũng đủ xóa nợ cho bà. Nào, kí giấy đi."" Cái quái gì thế này!... Cái tên này chê người có cần thẳng thắn như thế không? Đúng là quân đòi nợ thuê vô văn…
Tác giả: