Editor: thaovy07052004 Đăng: kimnguuhamanphacua Ba năm trước đây, nhóm nhà khảo cổ học ở dãy núi bên phát hiện một chỗ trong động cổ mộ. Trải qua ba năm nghiên cứu dò xét, rốt cuộc hướng mọi người vạch trần tấm màng mỏng thần bí trong động cổ mộ. Sâu trong cổ mộ là một xác ướp mỹ nữ hoàn hảo được bảo tồn, trải qua sự đánh giá nghiêm ngặt của nhà khảo cổ học, khối xác ướp này có thể xuất phát từ thời kỳ mấy ngàn năm trước. Làm cho người khiếp sợ chính là, khối xác ướp này không những được bảo tồn một cách hoàn hảo, hơn nữa còn là một vị tuyệt đại giai nhân. Trong cổ mộ. Đi theo đạo sư trực đêm ở ban là học sinh hệ khảo cổ đang đứng ở trước quan tài thủy tinh, trong mắt mang vẻ si mê nhìn vào thi thể nữ trong quan tài. Một thân váy áo màu tím bao lấy thân thể lả lướt hấp dẫn của nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn hơn tuyết của nàng, trên mặt còn phiếm hồng khỏe mạnh không tì vết, giống như sau đó nàng có thể từ quan tài tỉnh lại ngay lập tức. "Lão sư, tra được thân phận của nàng không…
Chương 13: Vì ngươi mà thay đổi
Ma Nữ Tái ThếTác giả: Tư ToànTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: thaovy07052004 Đăng: kimnguuhamanphacua Ba năm trước đây, nhóm nhà khảo cổ học ở dãy núi bên phát hiện một chỗ trong động cổ mộ. Trải qua ba năm nghiên cứu dò xét, rốt cuộc hướng mọi người vạch trần tấm màng mỏng thần bí trong động cổ mộ. Sâu trong cổ mộ là một xác ướp mỹ nữ hoàn hảo được bảo tồn, trải qua sự đánh giá nghiêm ngặt của nhà khảo cổ học, khối xác ướp này có thể xuất phát từ thời kỳ mấy ngàn năm trước. Làm cho người khiếp sợ chính là, khối xác ướp này không những được bảo tồn một cách hoàn hảo, hơn nữa còn là một vị tuyệt đại giai nhân. Trong cổ mộ. Đi theo đạo sư trực đêm ở ban là học sinh hệ khảo cổ đang đứng ở trước quan tài thủy tinh, trong mắt mang vẻ si mê nhìn vào thi thể nữ trong quan tài. Một thân váy áo màu tím bao lấy thân thể lả lướt hấp dẫn của nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn hơn tuyết của nàng, trên mặt còn phiếm hồng khỏe mạnh không tì vết, giống như sau đó nàng có thể từ quan tài tỉnh lại ngay lập tức. "Lão sư, tra được thân phận của nàng không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thảo VyNghe được tin tức Mục Vân Kiều muốn xuất ngoại đi lưu học, Lục Thanh Việt không thể nói rõ được cảm xúc của bản thân bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, dường như bị cái gì đè nặng không thể thở được."Bá phụ bá mẫu, việc của Kiều Kiều, là ta sai, thực xin lỗi!" Lục Thanh Việt hít sâu một hơi, tiếp tục nói "Việc Bạch Phi Tuyết là có ẩn tình khác, hiện tại thật không tiện để tiết lộ sự thật, nhưng ta bảo đảm, ta cùng nàng không có loại quan hệ đó, để hai người cùng Kiều Kiều hiểu lầm, là ta không phải.""Ta và Kiều Kiều cùng nhau lớn lên, nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta khiến ta không biết quý trọng nàng. Trải qua việc này làm ta suy nghĩ rất nhiều......" Mục phụ Mục mẫu kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới loại người luôn luôn kiêu ngạo như hắn cư nhiên sẽ chấp nhận cúi đầu.Thái độ của Lục Thanh Việt làm Mục phụ Mục mẫu do dự......"Ba, mẹ." Hoàng Yêu từ bên ngoài tiến vào, một thân áo choàng đỏ thêu hoa mạn đà la* làm cho khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Yêu thêm vài phần yêu dã.*hoa mạn đà la: mạn đà la hoa, còn được gọi là hoa bỉ ngạn trắng.Lục Thanh Việt thất thần, Mục Vân Kiều luôn mặc những bộ quần áo tươi sáng có vẻ trẻ con, nhưng màu đỏ diễm lệ như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.Cho tới nay màu đỏ thường là màu sắc diễm lệ phù hợp với nữ nhân nhưng đối với kiểu người nhỏ xinh non nớt như Mục Vân Kiều tự nhiên thấy không thích hợp.Bất quá khí chất của người một khi đã xảy ra biến hóa sẽ cho người ta cảm giác không giống nhau. Dù Hoàng Yêu biểu hiện ra tính cách giống như nguyên chủ nhưng rốt cuộc Hoàng Yêu cũng không phải Mục Vân Kiều.Sự tà khí mị hoặc của nàng không khống chế được thâm nhập sâu trong xương cốt. Một hành động nhỏ như giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ dù cho giờ phút này linh hồn nàng đang trong một khối thân thể non nớt.Lục Thanh Việt bị kinh diễm, Mục phụ Mục mẫu cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời."Xin lỗi! Thanh Việt ca ca, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn thử một lần đến nơi ngươi đã từng đi qua." Ánh mắt Hoàng Yêu thực nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Lục Thanh Việt có chút luống cuống."Kiều Kiều, việc trước mắt là......""Thanh Việt ca ca, ta biết." Hoàng Yêu đánh gãy lời hắn, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Thanh Việt, dùng một ánh mắt kiên định nhìn hắn."Cho tới nay, ta đều sống nép dưới cánh chim của ba mẹ còn có ngươi. Lần này ta muốn dang cánh bay bằng chính sức của mình. Chỉ có trải qua mưa gió, mới có thể trưởng thành. Hi vọng đến lúc đó ta có thể sóng vai cùng ngươi mà không phải bị ngươi bảo hộ ở sau lưng."Lục Thanh Việt nhìn vào đôi mắt của Hoàng Yêu, trong lòng chấn động, giống như giờ khắc này, nữ hài của hắn đã trưởng thành, muốn bay đi.Hắn có giữ lại cũng không được......"Tốt! "Lục Thanh Việt vươn tay ra muốn giống như trước xoa đầu Mục Vân Kiều, lại bị Hoàng Yêu né tránh.Nhìn ánh mắt buồn bã của Lục Thanh Việt, khóe môi Hoàng Yêu gợi lên nghịch ngợm cười với hắn:" Thanh Việt ca ca, ta đã không còn là một tiểu hài tử. ""Đúng vậy!" Lục Thanh Việt cười cười: "Ta đã quên.""Kiều Kiều, đến lúc đó Lục bá phụ cùng Thanh Việt ca ca sẽ tới chào tạm biệt ngươi." Hai nhà hàn huyên trong chốc lát, Lục lão gia cùng Lục Thanh Việt liền phải đi, Mục mẫu bảo Hoàng Yêu ra tiễn hai người.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thảo Vy
Nghe được tin tức Mục Vân Kiều muốn xuất ngoại đi lưu học, Lục Thanh Việt không thể nói rõ được cảm xúc của bản thân bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, dường như bị cái gì đè nặng không thể thở được.
"Bá phụ bá mẫu, việc của Kiều Kiều, là ta sai, thực xin lỗi!" Lục Thanh Việt hít sâu một hơi, tiếp tục nói "Việc Bạch Phi Tuyết là có ẩn tình khác, hiện tại thật không tiện để tiết lộ sự thật, nhưng ta bảo đảm, ta cùng nàng không có loại quan hệ đó, để hai người cùng Kiều Kiều hiểu lầm, là ta không phải."
"Ta và Kiều Kiều cùng nhau lớn lên, nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta khiến ta không biết quý trọng nàng. Trải qua việc này làm ta suy nghĩ rất nhiều......" Mục phụ Mục mẫu kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới loại người luôn luôn kiêu ngạo như hắn cư nhiên sẽ chấp nhận cúi đầu.
Thái độ của Lục Thanh Việt làm Mục phụ Mục mẫu do dự......
"Ba, mẹ." Hoàng Yêu từ bên ngoài tiến vào, một thân áo choàng đỏ thêu hoa mạn đà la* làm cho khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Yêu thêm vài phần yêu dã.
*hoa mạn đà la: mạn đà la hoa, còn được gọi là hoa bỉ ngạn trắng.
Lục Thanh Việt thất thần, Mục Vân Kiều luôn mặc những bộ quần áo tươi sáng có vẻ trẻ con, nhưng màu đỏ diễm lệ như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Cho tới nay màu đỏ thường là màu sắc diễm lệ phù hợp với nữ nhân nhưng đối với kiểu người nhỏ xinh non nớt như Mục Vân Kiều tự nhiên thấy không thích hợp.
Bất quá khí chất của người một khi đã xảy ra biến hóa sẽ cho người ta cảm giác không giống nhau. Dù Hoàng Yêu biểu hiện ra tính cách giống như nguyên chủ nhưng rốt cuộc Hoàng Yêu cũng không phải Mục Vân Kiều.
Sự tà khí mị hoặc của nàng không khống chế được thâm nhập sâu trong xương cốt. Một hành động nhỏ như giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ dù cho giờ phút này linh hồn nàng đang trong một khối thân thể non nớt.
Lục Thanh Việt bị kinh diễm, Mục phụ Mục mẫu cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
"Xin lỗi! Thanh Việt ca ca, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn thử một lần đến nơi ngươi đã từng đi qua." Ánh mắt Hoàng Yêu thực nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Lục Thanh Việt có chút luống cuống.
"Kiều Kiều, việc trước mắt là......"
"Thanh Việt ca ca, ta biết." Hoàng Yêu đánh gãy lời hắn, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Thanh Việt, dùng một ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Cho tới nay, ta đều sống nép dưới cánh chim của ba mẹ còn có ngươi. Lần này ta muốn dang cánh bay bằng chính sức của mình. Chỉ có trải qua mưa gió, mới có thể trưởng thành. Hi vọng đến lúc đó ta có thể sóng vai cùng ngươi mà không phải bị ngươi bảo hộ ở sau lưng."
Lục Thanh Việt nhìn vào đôi mắt của Hoàng Yêu, trong lòng chấn động, giống như giờ khắc này, nữ hài của hắn đã trưởng thành, muốn bay đi.
Hắn có giữ lại cũng không được......
"Tốt! "Lục Thanh Việt vươn tay ra muốn giống như trước xoa đầu Mục Vân Kiều, lại bị Hoàng Yêu né tránh.
Nhìn ánh mắt buồn bã của Lục Thanh Việt, khóe môi Hoàng Yêu gợi lên nghịch ngợm cười với hắn:" Thanh Việt ca ca, ta đã không còn là một tiểu hài tử. "
"Đúng vậy!" Lục Thanh Việt cười cười: "Ta đã quên."
"Kiều Kiều, đến lúc đó Lục bá phụ cùng Thanh Việt ca ca sẽ tới chào tạm biệt ngươi." Hai nhà hàn huyên trong chốc lát, Lục lão gia cùng Lục Thanh Việt liền phải đi, Mục mẫu bảo Hoàng Yêu ra tiễn hai người.
Ma Nữ Tái ThếTác giả: Tư ToànTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: thaovy07052004 Đăng: kimnguuhamanphacua Ba năm trước đây, nhóm nhà khảo cổ học ở dãy núi bên phát hiện một chỗ trong động cổ mộ. Trải qua ba năm nghiên cứu dò xét, rốt cuộc hướng mọi người vạch trần tấm màng mỏng thần bí trong động cổ mộ. Sâu trong cổ mộ là một xác ướp mỹ nữ hoàn hảo được bảo tồn, trải qua sự đánh giá nghiêm ngặt của nhà khảo cổ học, khối xác ướp này có thể xuất phát từ thời kỳ mấy ngàn năm trước. Làm cho người khiếp sợ chính là, khối xác ướp này không những được bảo tồn một cách hoàn hảo, hơn nữa còn là một vị tuyệt đại giai nhân. Trong cổ mộ. Đi theo đạo sư trực đêm ở ban là học sinh hệ khảo cổ đang đứng ở trước quan tài thủy tinh, trong mắt mang vẻ si mê nhìn vào thi thể nữ trong quan tài. Một thân váy áo màu tím bao lấy thân thể lả lướt hấp dẫn của nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn hơn tuyết của nàng, trên mặt còn phiếm hồng khỏe mạnh không tì vết, giống như sau đó nàng có thể từ quan tài tỉnh lại ngay lập tức. "Lão sư, tra được thân phận của nàng không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thảo VyNghe được tin tức Mục Vân Kiều muốn xuất ngoại đi lưu học, Lục Thanh Việt không thể nói rõ được cảm xúc của bản thân bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, dường như bị cái gì đè nặng không thể thở được."Bá phụ bá mẫu, việc của Kiều Kiều, là ta sai, thực xin lỗi!" Lục Thanh Việt hít sâu một hơi, tiếp tục nói "Việc Bạch Phi Tuyết là có ẩn tình khác, hiện tại thật không tiện để tiết lộ sự thật, nhưng ta bảo đảm, ta cùng nàng không có loại quan hệ đó, để hai người cùng Kiều Kiều hiểu lầm, là ta không phải.""Ta và Kiều Kiều cùng nhau lớn lên, nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta khiến ta không biết quý trọng nàng. Trải qua việc này làm ta suy nghĩ rất nhiều......" Mục phụ Mục mẫu kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới loại người luôn luôn kiêu ngạo như hắn cư nhiên sẽ chấp nhận cúi đầu.Thái độ của Lục Thanh Việt làm Mục phụ Mục mẫu do dự......"Ba, mẹ." Hoàng Yêu từ bên ngoài tiến vào, một thân áo choàng đỏ thêu hoa mạn đà la* làm cho khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Yêu thêm vài phần yêu dã.*hoa mạn đà la: mạn đà la hoa, còn được gọi là hoa bỉ ngạn trắng.Lục Thanh Việt thất thần, Mục Vân Kiều luôn mặc những bộ quần áo tươi sáng có vẻ trẻ con, nhưng màu đỏ diễm lệ như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.Cho tới nay màu đỏ thường là màu sắc diễm lệ phù hợp với nữ nhân nhưng đối với kiểu người nhỏ xinh non nớt như Mục Vân Kiều tự nhiên thấy không thích hợp.Bất quá khí chất của người một khi đã xảy ra biến hóa sẽ cho người ta cảm giác không giống nhau. Dù Hoàng Yêu biểu hiện ra tính cách giống như nguyên chủ nhưng rốt cuộc Hoàng Yêu cũng không phải Mục Vân Kiều.Sự tà khí mị hoặc của nàng không khống chế được thâm nhập sâu trong xương cốt. Một hành động nhỏ như giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ dù cho giờ phút này linh hồn nàng đang trong một khối thân thể non nớt.Lục Thanh Việt bị kinh diễm, Mục phụ Mục mẫu cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời."Xin lỗi! Thanh Việt ca ca, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn thử một lần đến nơi ngươi đã từng đi qua." Ánh mắt Hoàng Yêu thực nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Lục Thanh Việt có chút luống cuống."Kiều Kiều, việc trước mắt là......""Thanh Việt ca ca, ta biết." Hoàng Yêu đánh gãy lời hắn, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Thanh Việt, dùng một ánh mắt kiên định nhìn hắn."Cho tới nay, ta đều sống nép dưới cánh chim của ba mẹ còn có ngươi. Lần này ta muốn dang cánh bay bằng chính sức của mình. Chỉ có trải qua mưa gió, mới có thể trưởng thành. Hi vọng đến lúc đó ta có thể sóng vai cùng ngươi mà không phải bị ngươi bảo hộ ở sau lưng."Lục Thanh Việt nhìn vào đôi mắt của Hoàng Yêu, trong lòng chấn động, giống như giờ khắc này, nữ hài của hắn đã trưởng thành, muốn bay đi.Hắn có giữ lại cũng không được......"Tốt! "Lục Thanh Việt vươn tay ra muốn giống như trước xoa đầu Mục Vân Kiều, lại bị Hoàng Yêu né tránh.Nhìn ánh mắt buồn bã của Lục Thanh Việt, khóe môi Hoàng Yêu gợi lên nghịch ngợm cười với hắn:" Thanh Việt ca ca, ta đã không còn là một tiểu hài tử. ""Đúng vậy!" Lục Thanh Việt cười cười: "Ta đã quên.""Kiều Kiều, đến lúc đó Lục bá phụ cùng Thanh Việt ca ca sẽ tới chào tạm biệt ngươi." Hai nhà hàn huyên trong chốc lát, Lục lão gia cùng Lục Thanh Việt liền phải đi, Mục mẫu bảo Hoàng Yêu ra tiễn hai người.