Edit: Doãn Y Y Beta: Doãn Uyển Du "bounjour, chúc các bảo bảo buổi sáng tốt lành, tôi là Tô Tô, hoan nghênh mọi người vào nghe tôi phát sóng trực tiếp." Tô Noãn Dương ngồi trong phòng ngủ, máy tính để trước bàn, đeo tai nghe Sony trắng,đang bắt đầu công việc hôm nay. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô trong nắng sáng tươi đẹp. Cô mặc áo ngủ hồng phấn in hình Hello Kitty, trên mặt không có chút son phấn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, mày liễu cong cong, hai má có lúm đồng tiền thật sâu càng làm nụ cười của cô thêm động lòng người. "Hôm nay đã là cuối tuần, bây giờ mới 5 giờ sáng, không biết mọi người đã rời giường chưa vậy?" Tô Noãn Dương nói xong câu đó, liền duỗi tay lấy ly nước trên bàn, chờ đợi các fan đáp lại. - Grào Grào! Biết tin chị Tô Tô hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp nên em mới cố ý dậy sớm như vậy đây! - Em còn chưa dậy, vẫn đang nằm trong ổ chăn nghe chị phát sóng trực tiếp đây này. Thật tuyệt vời! - Vì Tô Tô nên em mới…

Chương 42

Yêu Em Từ Giọng NóiTác giả: Vạn Vật Hữu NgônTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEdit: Doãn Y Y Beta: Doãn Uyển Du "bounjour, chúc các bảo bảo buổi sáng tốt lành, tôi là Tô Tô, hoan nghênh mọi người vào nghe tôi phát sóng trực tiếp." Tô Noãn Dương ngồi trong phòng ngủ, máy tính để trước bàn, đeo tai nghe Sony trắng,đang bắt đầu công việc hôm nay. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô trong nắng sáng tươi đẹp. Cô mặc áo ngủ hồng phấn in hình Hello Kitty, trên mặt không có chút son phấn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, mày liễu cong cong, hai má có lúm đồng tiền thật sâu càng làm nụ cười của cô thêm động lòng người. "Hôm nay đã là cuối tuần, bây giờ mới 5 giờ sáng, không biết mọi người đã rời giường chưa vậy?" Tô Noãn Dương nói xong câu đó, liền duỗi tay lấy ly nước trên bàn, chờ đợi các fan đáp lại. - Grào Grào! Biết tin chị Tô Tô hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp nên em mới cố ý dậy sớm như vậy đây! - Em còn chưa dậy, vẫn đang nằm trong ổ chăn nghe chị phát sóng trực tiếp đây này. Thật tuyệt vời! - Vì Tô Tô nên em mới… Edit: Doãn Y YBeta: Doãn Uyển DuCố Hoài Cẩn đi theo Tô Noãn Dương vào thang máy, cửa thang máy vừa mở thì phát hiện có một nhà cửa đã mở rộng sẵn.Tô Noãn Dương nhìn cửa mở, hít một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng nói với Cố Hoài Cẩn.“Chờ một chút, đừng đi vội! A Cẩn, vừa rồi mẹ em đều nhìn thấy.”“Hửm?” Cố Hoài Cẩn nhướng mày dò hỏi, nhìn thấy cái gì?“Lúc chúng ta ở dưới lầu, mẹ em thấy rồi!”Tô Noãn Dương không biết nên biểu đạt như thế nào, đành phải luống cuống tay chân giải thích.“Thấy gì? Là như này sao?” Cố Hoài Cẩn mỉm cười cúi đầu, lại muốn hôn trộm một cái.Tô Noãn Dương vội vàng nghiêng đầu né tránh, không cao hứng giận dỗi nói.“A Cẩn, anh đừng náo loạn! Mẹ em thật sự thấy được đấy, làm sao bây giờ? Nghe ngữ khí của bà vừa rồi trong điện thoại giống như rất tức giận!”Tô Noãn Dương gấp đến độ không biết làm sao, nhà đã ở trước mặt, nhưng cô lại không biết nên đi vào như thế nào.“Không sao, có anh ở đây, đi thôi, chúng ta đi vào.”Cố Hoài Cẩn trong tay đều cầm theo đồ vật, không có cách nào giống như ngày thường an ủi Tô Noãn Dương, anh đành phải buông đồ vật, chuyển hết về một bên tay, sau đó dắt tay nhỏ của Tô Noãn Dương, thấy chết cũng không chùn bước đi về phía trước. (Edit: Anh cũng căng thẳng lắm chứ bộ >.

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Cố Hoài Cẩn đi theo Tô Noãn Dương vào thang máy, cửa thang máy vừa mở thì phát hiện có một nhà cửa đã mở rộng sẵn.

Tô Noãn Dương nhìn cửa mở, hít một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng nói với Cố Hoài Cẩn.

“Chờ một chút, đừng đi vội! A Cẩn, vừa rồi mẹ em đều nhìn thấy.”

“Hửm?” Cố Hoài Cẩn nhướng mày dò hỏi, nhìn thấy cái gì?

“Lúc chúng ta ở dưới lầu, mẹ em thấy rồi!”

Tô Noãn Dương không biết nên biểu đạt như thế nào, đành phải luống cuống tay chân giải thích.

“Thấy gì? Là như này sao?” Cố Hoài Cẩn mỉm cười cúi đầu, lại muốn hôn trộm một cái.

Tô Noãn Dương vội vàng nghiêng đầu né tránh, không cao hứng giận dỗi nói.

“A Cẩn, anh đừng náo loạn! Mẹ em thật sự thấy được đấy, làm sao bây giờ? Nghe ngữ khí của bà vừa rồi trong điện thoại giống như rất tức giận!”

Tô Noãn Dương gấp đến độ không biết làm sao, nhà đã ở trước mặt, nhưng cô lại không biết nên đi vào như thế nào.

“Không sao, có anh ở đây, đi thôi, chúng ta đi vào.”

Cố Hoài Cẩn trong tay đều cầm theo đồ vật, không có cách nào giống như ngày thường an ủi Tô Noãn Dương, anh đành phải buông đồ vật, chuyển hết về một bên tay, sau đó dắt tay nhỏ của Tô Noãn Dương, thấy chết cũng không chùn bước đi về phía trước. 

(Edit: Anh cũng căng thẳng lắm chứ bộ >.

Yêu Em Từ Giọng NóiTác giả: Vạn Vật Hữu NgônTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngEdit: Doãn Y Y Beta: Doãn Uyển Du "bounjour, chúc các bảo bảo buổi sáng tốt lành, tôi là Tô Tô, hoan nghênh mọi người vào nghe tôi phát sóng trực tiếp." Tô Noãn Dương ngồi trong phòng ngủ, máy tính để trước bàn, đeo tai nghe Sony trắng,đang bắt đầu công việc hôm nay. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô trong nắng sáng tươi đẹp. Cô mặc áo ngủ hồng phấn in hình Hello Kitty, trên mặt không có chút son phấn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, mày liễu cong cong, hai má có lúm đồng tiền thật sâu càng làm nụ cười của cô thêm động lòng người. "Hôm nay đã là cuối tuần, bây giờ mới 5 giờ sáng, không biết mọi người đã rời giường chưa vậy?" Tô Noãn Dương nói xong câu đó, liền duỗi tay lấy ly nước trên bàn, chờ đợi các fan đáp lại. - Grào Grào! Biết tin chị Tô Tô hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp nên em mới cố ý dậy sớm như vậy đây! - Em còn chưa dậy, vẫn đang nằm trong ổ chăn nghe chị phát sóng trực tiếp đây này. Thật tuyệt vời! - Vì Tô Tô nên em mới… Edit: Doãn Y YBeta: Doãn Uyển DuCố Hoài Cẩn đi theo Tô Noãn Dương vào thang máy, cửa thang máy vừa mở thì phát hiện có một nhà cửa đã mở rộng sẵn.Tô Noãn Dương nhìn cửa mở, hít một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng nói với Cố Hoài Cẩn.“Chờ một chút, đừng đi vội! A Cẩn, vừa rồi mẹ em đều nhìn thấy.”“Hửm?” Cố Hoài Cẩn nhướng mày dò hỏi, nhìn thấy cái gì?“Lúc chúng ta ở dưới lầu, mẹ em thấy rồi!”Tô Noãn Dương không biết nên biểu đạt như thế nào, đành phải luống cuống tay chân giải thích.“Thấy gì? Là như này sao?” Cố Hoài Cẩn mỉm cười cúi đầu, lại muốn hôn trộm một cái.Tô Noãn Dương vội vàng nghiêng đầu né tránh, không cao hứng giận dỗi nói.“A Cẩn, anh đừng náo loạn! Mẹ em thật sự thấy được đấy, làm sao bây giờ? Nghe ngữ khí của bà vừa rồi trong điện thoại giống như rất tức giận!”Tô Noãn Dương gấp đến độ không biết làm sao, nhà đã ở trước mặt, nhưng cô lại không biết nên đi vào như thế nào.“Không sao, có anh ở đây, đi thôi, chúng ta đi vào.”Cố Hoài Cẩn trong tay đều cầm theo đồ vật, không có cách nào giống như ngày thường an ủi Tô Noãn Dương, anh đành phải buông đồ vật, chuyển hết về một bên tay, sau đó dắt tay nhỏ của Tô Noãn Dương, thấy chết cũng không chùn bước đi về phía trước. (Edit: Anh cũng căng thẳng lắm chứ bộ >.

Chương 42