Tác giả:

  “Ưm... lạnh quá...”   Bạch Lộ bất giác khẽ rên lên một tiếng, đưa bàn tay mềm mại của mình ra quờ quạng, chợt nắm được thứ gì đó liền lập tức giữ chặt lại.   Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ cảm giác như toàn thân đang chìm giữa biển, cần phải nắm lấy thứ gì đó mới không bị chết ngộp.   “Lạnh à?” Một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên bên tai cô, mang đầy vẻ mê hoặc: “Rồi em sẽ thấy nóng lên ngay thôi.”   Bạch Lộ cảm thấy như sét đánh bên tai, giật mình hốt hoảng, tình hình... có vẻ gì đó không ổn.   Giọng nói này là của ai?   Cô cố gắng mở to mắt, nhưng trước mặt tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.   Còn bên tai cô lại nghe thấy một tiếng thở hổn hển, làn hơi nóng ấm phà vào mặt mình, mũi như nghe được mùi hormone nam tính.   Cô có hơi mơ hồ, không biết được đây là mơ hay thực.   Lẽ nào do quá đau lòng nên cô đã có giấc mộng xuân này sao?   Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ ấy thì môi cô đã chợt bị một thứ gì đó ngậm chặt.   “Ưm...” Cô cố gắng mở miệng, liền cảm…

Chương 272

Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ YêuTác giả: Thủy Ti LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng  “Ưm... lạnh quá...”   Bạch Lộ bất giác khẽ rên lên một tiếng, đưa bàn tay mềm mại của mình ra quờ quạng, chợt nắm được thứ gì đó liền lập tức giữ chặt lại.   Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ cảm giác như toàn thân đang chìm giữa biển, cần phải nắm lấy thứ gì đó mới không bị chết ngộp.   “Lạnh à?” Một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên bên tai cô, mang đầy vẻ mê hoặc: “Rồi em sẽ thấy nóng lên ngay thôi.”   Bạch Lộ cảm thấy như sét đánh bên tai, giật mình hốt hoảng, tình hình... có vẻ gì đó không ổn.   Giọng nói này là của ai?   Cô cố gắng mở to mắt, nhưng trước mặt tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.   Còn bên tai cô lại nghe thấy một tiếng thở hổn hển, làn hơi nóng ấm phà vào mặt mình, mũi như nghe được mùi hormone nam tính.   Cô có hơi mơ hồ, không biết được đây là mơ hay thực.   Lẽ nào do quá đau lòng nên cô đã có giấc mộng xuân này sao?   Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ ấy thì môi cô đã chợt bị một thứ gì đó ngậm chặt.   “Ưm...” Cô cố gắng mở miệng, liền cảm… Bạch Lộ đại khái không ngờ được Lương Phi Phàm sẽ có tình huống dạng này, nắm tay cô nói ra những lời như vậy. Anh là một người đàn ông cao ngạo, cô nghĩ lời của mình sẽ đủ khó nghe, thật ra lời tổn thương không phải là một thanh kiếm hai lưỡi sao? Khiến anh tổn thương đồng thời cũng khiến trong lòng cô không thoải mái.Nhưng anh không quay người bỏ đi, anh cũng không nổi giận với mình, anh chỉ dùng giọng như khẩn cầu… Chỉ là anh nhớ em.Mũi Bạch Lộ cay cay, cổ họng như có thứ gì không ngừng lăn lộn, những ưu tư trĩu nặng trong lòng cô bị đánh gãy chỉ bởi mấy chữ kia. Nhưng Bạch Lộ có chút bi ai phát hiện ra mình vẫn không cách nào đối chọi với anh được.Cô nắm chặt một góc áo mình không lên tiếng, sự ngang ngạnh lúc trước giống như một quả khí cầu bị người ta đâm thủng, không biết còn có thể nói gì, có quá nhiều lời sắc bén trong cổ họng nhưng làm thế nào cũng không có khí lực nói ra.Lương Phi Phàm kéo tay cô siết chặt, kéo cô vào trong ngực mình, bàn tay của anh choàng ra sau lưng cô giữ chặt. Bạch Lộ khẽ quẩy người một cái, anh cau mày, trong mắt xuất hiện sự cầu khẩn mang theo khổ sở, đem ôm cô vào lòng, tì cằm lên vai cô, giọng trầm thấp như đang đè nén nỗi đau:“Anh biết trong lòng em không thoải mái, vì sao không thoải mái anh đều biết, anh xin lỗi em, nhưng anh không thể bỏ em được. Ở trong lòng Lương Phi Phàm anh từ trước đến giờ chỉ duy nhất có một người vợ là em, cuộc hôn nhân của anh và Diệp Lan em hẳn biết nguyên nhân, anh không dám khẩn cầu em thông cảm cho anh, anh biết giữa em và Lương Thị thì anh chọn đầu tiên sẽ là Lương Thị. Nhưng không phải bởi vì anh không bỏ được những danh lợi quyền thế kia, nếu như anh không đủ mạnh thì anh lại không bảo vệ cho em được. Bạch Lộ, cho tới bây giờ anh không biết hóa ra một người đàn ông muốn một người đàn bà lại là chật vật như vậy, nhưng anh muốn có em thật sự rất khó khăn như thế. Loại mùi vị anh cầu mà không được này trong hơn một năm qua không ngày nào là không ăn mòn lý trí anh.”“Bạch Lộ, anh vẫn luôn suy nghĩ đến khi em trở về anh có thể sẽ ở xa xa nhìn em, trông nom em, giúp em an bài mọi thứ, sau đó từng bước đến gần em. Anh từ đầu tới cuối cũng đều tin tưởng rằng em còn tình cảm với anh. Nhưng khi anh thấy người đàn ông khác đến gần em, cảm giác được em đang đẩy anh ra khiến anh không nhịn được, anh không cách nào khống chế ưu tư, muốn vội vàng ôm em vào trong lòng. Cho tới bây giờ anh chưa từng là người nôn nóng như vậy, nhưng khi đối diện với em anh liền không có cách nào…”“Anh không chưa từng nhiều lời với người phụ nữ nào như vậy. Trước kia anh cho rằng thứ như tình yêu đối với người như anh là điều xa xỉ, nhưng đồi thời anh cũng khinh thường nó, từ trước tới giờ anh cũng không tin cái mà mọi người nói rằng là có tình yêu sẽ hung mãnh hơn.”Tình yêu là thứ kỳ quái nhất trên thế giới này, cũng là thứ có ma lực lớn nhất, không muốn cũng phải tin. Nó sẽ bỗng nhiên ập đến khi ngươi không hề phòng bị, khiến ngươi cho dù giãy giụa cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả cuối cùng.“...”Trong lòng Bạch Lộ lại khó chịu, nếu như anh ấy có thể nói lời lạnh lùng với mình, nếu như anh ấy có thể tâm cao khí ngạo xoay người rời đi, nếu như anh ấy có thể không còn để ý tới suy nghĩ, cảm giác của mình nữa…Nhưng anh ấy không như thế, anh ấy thận trọng giải thích với mình, thẳng thắn tình cảm của anh ấy. Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy ở trước mặt người ngoài cho tới bây giờ đều là người khác ngước nhìn, vậy mà bây giờ dùng giọng như lời tự thú.Cô khó chịu, trong lòng có cảm giác rất không phải, có mấy lời ra tới miệng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Bạch Lộ đại khái không ngờ được Lương Phi Phàm sẽ có tình huống dạng này, nắm tay cô nói ra những lời như vậy. Anh là một người đàn ông cao ngạo, cô nghĩ lời của mình sẽ đủ khó nghe, thật ra lời tổn thương không phải là một thanh kiếm hai lưỡi sao? Khiến anh tổn thương đồng thời cũng khiến trong lòng cô không thoải mái.

Nhưng anh không quay người bỏ đi, anh cũng không nổi giận với mình, anh chỉ dùng giọng như khẩn cầu… Chỉ là anh nhớ em.

Mũi Bạch Lộ cay cay, cổ họng như có thứ gì không ngừng lăn lộn, những ưu tư trĩu nặng trong lòng cô bị đánh gãy chỉ bởi mấy chữ kia. Nhưng Bạch Lộ có chút bi ai phát hiện ra mình vẫn không cách nào đối chọi với anh được.

Cô nắm chặt một góc áo mình không lên tiếng, sự ngang ngạnh lúc trước giống như một quả khí cầu bị người ta đâm thủng, không biết còn có thể nói gì, có quá nhiều lời sắc bén trong cổ họng nhưng làm thế nào cũng không có khí lực nói ra.

Lương Phi Phàm kéo tay cô siết chặt, kéo cô vào trong ngực mình, bàn tay của anh choàng ra sau lưng cô giữ chặt. Bạch Lộ khẽ quẩy người một cái, anh cau mày, trong mắt xuất hiện sự cầu khẩn mang theo khổ sở, đem ôm cô vào lòng, tì cằm lên vai cô, giọng trầm thấp như đang đè nén nỗi đau:

“Anh biết trong lòng em không thoải mái, vì sao không thoải mái anh đều biết, anh xin lỗi em, nhưng anh không thể bỏ em được. Ở trong lòng Lương Phi Phàm anh từ trước đến giờ chỉ duy nhất có một người vợ là em, cuộc hôn nhân của anh và Diệp Lan em hẳn biết nguyên nhân, anh không dám khẩn cầu em thông cảm cho anh, anh biết giữa em và Lương Thị thì anh chọn đầu tiên sẽ là Lương Thị. Nhưng không phải bởi vì anh không bỏ được những danh lợi quyền thế kia, nếu như anh không đủ mạnh thì anh lại không bảo vệ cho em được. Bạch Lộ, cho tới bây giờ anh không biết hóa ra một người đàn ông muốn một người đàn bà lại là chật vật như vậy, nhưng anh muốn có em thật sự rất khó khăn như thế. Loại mùi vị anh cầu mà không được này trong hơn một năm qua không ngày nào là không ăn mòn lý trí anh.”

“Bạch Lộ, anh vẫn luôn suy nghĩ đến khi em trở về anh có thể sẽ ở xa xa nhìn em, trông nom em, giúp em an bài mọi thứ, sau đó từng bước đến gần em. Anh từ đầu tới cuối cũng đều tin tưởng rằng em còn tình cảm với anh. Nhưng khi anh thấy người đàn ông khác đến gần em, cảm giác được em đang đẩy anh ra khiến anh không nhịn được, anh không cách nào khống chế ưu tư, muốn vội vàng ôm em vào trong lòng. Cho tới bây giờ anh chưa từng là người nôn nóng như vậy, nhưng khi đối diện với em anh liền không có cách nào…”

“Anh không chưa từng nhiều lời với người phụ nữ nào như vậy. Trước kia anh cho rằng thứ như tình yêu đối với người như anh là điều xa xỉ, nhưng đồi thời anh cũng khinh thường nó, từ trước tới giờ anh cũng không tin cái mà mọi người nói rằng là có tình yêu sẽ hung mãnh hơn.”

Tình yêu là thứ kỳ quái nhất trên thế giới này, cũng là thứ có ma lực lớn nhất, không muốn cũng phải tin. Nó sẽ bỗng nhiên ập đến khi ngươi không hề phòng bị, khiến ngươi cho dù giãy giụa cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả cuối cùng.

“...”

Trong lòng Bạch Lộ lại khó chịu, nếu như anh ấy có thể nói lời lạnh lùng với mình, nếu như anh ấy có thể tâm cao khí ngạo xoay người rời đi, nếu như anh ấy có thể không còn để ý tới suy nghĩ, cảm giác của mình nữa…

Nhưng anh ấy không như thế, anh ấy thận trọng giải thích với mình, thẳng thắn tình cảm của anh ấy. Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy ở trước mặt người ngoài cho tới bây giờ đều là người khác ngước nhìn, vậy mà bây giờ dùng giọng như lời tự thú.

Cô khó chịu, trong lòng có cảm giác rất không phải, có mấy lời ra tới miệng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ YêuTác giả: Thủy Ti LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng  “Ưm... lạnh quá...”   Bạch Lộ bất giác khẽ rên lên một tiếng, đưa bàn tay mềm mại của mình ra quờ quạng, chợt nắm được thứ gì đó liền lập tức giữ chặt lại.   Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ cảm giác như toàn thân đang chìm giữa biển, cần phải nắm lấy thứ gì đó mới không bị chết ngộp.   “Lạnh à?” Một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên bên tai cô, mang đầy vẻ mê hoặc: “Rồi em sẽ thấy nóng lên ngay thôi.”   Bạch Lộ cảm thấy như sét đánh bên tai, giật mình hốt hoảng, tình hình... có vẻ gì đó không ổn.   Giọng nói này là của ai?   Cô cố gắng mở to mắt, nhưng trước mặt tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.   Còn bên tai cô lại nghe thấy một tiếng thở hổn hển, làn hơi nóng ấm phà vào mặt mình, mũi như nghe được mùi hormone nam tính.   Cô có hơi mơ hồ, không biết được đây là mơ hay thực.   Lẽ nào do quá đau lòng nên cô đã có giấc mộng xuân này sao?   Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ ấy thì môi cô đã chợt bị một thứ gì đó ngậm chặt.   “Ưm...” Cô cố gắng mở miệng, liền cảm… Bạch Lộ đại khái không ngờ được Lương Phi Phàm sẽ có tình huống dạng này, nắm tay cô nói ra những lời như vậy. Anh là một người đàn ông cao ngạo, cô nghĩ lời của mình sẽ đủ khó nghe, thật ra lời tổn thương không phải là một thanh kiếm hai lưỡi sao? Khiến anh tổn thương đồng thời cũng khiến trong lòng cô không thoải mái.Nhưng anh không quay người bỏ đi, anh cũng không nổi giận với mình, anh chỉ dùng giọng như khẩn cầu… Chỉ là anh nhớ em.Mũi Bạch Lộ cay cay, cổ họng như có thứ gì không ngừng lăn lộn, những ưu tư trĩu nặng trong lòng cô bị đánh gãy chỉ bởi mấy chữ kia. Nhưng Bạch Lộ có chút bi ai phát hiện ra mình vẫn không cách nào đối chọi với anh được.Cô nắm chặt một góc áo mình không lên tiếng, sự ngang ngạnh lúc trước giống như một quả khí cầu bị người ta đâm thủng, không biết còn có thể nói gì, có quá nhiều lời sắc bén trong cổ họng nhưng làm thế nào cũng không có khí lực nói ra.Lương Phi Phàm kéo tay cô siết chặt, kéo cô vào trong ngực mình, bàn tay của anh choàng ra sau lưng cô giữ chặt. Bạch Lộ khẽ quẩy người một cái, anh cau mày, trong mắt xuất hiện sự cầu khẩn mang theo khổ sở, đem ôm cô vào lòng, tì cằm lên vai cô, giọng trầm thấp như đang đè nén nỗi đau:“Anh biết trong lòng em không thoải mái, vì sao không thoải mái anh đều biết, anh xin lỗi em, nhưng anh không thể bỏ em được. Ở trong lòng Lương Phi Phàm anh từ trước đến giờ chỉ duy nhất có một người vợ là em, cuộc hôn nhân của anh và Diệp Lan em hẳn biết nguyên nhân, anh không dám khẩn cầu em thông cảm cho anh, anh biết giữa em và Lương Thị thì anh chọn đầu tiên sẽ là Lương Thị. Nhưng không phải bởi vì anh không bỏ được những danh lợi quyền thế kia, nếu như anh không đủ mạnh thì anh lại không bảo vệ cho em được. Bạch Lộ, cho tới bây giờ anh không biết hóa ra một người đàn ông muốn một người đàn bà lại là chật vật như vậy, nhưng anh muốn có em thật sự rất khó khăn như thế. Loại mùi vị anh cầu mà không được này trong hơn một năm qua không ngày nào là không ăn mòn lý trí anh.”“Bạch Lộ, anh vẫn luôn suy nghĩ đến khi em trở về anh có thể sẽ ở xa xa nhìn em, trông nom em, giúp em an bài mọi thứ, sau đó từng bước đến gần em. Anh từ đầu tới cuối cũng đều tin tưởng rằng em còn tình cảm với anh. Nhưng khi anh thấy người đàn ông khác đến gần em, cảm giác được em đang đẩy anh ra khiến anh không nhịn được, anh không cách nào khống chế ưu tư, muốn vội vàng ôm em vào trong lòng. Cho tới bây giờ anh chưa từng là người nôn nóng như vậy, nhưng khi đối diện với em anh liền không có cách nào…”“Anh không chưa từng nhiều lời với người phụ nữ nào như vậy. Trước kia anh cho rằng thứ như tình yêu đối với người như anh là điều xa xỉ, nhưng đồi thời anh cũng khinh thường nó, từ trước tới giờ anh cũng không tin cái mà mọi người nói rằng là có tình yêu sẽ hung mãnh hơn.”Tình yêu là thứ kỳ quái nhất trên thế giới này, cũng là thứ có ma lực lớn nhất, không muốn cũng phải tin. Nó sẽ bỗng nhiên ập đến khi ngươi không hề phòng bị, khiến ngươi cho dù giãy giụa cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả cuối cùng.“...”Trong lòng Bạch Lộ lại khó chịu, nếu như anh ấy có thể nói lời lạnh lùng với mình, nếu như anh ấy có thể tâm cao khí ngạo xoay người rời đi, nếu như anh ấy có thể không còn để ý tới suy nghĩ, cảm giác của mình nữa…Nhưng anh ấy không như thế, anh ấy thận trọng giải thích với mình, thẳng thắn tình cảm của anh ấy. Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy ở trước mặt người ngoài cho tới bây giờ đều là người khác ngước nhìn, vậy mà bây giờ dùng giọng như lời tự thú.Cô khó chịu, trong lòng có cảm giác rất không phải, có mấy lời ra tới miệng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Chương 272