Tác giả:

Trước đây có hai con nhím hẹn ước c*̀ng nhau đi ngắm cực quang. Chúng đi thẳng về hướng Bắc, đi qua bờ biển sóng vỗ bờ cát, đi qua biển người tấp nập, đi qua cánh đồng hoa mênh mông. Chúng cứ đi rồi lại đi, dần dần hiện ra trước mắt chúng là một nơi hoang vắng không một bóng người. Buổi tối, gió lạnh thấu xương khiến cơ thể chúng run rẩy, nhưng cả người chúng đều là gai nhọn, không cách nào sưởi ấm được cho nhau. Dọc theo hướng Bắc, hai con nhím gian nan bước đi trong gió. Chúng ngày càng im lặng. Một ngày nọ, một con nhím trong đó đã tình cờ gặp được sự ấm áp đã lâu chưa gặp. Vì để có thể giữ lại sự ấm áp này nó đã nói với con nhím còn lại: "Tôi chỉ có thể đi tới đây thôi". Rồi con nhím đó rời đi. Còn nhím còn lại vẫn cứ tiếp tục tiến về hướng Bắc. Mặt trời lặn về Tây, ánh trăng soi sáng hình bóng lẻ loi cất bước trên mặt đất. Hãy nhìn nó đi, từ…

Chương 3: Hai con nhím (3)

Lúc Này Đúng Khi Đó SaiTác giả: LoạnTruyện Ngôn TìnhTrước đây có hai con nhím hẹn ước c*̀ng nhau đi ngắm cực quang. Chúng đi thẳng về hướng Bắc, đi qua bờ biển sóng vỗ bờ cát, đi qua biển người tấp nập, đi qua cánh đồng hoa mênh mông. Chúng cứ đi rồi lại đi, dần dần hiện ra trước mắt chúng là một nơi hoang vắng không một bóng người. Buổi tối, gió lạnh thấu xương khiến cơ thể chúng run rẩy, nhưng cả người chúng đều là gai nhọn, không cách nào sưởi ấm được cho nhau. Dọc theo hướng Bắc, hai con nhím gian nan bước đi trong gió. Chúng ngày càng im lặng. Một ngày nọ, một con nhím trong đó đã tình cờ gặp được sự ấm áp đã lâu chưa gặp. Vì để có thể giữ lại sự ấm áp này nó đã nói với con nhím còn lại: "Tôi chỉ có thể đi tới đây thôi". Rồi con nhím đó rời đi. Còn nhím còn lại vẫn cứ tiếp tục tiến về hướng Bắc. Mặt trời lặn về Tây, ánh trăng soi sáng hình bóng lẻ loi cất bước trên mặt đất. Hãy nhìn nó đi, từ… Thư phòng truyền tới giọng nữ mà Lâm Phức Trăn quen thuộc."Lâm Mặc, cuối c*̀ng anh c*̃ng biết hôm nay là sinh nhật c*̉a Lâm Phức Trăn".Tiếng khóc im bặt, trầm mặc như bóng đêm ngoài cửa sổ. Bóng đêm như tấm áo choàng đen c*̉a phù thủy mà bọn trẻ vẫn luôn sợ hãi trong lòng, dường như bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu là sẽ biến thành quái thú giương nanh múa vuốt.Để đề phòng quái thú bất ngờ xuất hiện Lâm Phức Trăn bịt chặt miệng lại, bước từng bước nhỏ dịch chuyển lên tầng gác. Toàn bộ tầng gác chọn tấm gỗ làm vách ngăn sát thư phòng c*̉a mẹ, đó là thế giới nhỏ c*̉a cô bé.Lúc còn rất nhỏ cô bé luôn chơi c*̀ng với con c*́n con c*̉a cô bé ở tầng gác. Giống như Sara nói, cô bé là đứa trẻ cái gì c*̃ng muốn biết.Lâm Phức Trăn luôn hiếu kỳ về thế giới to lớn c*̉a mọi người. Sự tò mò khiến cô bé dùng con dao mỹ thuật khoét một cái lỗ nhỏ trên tường ở tầng gác. Xuyên qua cái lỗ nhỏ say sưa nhìn người phụ nữ tóc ngắn đang vùi đầu làm việc. Cô bé đã từng mấy lần qua cái lỗ nhỏ ấy nhìn thấy tướng mạo anh tuấn c*̉a người đàn ông và khuôn mặt đẹp c*̉a người phụ nữ chen trên một cái ghế."Ba mẹ đang làm cái gì vậy nhỉ?" Con mắt trong phút chốc c*̃ng không chớp một cái, cố gắng nhìn chăm chú qua cái lỗ nhỏ.Lúc cô bé lớn thêm một chút, Khi ba đưa tay tắt đèn ở thư phòng đi, cô bé sẽ dùng giấy nhét lại cái lỗ nhỏ, đẩy đẩy mắt kính, khom lưng rời khỏi tầng gác. Lúc rời khỏi tầng gác gương mặt không biết vì sao lại ửng hồng.Cái lỗ nhỏ ở tầng gác kia vẫn còn, giấy nhét trên cái lỗ nhỏ c*̃ng vẫn còn. Chỉ là cô bé đã không nhớ nổi việc lần cuối c*̀ng đem mắt sáp tới cái lỗ nhỏ kia là khi nào rồi.Kéo xuống miếng giấy nhét ở cái lỗ nhỏ, tháo mắt kính xuống, con mắt chậm rãi sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.Đầu tiên rơi vào mắt là mấy thứ dụng c*̣ làm việc bị rơi trên mặt đất. Trong đó là mấy chiếc đèn bàn nằm ngang nằm dọc là chói mắt nhất. Có thể kẻ đầu sỏ chính là âm thanh lúc chiếc đèn lúc rơi xuống phát ra đã đánh thức cô bé khỏi giấc mộng. Lâm Phức Trăn nghĩ.Cô bé  đã biết âm thanh đó không liên quan gì tới bọn trộm.Trên tấm thảm c*̉a thư phòng có dép lê kiểu gia đình màu xám và màu đen. Chủ nhân đôi dép lê màu xám là mẹ, chủ nhân đôi dép lê màu đen là ba, chúng không nhúc nhích. Hai đầu c*̉a hai đôi dép giẫm trên thảm trải sàn tạo thành hai phía đối lập.Mà bên cạnh đôi dép màu đen là đôi giày cao gót nữ màu nhạt, đôi giày cao gót nữ nhìn qua tương tự với đại đa số đôi giày đi ở trên đường, khiến người ta không thèm liếc mắt. Nhưng được cái cổ chân c*̉a chủ nhân đôi giày ưa nhìn.Tầm mắt theo cổ chân ưa nhìn kia, cô bé đã nhìn thấy gương mặt chủ nhân c*̉a cổ chân ấy. Thoáng chốc đó ---"Thu..." Lâm Phức Trăn lần nữa che miệng mình lại, đem âm thanh vì kinh ngạc sắp phát ra đè lại trong cổ họng.Nếu như không phải trước đó gặp phải giấc mộng kia thì cô có lẽ c*̃ng không sợ tới mức phải che miệng mình lại. Người trong giấc mộng vào giờ phút này vành mắt đỏ hoe.Cô giáo Thu? Muộn thế này rồi, cô Thu làm sao lại xuất hiện ở trong nhà c*̉a cô bé vậy? Còn là trong thư phòng c*̉a mẹ nữa chứ!Thu phòng c*̉a mẹ là khu vực cấm, bình thường cô bé với ba muốn vào thư phòng c*̃ng phải xin phép. Mẹ đã nói rằng đó chính là nơi cất giữ cơ mật, hơn nữa không phải ba đã nói Cô Thu đã về miền nam nước Pháp rồi sao?Cô bé c*̃ng đã mấy năm chưa thấy Cô Thu rồi.Nói không chừng là mùi bánh Cookie chocolate ở trong mộng đã quá mê người. Bánh cookie c*̉a Cô Thu nướng bao giờ c*̃ng khiến cho cô bé dù không ăn hết c*̃ng không muốn bỏ lại một cái nào mà cất vào túi mang về nhà.Cô bé đã lâu lắm rồi chưa được ăn bánh Cookie c*̉a Cô Thu nướng. Việc này làm cho cô bé trong một thời gian ngắn đã bị hoa mắt, đã nhận lầm người phụ nữ khác là cô giáo Thu.Lâm Phức Trăn tiếp tục đem con mắt sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.Đúng là cô giáo Thu.Vị trí cô Thu và ba đứng là đường thẳng song song tiêu chuẩn. Mà mẹ một thân một mình đứng ở phía đối diện hai người đó. từ góc độ này nhìn qua, ở ba người đó hình thành hình tam giác ba góc đều.Ba người đứng ở ba góc c*̉a hình tam giác cô bé chỉ thấy được mặt c*̉a Cô Thu, ba thì c*́i thấp đầu, ngược lại với ba là mẹ, mẹ thì ngẩng cao đầu. Vẫn luôn ngẩng cao đầu.Chỉ là bây giờ Lâm Phức Trăn không biết, biểu hiện trên gương mặt mẹ phải chăng c*̃ng trước sau như một như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu có thể thả lỏng nét mặt như trên bức ảnh tin tức. Trong im lặng lộ ra sự nghiêm túc.Tầm mắt rơi vào viền mắt đỏ trên gương mặt kia. Gương mặt đó nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn lại phối hợp với ánh mắt dịu dàng khiến người ta nhìn một cái đã không cách nào chán ghét. Huống chi, trong đa số thời gian sẽ luôn c*́i đầu khẽ nói bên tai người ta, càng khỏi nói tới cái tên giống như bài thơ kia.Một ngày nào đó rất rất lâu trước đây, mẹ đã dẫn một người phụ nữ phương đông tóc dài tới trước mặt cô bé: "Lâm Phức Trăn, đây là cô giáo tiếng Hoa c*̉a con".Lúc đó cô bé ở trên vai ba, một chút xíu ý tứ c*̃ng không muốn xuống. Lúc bất đắc dĩ ba chỉ có thể cẩu cô bé trên đường đi tới phòng học c*̉a cô bé.Trong phòng học, người phụ nữ tóc dài không ngừng nhìn cô bé cười. Cười tới nỗi cô bé cảm thấy ý tứ kỳ quái không tốt. Thế là cô bé leo xuống khỏi vai c*̉a ba, đứng nghiêm chỉnh lại.Hiện giờ Lâm Phức Trăn vẫn nhớ như in chiếc vương miện có tên bài thơ c*̉a người phụ nữ tóc dài:Lung linh đầu tử an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri."Tôi là Lung Linh, Thu Lung Linh, cái tên bắt nguồn từ bài thơ "Cành dương liễu" c*̉a Ôn Đình Quân". Người phụ nữ tóc dài cười dịu dàng nói. Tuổi xấp xỉ với mẹ, khuôn mặt không được đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua có vẻ lại ưa nhìn hơn so với mẹ.Ngày đó người phụ nữ tóc dài còn đang viết xuống bảng đen hai chữ tiếng trung. Thu hồi lại nụ cười, chăm chú nhìn cô bé, ngón tay trắng nõn chỉ vào hai chữ ấy trên bảng đen.Nói: "Nó là tiếng mẹ đẻ c*̉a em, khi sinh mạng em thành hình nó đã thuộc về em, mà em c*̃ng thuộc về nó. Có thể sau này em sẽ còn được gặp đủ loại ngôn ngữ, nhưng c*̀ng em đi tới cuối c*̀ng chỉ có nó thôi".Cho dù khi đó cô bé không thể nào hiểu được lời c*̉a ngừi phụ nữ tóc dài, nhưng cô bé vẫn còn đang ở dưới một nguồn sức mạnh không rõ mà buộc thân thể đứng nghiêm chỉnh lại.Về tiếng mẹ đẻ c*̉a cô bé ---Buổi chiều đầu thu, cô bé đang ngồi trên bãi cỏ. Không chút để ý mà giày quăng bừa đông một chiếc, tây một chiếc. Váy c*̃ng không chút để ý mà bị phấn hoa dạ đinh hương dính vào. Tay chống cằm, ánh mắt dõi theo chiếc lá rụng đang bay lượn trên không trung, cô giáo Thu đang giúp cô bé sửa sang lại những ngọn cỏ đang dính đầu trên tóc."Lâm Phức Trăn"."Dạ"."Hình như em không có hứng thú gì với tiếng Trung"."Không có..." Vội vàng phủ nhận."Có thật là không có không?"Được rồi, gần đây là cô bé lười biếng thôi, không liên quan gì tới hứng thú hết. Chỉ là gần đây cô bé đang chìm đắm trong thế giới c*̉a những siêu anh hùng. Miệng thì ngụy biện mà mắt thì vẫn dõi theo chiếc lá rơi kia. Chiếc là rơi về nơi có ánh sáng tốt nhất, ánh sáng đó sáng vô c*̀ng.Ánh sáng ở nơi sâu thẳm, xuất hiện bóng hình cao gầy quen thuộc, khóe miệng cong lên. Người Khổng lồ xanh đã tới.Bên tai ---"Lâm Phức Trăn, nếu như cô cho em biết so với những siêu anh hùng như Spider Man, Iron Man thì sức mạnh c*̉a tiếng Trình còn mạnh hơn chúng gấp mấy trăm lần đấy". Cô giáo Thu nói với cô bé.Hả? Nghiêng đầu qua."Nếu như cô cho em biết khi tới một ngày em hiểu rõ chúng thì em sẽ có thể hiểu được, một nét ngang, một nét dọc, một nét phẩy có thể tạo thành một thế giới trên trời dưới đất. Có thể một giây trước khiến em tự do giống như chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh mà hát ca vui sướng, mà một giây sau lại có thể khiến cho em trốn tránh ở một góc một mình gào khóc".Gió thu thổi qua tóc trên trán c*̉a cô bé. Rất mát mẻ, mát mẻ lại thoải mái, lại có nhiều thêm một chút gì đó."Cô Thu, chúng có thể biến em thành chú cá không?" Cô bé hỏi khẽ."Có thể"."Cô Thu, chúng có thể biến em thành những vì sao trên dải ngân hà không?""Có thể!" Một mảng tối bao trùm lên gương mặt c*̉a cô bé.Ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở: "Ba".Là ba, c*̃ng là người khổng lồ xanh.Nhưng vào giờ phút này người khổng lồ xanh đang c*́i thấp đầu từ đầu tới cuối. Nhìn cái đầu đang c*́i thấp kia, Lâm Phức Trăn c*̣p mắt xuống.Ánh sáng xuyên qua cái lỗ nhỏ một lần nữa bị lấp kín, tầng gác một lần nữa trở lại tăm tối. Trong mơ mùi thơm c*̉a chiếc bánh cookie chẳng còn trở lên mê người như thế nữa, thậm chí mùi hương này đã bắt đầu trở nên giống như chiếc bánh mì hết đát.Bỗng nhiên Lâm Phức Trăn không còn chút tò mò nào về nguyên nhân mà Cô Thu lại xuất hiện trong thư phòng c*̉a mẹ vào đêm khuya như thế này. Dì Daisy luôn nhắc nhở cô bé không được thấy tò mò về thế giới c*̉a người lớn, như vậy là không tốt.Bây giờ nghĩ lại thì đúng là vậy.c*́i đầu, Lâm Phức Trăn di chuyển về lối cửa tầng gác.Không ngờ cái trán bị đụng trúng ngưỡng cửa. Xem ra đợt này cô bé đã cao lên không ít rồi, trước đây ngưỡng cửa c*̉a tầng gác vừa tới đỉnh đầu c*̉a cô bé.c*́i người xuống ---Chỗ cách một bức tường lại truyền tới âm thanh đồ vật bị rơi vỡ. Ngay sau đó là tiếng khóc thút thít c*̉a người phụ nữ, lần này trong tiếng khóc còn mang theo âm thanh tiếng Trung đứt quãng "Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý... Tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi... Tôi... Tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy... Tôi..."Cô gái tiếng Trung c*̉a cô bé vẫn thật là yêu quý tiếng Trung.Đúng vậy, tiếng Trung rất đẹp. Đặc biệt là khi âm thanh đó được phát ra từ miệng c*̉a người phụ nữ dịu dàng.Tiếng khóc đứt quãng vẫn còn đang tiếp tục: "Tôi... Tôi không biết sẽ..."Lâm Phúc Trăn chậm chạp bít kín lỗ tai lại.Không nhớ rõ thời điểm nào, dựa vào một lần bị cảm vặt, đó c*̃ng là một trận cảm có ý đồ. Cô bé cho rằng có thể nhờ vào trận cảm này mà thực hiện giấc mộng đẹp một nhà ba người ăn một bữa tiệc lớn vào lễ Noen.Nhưng cô bé đã uổng công chịu lạnh rồi.Ước muốn vỡ tan, cô bé bắt đầu ngang ngược với người phụ nữ tóc ngắn ấy, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ, con thích cô Thu làm mẹ c*̉a con hơn".Trước khi đó cô bé đã gặp được cô Thu ở Trung tâm thương mại trong tay dắt theo một bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn, bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn tuổi xấp xỉ với cô bé. Từ đầu tới cuối khóe miệng c*̉a bé gái đều giương lên như hình trăng lưỡi liềm."Tiểu kiều c*̉a cô cười lên như trăng non vậy đó". Cô thu thỉnh thoảng sẽ nói như vậy.Cô bé cười lên giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt bừng sáng. Cô bé trốn ở một bên thầm nghĩ, đó nhất định là Tiểu Kiều trong lời c*̉a cô Thu rồi.Bé gái mà cô Thu nhắc tới tên là Tiểu Kiều: Con bé c*̀ng tuổi với em, chỉ là có hơi ngốc. Cô đoán nha, nếu như các em c*̀ng chơi với nhau, nếu em lừa con bé một trăm lần mà con bé không bị lừa một trăm lần thì c*̃ng tới chín mươi chín lần ấy.Nhưng khi đó trong lòng c*̉a cô bé vô c*̀ng hâm mộ bé gái mang kẹp tóc màu hồng ấy.Cô bé c*̃ng muốn được mẹ dắt trong tay, khóe miệng c*̉a cô bé c*̃ng cong lên đẹp như trăng non vậy.Tối đó, Lâm Phức Trăn lén lút mở cửa sổ ra, cố ý làm ra một trận cảm mạo."Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ. Con thích cô giáo Thu làm mẹ c*̉a con hơn ---" Lâm Phức Trăn lại càng bịt chặt tai lại.Cô bé không muốn nghe thấy tiếng nức nở c*̉a người phụ nữ cách một bức tường kia nữa, c*̃ng không muốn nghe thấy tiếng khóc than c*̉a mình khi đó.Khi đó, tiếng khóc than c*̉a cô bé khiến cho mẹ ngày thường vẫn luôn ngẫng cao đầu đã c*́i thấp xuống.Lâm Phức Trăn lặng lẽ không một tiếng động quay trở lại giường c*̉a mình.Dép lê đổi thành giày cao gót, tháo mắt kính xuống, xuống cầu thang. Chân dọc theo cổng, đi qua khe cửa, Lâm Phức Trăn nhìn thấy năm sáu người cơ động đang canh giữ ở cổng nhà cô bé.Họ đang đi bộ bên ngoài bức tường nhà cô bé.Cẩn thận từng chút mở cửa ra, cửa chỉ mở ra một cái khe nhỏ. Để cho người c*̉a mình thu lại mức nhỏ nhất, lại nhích từng chút một từ trong khe cửa ra.Tiếp tục cẩn thận đóng cửa lại. Lâm Phức Trăn khon người trốn vào trong đám cây xanh che ở chỗ bức tường.Cô bé muốn nhắm chính xác thừa cơ hội mấy cơ động không chú ý chạy ra ngoài từ lan can bức tường che. Trước đây cô bé đã làm qua chuyện này rồi, ở nhà dì Daisy cô bé c*̃ng đã từng làm vậy.Bây gờ cô bé phải ra ngoài hóng gió một chút.Cách gần Lâm Phức Trăn nhất có hai người cơ động đang thấp giọng trò chuyện. Lúc không có việc gì làm những người này luôn thích tán dóc, họ nói đó là hài hước kiểu Pháp.Hai ông bạn hài hước kiểu Pháp kia bây giờ đang xoay quanh người phụ nữ phương đông không lâu trước đó được dẫn vào nhà c*̉a Bộ Trưởng Bộ thương mại Châu ÂuChuyện là như vầy: Sau khi khách mời rời đi, bộ phận cảnh lực c*̃ng rút đi theo. Một nhân viên cảnh vệ trong đó đã phát hiện một người phụ nữ phương đông đang quanh quẩn một góc, mới vừa gặng hỏi mấy câu mà người phụ nữ phương đông này đã hiện ra vẻ mặt luống cuống khiến người ta cảm thấy vô c*̀ng khả nghi. Một người nhân viên cảnh vệ khác c*̃ng tham gia thẩm vấn người phụ nữ phương đông, người phụ nữ phương đông càng lúc càng luống cuống. Một hồi thì nói do người thân mình vừa qua đời làm cho quá bi thương cho nên đã đi nhầm tới khu vực này, một hồi lại nói trước đây cô ta đã làm gia sư ở khu vựa này, cô ta chỉ muốn tới xem xem học trò c*̉a mình có còn ở nơi này nữa không.Hỏi học trò c*̉a người phụ nữ phương đông tên là gì, ở chỗ nào, ở căn nào thì người phụ nữ lại không trả lời được tất cả. Người phụ nữ còn từ chối yêu cầu xuất trình kiểm tra chứng minh thư c*̉a lực lượng cảnh vệ.Trong lúc lực lượng cảnh vệ quyết định thực hiện soát người c*̉a người phụ nữ, thì cửa c*̉a nhà Bộ Trưởng bộ công thương Châu Âu mở ra, nam chủ nhân nói anh ta biết người phụ nữ ấy.Lúc nam chủ nhân và người phụ nữ phương đông kia tính rời đi thì nữ chủ nhân nhà này c*̃ng chính là Bộ Trưởng Bộ Thương Mại Châu Âu đã xuất hiện.Tiếp sau đó, ba người đó c*̀ng đi vào trong căn nhà đó.Hai nhân viên cảnh vệ đã đặt ra nghi vấn đối với người phụ nữ đã vào đó, cảm thấy tò mò với ba người kia vào giờ phút này đang làm cái gì trong căn nhà ấy. Một nhân viên cảnh vệ trong số đó cho rằng học trò trong miệng người phụ nữ phương đông kia nói có lẽ là cô con gái duy nhất c*̉a Bộ Trưởng Bộ Thương Mại."Nếu nói như vậy đó chính là thọ tinh c*̉a tối nay rồi". Một nhân viên cảnh vệ khác cười ra tiếng: "Tôi đoán nhất định bây giờ tiểu họa mi kia đang ngáy o o rồi, căn bản là không biết trong nhà đêm khuya có khách tới".Lời nói này làm cho Lâm Phức Trăn nhíu mày. Tìm được mấy viên đá nhỏ, viên đá nhỏ hướng về phía bức tường rào nhà hàng xóm. Hòn đá cuội trên bức tường rào nhà hàng xóm là nơi sống c*̉a đám mèo lang thang yêu thích vào ban đêm.Hòn đá nhỏ đã đánh thức đám tiểu yêu kia, trước khi chúng nó chạy trốn đã đánh đổ bồn hoa. Hai người cơ động đã nhanh chóng theo tiếng động, Lâm Phức Trăn đã từ khe hở lan can bức tường rào chui ra ngoài. Đi men theo con hẻm nhỏ không ngờ nhất kia.Ra khỏi con hẻm nhỏ chính là chiếc cầu bắc ngang qua sông Seine, bên kia chiếc cầu là bờ phía bắc c*̉a sông Seine.Bên bờ phía bắc sông Siene ánh đèn sáng trưng một vùng.Trong cảnh đêm, Tháp Eiffel và cột đá ở phía Quảng Trường Louis XV  (nay là Quảng Trường Concorde) c*̀ng cột đá nhọn đứng giữa c*̀ng nhìn nhau qua dòng sông Seine, như hai ngọn giáo trong tay c*̉a một vị thần, đâm thẳng vào đám mây.Men theo cây cầu, từ bờ phía nam tới bờ phía bắc. Đi trên đường Champs Elysees, đi theo dòng người, cuối c*̀ng dừng lại ở một góc rộng. Bây giờ chân c*̉a cô bé rất mỏi, cần phải nghỉ một chút.Hai du khách Trung Quốc nói chuyện làm cho Lâm Phức Trăn chú ý tới. Cô bé nghe thấy từ trong miệng họ cái tên "Dona" này.Sau khi hai người du khách rời đi, Lâm Phức Trăn đi tới vị trí chỗ họ đứng trước đó, ở bức hình trên tường c*̉a tuyến đường giao thông c*̉a  nội thành Paris cô bé đã nhìn thấy tên c*̉a bà nội mình.Lâm Phức Trăn vẫn biết mỗi góc lớn c*̉a thành phố Paris đều có câu chuyện giới thiệu về bà ngoại mình, chỉ là từ trước tới giờ cô bé không để ý tới bởi vì chuyện liên quan tới bà ngoại cô bé đã được nghe quá nhiều rồi. c*̃ng...c*̃ng phiền nữa.Chẳng qua là bây giờ tâm lý c*̉a cô bé buồn chán c*̃ng không biết mình nên làm thế nào. Cô bé muốn có một người thân thiết ở bên cạnh, cho dù người này không biết nói chuyện c*̃ng được.Đứng ở trước bức ảnh trên tường, Lâm Phức Trăn ngẩng đầu lên. Bức ảnh trên tường đối với cô bé mà nói có hơi cao, chân dung c*̉a bà ngoại mơ hồ.Kiễng mũi chân lên ---"Tiểu Họa Mi".Mũi chân kiễng lên nhanh chóng thu về, theo nguồn phát ra âm thanh.Ánh đèn rực rỡ làm cho đêm Paris trang hoàng như điệu Valse c*̉a làn váy lộng lẫy c*̉a cô gái. Nơi ánh đèn yếu ớt có một thiếu niên nhỏ đẹp như thế.Gia Chú? Liên Gia Chú.Liên quan tới cái tên Gia Chú c*̉a cậu thiếu nhỏ kia mọi người chưa bao giờ tiết kiệm lời khen ngợi. Muôn vàn lời ca ngợi đem xây đắp cậu thiếu niên nhỏ ấy thành "Tiểu Pháp".Liên Gia Chú. Là "Tiểu Pháp" ở trong mắt người Pháp.Hết Chương 3!

Thư phòng truyền tới giọng nữ mà Lâm Phức Trăn quen thuộc.

"Lâm Mặc, cuối c*̀ng anh c*̃ng biết hôm nay là sinh nhật c*̉a Lâm Phức Trăn".

Tiếng khóc im bặt, trầm mặc như bóng đêm ngoài cửa sổ. Bóng đêm như tấm áo choàng đen c*̉a phù thủy mà bọn trẻ vẫn luôn sợ hãi trong lòng, dường như bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu là sẽ biến thành quái thú giương nanh múa vuốt.

Để đề phòng quái thú bất ngờ xuất hiện Lâm Phức Trăn bịt chặt miệng lại, bước từng bước nhỏ dịch chuyển lên tầng gác. Toàn bộ tầng gác chọn tấm gỗ làm vách ngăn sát thư phòng c*̉a mẹ, đó là thế giới nhỏ c*̉a cô bé.

Lúc còn rất nhỏ cô bé luôn chơi c*̀ng với con c*́n con c*̉a cô bé ở tầng gác. Giống như Sara nói, cô bé là đứa trẻ cái gì c*̃ng muốn biết.

Lâm Phức Trăn luôn hiếu kỳ về thế giới to lớn c*̉a mọi người. Sự tò mò khiến cô bé dùng con dao mỹ thuật khoét một cái lỗ nhỏ trên tường ở tầng gác. Xuyên qua cái lỗ nhỏ say sưa nhìn người phụ nữ tóc ngắn đang vùi đầu làm việc. Cô bé đã từng mấy lần qua cái lỗ nhỏ ấy nhìn thấy tướng mạo anh tuấn c*̉a người đàn ông và khuôn mặt đẹp c*̉a người phụ nữ chen trên một cái ghế.

"Ba mẹ đang làm cái gì vậy nhỉ?" Con mắt trong phút chốc c*̃ng không chớp một cái, cố gắng nhìn chăm chú qua cái lỗ nhỏ.

Lúc cô bé lớn thêm một chút, Khi ba đưa tay tắt đèn ở thư phòng đi, cô bé sẽ dùng giấy nhét lại cái lỗ nhỏ, đẩy đẩy mắt kính, khom lưng rời khỏi tầng gác. Lúc rời khỏi tầng gác gương mặt không biết vì sao lại ửng hồng.

Cái lỗ nhỏ ở tầng gác kia vẫn còn, giấy nhét trên cái lỗ nhỏ c*̃ng vẫn còn. Chỉ là cô bé đã không nhớ nổi việc lần cuối c*̀ng đem mắt sáp tới cái lỗ nhỏ kia là khi nào rồi.

Kéo xuống miếng giấy nhét ở cái lỗ nhỏ, tháo mắt kính xuống, con mắt chậm rãi sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.

Đầu tiên rơi vào mắt là mấy thứ dụng c*̣ làm việc bị rơi trên mặt đất. Trong đó là mấy chiếc đèn bàn nằm ngang nằm dọc là chói mắt nhất. Có thể kẻ đầu sỏ chính là âm thanh lúc chiếc đèn lúc rơi xuống phát ra đã đánh thức cô bé khỏi giấc mộng. Lâm Phức Trăn nghĩ.

Cô bé  đã biết âm thanh đó không liên quan gì tới bọn trộm.

Trên tấm thảm c*̉a thư phòng có dép lê kiểu gia đình màu xám và màu đen. Chủ nhân đôi dép lê màu xám là mẹ, chủ nhân đôi dép lê màu đen là ba, chúng không nhúc nhích. Hai đầu c*̉a hai đôi dép giẫm trên thảm trải sàn tạo thành hai phía đối lập.

Mà bên cạnh đôi dép màu đen là đôi giày cao gót nữ màu nhạt, đôi giày cao gót nữ nhìn qua tương tự với đại đa số đôi giày đi ở trên đường, khiến người ta không thèm liếc mắt. Nhưng được cái cổ chân c*̉a chủ nhân đôi giày ưa nhìn.

Tầm mắt theo cổ chân ưa nhìn kia, cô bé đã nhìn thấy gương mặt chủ nhân c*̉a cổ chân ấy. Thoáng chốc đó ---

"Thu..." Lâm Phức Trăn lần nữa che miệng mình lại, đem âm thanh vì kinh ngạc sắp phát ra đè lại trong cổ họng.

Nếu như không phải trước đó gặp phải giấc mộng kia thì cô có lẽ c*̃ng không sợ tới mức phải che miệng mình lại. Người trong giấc mộng vào giờ phút này vành mắt đỏ hoe.

Cô giáo Thu? Muộn thế này rồi, cô Thu làm sao lại xuất hiện ở trong nhà c*̉a cô bé vậy? Còn là trong thư phòng c*̉a mẹ nữa chứ!

Thu phòng c*̉a mẹ là khu vực cấm, bình thường cô bé với ba muốn vào thư phòng c*̃ng phải xin phép. Mẹ đã nói rằng đó chính là nơi cất giữ cơ mật, hơn nữa không phải ba đã nói Cô Thu đã về miền nam nước Pháp rồi sao?

Cô bé c*̃ng đã mấy năm chưa thấy Cô Thu rồi.

Nói không chừng là mùi bánh Cookie chocolate ở trong mộng đã quá mê người. Bánh cookie c*̉a Cô Thu nướng bao giờ c*̃ng khiến cho cô bé dù không ăn hết c*̃ng không muốn bỏ lại một cái nào mà cất vào túi mang về nhà.

Cô bé đã lâu lắm rồi chưa được ăn bánh Cookie c*̉a Cô Thu nướng. Việc này làm cho cô bé trong một thời gian ngắn đã bị hoa mắt, đã nhận lầm người phụ nữ khác là cô giáo Thu.

Lâm Phức Trăn tiếp tục đem con mắt sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.

Đúng là cô giáo Thu.

Vị trí cô Thu và ba đứng là đường thẳng song song tiêu chuẩn. Mà mẹ một thân một mình đứng ở phía đối diện hai người đó. từ góc độ này nhìn qua, ở ba người đó hình thành hình tam giác ba góc đều.

Ba người đứng ở ba góc c*̉a hình tam giác cô bé chỉ thấy được mặt c*̉a Cô Thu, ba thì c*́i thấp đầu, ngược lại với ba là mẹ, mẹ thì ngẩng cao đầu. Vẫn luôn ngẩng cao đầu.

Chỉ là bây giờ Lâm Phức Trăn không biết, biểu hiện trên gương mặt mẹ phải chăng c*̃ng trước sau như một như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu có thể thả lỏng nét mặt như trên bức ảnh tin tức. Trong im lặng lộ ra sự nghiêm túc.

Tầm mắt rơi vào viền mắt đỏ trên gương mặt kia. Gương mặt đó nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn lại phối hợp với ánh mắt dịu dàng khiến người ta nhìn một cái đã không cách nào chán ghét. Huống chi, trong đa số thời gian sẽ luôn c*́i đầu khẽ nói bên tai người ta, càng khỏi nói tới cái tên giống như bài thơ kia.

Một ngày nào đó rất rất lâu trước đây, mẹ đã dẫn một người phụ nữ phương đông tóc dài tới trước mặt cô bé: "Lâm Phức Trăn, đây là cô giáo tiếng Hoa c*̉a con".

Lúc đó cô bé ở trên vai ba, một chút xíu ý tứ c*̃ng không muốn xuống. Lúc bất đắc dĩ ba chỉ có thể cẩu cô bé trên đường đi tới phòng học c*̉a cô bé.

Trong phòng học, người phụ nữ tóc dài không ngừng nhìn cô bé cười. Cười tới nỗi cô bé cảm thấy ý tứ kỳ quái không tốt. Thế là cô bé leo xuống khỏi vai c*̉a ba, đứng nghiêm chỉnh lại.

Hiện giờ Lâm Phức Trăn vẫn nhớ như in chiếc vương miện có tên bài thơ c*̉a người phụ nữ tóc dài:

Lung linh đầu tử an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri.

"Tôi là Lung Linh, Thu Lung Linh, cái tên bắt nguồn từ bài thơ "Cành dương liễu" c*̉a Ôn Đình Quân". Người phụ nữ tóc dài cười dịu dàng nói. Tuổi xấp xỉ với mẹ, khuôn mặt không được đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua có vẻ lại ưa nhìn hơn so với mẹ.

Ngày đó người phụ nữ tóc dài còn đang viết xuống bảng đen hai chữ tiếng trung. Thu hồi lại nụ cười, chăm chú nhìn cô bé, ngón tay trắng nõn chỉ vào hai chữ ấy trên bảng đen.

Nói: "Nó là tiếng mẹ đẻ c*̉a em, khi sinh mạng em thành hình nó đã thuộc về em, mà em c*̃ng thuộc về nó. Có thể sau này em sẽ còn được gặp đủ loại ngôn ngữ, nhưng c*̀ng em đi tới cuối c*̀ng chỉ có nó thôi".

Cho dù khi đó cô bé không thể nào hiểu được lời c*̉a ngừi phụ nữ tóc dài, nhưng cô bé vẫn còn đang ở dưới một nguồn sức mạnh không rõ mà buộc thân thể đứng nghiêm chỉnh lại.

Về tiếng mẹ đẻ c*̉a cô bé ---

Buổi chiều đầu thu, cô bé đang ngồi trên bãi cỏ. Không chút để ý mà giày quăng bừa đông một chiếc, tây một chiếc. Váy c*̃ng không chút để ý mà bị phấn hoa dạ đinh hương dính vào. Tay chống cằm, ánh mắt dõi theo chiếc lá rụng đang bay lượn trên không trung, cô giáo Thu đang giúp cô bé sửa sang lại những ngọn cỏ đang dính đầu trên tóc.

"Lâm Phức Trăn".

"Dạ".

"Hình như em không có hứng thú gì với tiếng Trung".

"Không có..." Vội vàng phủ nhận.

"Có thật là không có không?"

Được rồi, gần đây là cô bé lười biếng thôi, không liên quan gì tới hứng thú hết. Chỉ là gần đây cô bé đang chìm đắm trong thế giới c*̉a những siêu anh hùng. Miệng thì ngụy biện mà mắt thì vẫn dõi theo chiếc lá rơi kia. Chiếc là rơi về nơi có ánh sáng tốt nhất, ánh sáng đó sáng vô c*̀ng.

Ánh sáng ở nơi sâu thẳm, xuất hiện bóng hình cao gầy quen thuộc, khóe miệng cong lên. Người Khổng lồ xanh đã tới.

Bên tai ---

"Lâm Phức Trăn, nếu như cô cho em biết so với những siêu anh hùng như Spider Man, Iron Man thì sức mạnh c*̉a tiếng Trình còn mạnh hơn chúng gấp mấy trăm lần đấy". Cô giáo Thu nói với cô bé.

Hả? Nghiêng đầu qua.

"Nếu như cô cho em biết khi tới một ngày em hiểu rõ chúng thì em sẽ có thể hiểu được, một nét ngang, một nét dọc, một nét phẩy có thể tạo thành một thế giới trên trời dưới đất. Có thể một giây trước khiến em tự do giống như chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh mà hát ca vui sướng, mà một giây sau lại có thể khiến cho em trốn tránh ở một góc một mình gào khóc".

Gió thu thổi qua tóc trên trán c*̉a cô bé. Rất mát mẻ, mát mẻ lại thoải mái, lại có nhiều thêm một chút gì đó.

"Cô Thu, chúng có thể biến em thành chú cá không?" Cô bé hỏi khẽ.

"Có thể".

"Cô Thu, chúng có thể biến em thành những vì sao trên dải ngân hà không?"

"Có thể!" Một mảng tối bao trùm lên gương mặt c*̉a cô bé.

Ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở: "Ba".

Là ba, c*̃ng là người khổng lồ xanh.

Nhưng vào giờ phút này người khổng lồ xanh đang c*́i thấp đầu từ đầu tới cuối. Nhìn cái đầu đang c*́i thấp kia, Lâm Phức Trăn c*̣p mắt xuống.

Ánh sáng xuyên qua cái lỗ nhỏ một lần nữa bị lấp kín, tầng gác một lần nữa trở lại tăm tối. Trong mơ mùi thơm c*̉a chiếc bánh cookie chẳng còn trở lên mê người như thế nữa, thậm chí mùi hương này đã bắt đầu trở nên giống như chiếc bánh mì hết đát.

Bỗng nhiên Lâm Phức Trăn không còn chút tò mò nào về nguyên nhân mà Cô Thu lại xuất hiện trong thư phòng c*̉a mẹ vào đêm khuya như thế này. Dì Daisy luôn nhắc nhở cô bé không được thấy tò mò về thế giới c*̉a người lớn, như vậy là không tốt.

Bây giờ nghĩ lại thì đúng là vậy.

c*́i đầu, Lâm Phức Trăn di chuyển về lối cửa tầng gác.

Không ngờ cái trán bị đụng trúng ngưỡng cửa. Xem ra đợt này cô bé đã cao lên không ít rồi, trước đây ngưỡng cửa c*̉a tầng gác vừa tới đỉnh đầu c*̉a cô bé.

c*́i người xuống ---

Chỗ cách một bức tường lại truyền tới âm thanh đồ vật bị rơi vỡ. Ngay sau đó là tiếng khóc thút thít c*̉a người phụ nữ, lần này trong tiếng khóc còn mang theo âm thanh tiếng Trung đứt quãng "Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý... Tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi... Tôi... Tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy... Tôi..."

Cô gái tiếng Trung c*̉a cô bé vẫn thật là yêu quý tiếng Trung.

Đúng vậy, tiếng Trung rất đẹp. Đặc biệt là khi âm thanh đó được phát ra từ miệng c*̉a người phụ nữ dịu dàng.

Tiếng khóc đứt quãng vẫn còn đang tiếp tục: "Tôi... Tôi không biết sẽ..."

Lâm Phúc Trăn chậm chạp bít kín lỗ tai lại.

Không nhớ rõ thời điểm nào, dựa vào một lần bị cảm vặt, đó c*̃ng là một trận cảm có ý đồ. Cô bé cho rằng có thể nhờ vào trận cảm này mà thực hiện giấc mộng đẹp một nhà ba người ăn một bữa tiệc lớn vào lễ Noen.

Nhưng cô bé đã uổng công chịu lạnh rồi.

Ước muốn vỡ tan, cô bé bắt đầu ngang ngược với người phụ nữ tóc ngắn ấy, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ, con thích cô Thu làm mẹ c*̉a con hơn".

Trước khi đó cô bé đã gặp được cô Thu ở Trung tâm thương mại trong tay dắt theo một bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn, bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn tuổi xấp xỉ với cô bé. Từ đầu tới cuối khóe miệng c*̉a bé gái đều giương lên như hình trăng lưỡi liềm.

"Tiểu kiều c*̉a cô cười lên như trăng non vậy đó". Cô thu thỉnh thoảng sẽ nói như vậy.

Cô bé cười lên giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt bừng sáng. Cô bé trốn ở một bên thầm nghĩ, đó nhất định là Tiểu Kiều trong lời c*̉a cô Thu rồi.

Bé gái mà cô Thu nhắc tới tên là Tiểu Kiều: Con bé c*̀ng tuổi với em, chỉ là có hơi ngốc. Cô đoán nha, nếu như các em c*̀ng chơi với nhau, nếu em lừa con bé một trăm lần mà con bé không bị lừa một trăm lần thì c*̃ng tới chín mươi chín lần ấy.

Nhưng khi đó trong lòng c*̉a cô bé vô c*̀ng hâm mộ bé gái mang kẹp tóc màu hồng ấy.

Cô bé c*̃ng muốn được mẹ dắt trong tay, khóe miệng c*̉a cô bé c*̃ng cong lên đẹp như trăng non vậy.

Tối đó, Lâm Phức Trăn lén lút mở cửa sổ ra, cố ý làm ra một trận cảm mạo.

"Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ. Con thích cô giáo Thu làm mẹ c*̉a con hơn ---" Lâm Phức Trăn lại càng bịt chặt tai lại.

Cô bé không muốn nghe thấy tiếng nức nở c*̉a người phụ nữ cách một bức tường kia nữa, c*̃ng không muốn nghe thấy tiếng khóc than c*̉a mình khi đó.

Khi đó, tiếng khóc than c*̉a cô bé khiến cho mẹ ngày thường vẫn luôn ngẫng cao đầu đã c*́i thấp xuống.

Lâm Phức Trăn lặng lẽ không một tiếng động quay trở lại giường c*̉a mình.

Dép lê đổi thành giày cao gót, tháo mắt kính xuống, xuống cầu thang. Chân dọc theo cổng, đi qua khe cửa, Lâm Phức Trăn nhìn thấy năm sáu người cơ động đang canh giữ ở cổng nhà cô bé.

Họ đang đi bộ bên ngoài bức tường nhà cô bé.

Cẩn thận từng chút mở cửa ra, cửa chỉ mở ra một cái khe nhỏ. Để cho người c*̉a mình thu lại mức nhỏ nhất, lại nhích từng chút một từ trong khe cửa ra.

Tiếp tục cẩn thận đóng cửa lại. Lâm Phức Trăn khon người trốn vào trong đám cây xanh che ở chỗ bức tường.

Cô bé muốn nhắm chính xác thừa cơ hội mấy cơ động không chú ý chạy ra ngoài từ lan can bức tường che. Trước đây cô bé đã làm qua chuyện này rồi, ở nhà dì Daisy cô bé c*̃ng đã từng làm vậy.

Bây gờ cô bé phải ra ngoài hóng gió một chút.

Cách gần Lâm Phức Trăn nhất có hai người cơ động đang thấp giọng trò chuyện. Lúc không có việc gì làm những người này luôn thích tán dóc, họ nói đó là hài hước kiểu Pháp.

Hai ông bạn hài hước kiểu Pháp kia bây giờ đang xoay quanh người phụ nữ phương đông không lâu trước đó được dẫn vào nhà c*̉a Bộ Trưởng Bộ thương mại Châu Âu

Chuyện là như vầy: Sau khi khách mời rời đi, bộ phận cảnh lực c*̃ng rút đi theo. Một nhân viên cảnh vệ trong đó đã phát hiện một người phụ nữ phương đông đang quanh quẩn một góc, mới vừa gặng hỏi mấy câu mà người phụ nữ phương đông này đã hiện ra vẻ mặt luống cuống khiến người ta cảm thấy vô c*̀ng khả nghi. Một người nhân viên cảnh vệ khác c*̃ng tham gia thẩm vấn người phụ nữ phương đông, người phụ nữ phương đông càng lúc càng luống cuống. Một hồi thì nói do người thân mình vừa qua đời làm cho quá bi thương cho nên đã đi nhầm tới khu vực này, một hồi lại nói trước đây cô ta đã làm gia sư ở khu vựa này, cô ta chỉ muốn tới xem xem học trò c*̉a mình có còn ở nơi này nữa không.

Hỏi học trò c*̉a người phụ nữ phương đông tên là gì, ở chỗ nào, ở căn nào thì người phụ nữ lại không trả lời được tất cả. Người phụ nữ còn từ chối yêu cầu xuất trình kiểm tra chứng minh thư c*̉a lực lượng cảnh vệ.

Trong lúc lực lượng cảnh vệ quyết định thực hiện soát người c*̉a người phụ nữ, thì cửa c*̉a nhà Bộ Trưởng bộ công thương Châu Âu mở ra, nam chủ nhân nói anh ta biết người phụ nữ ấy.

Lúc nam chủ nhân và người phụ nữ phương đông kia tính rời đi thì nữ chủ nhân nhà này c*̃ng chính là Bộ Trưởng Bộ Thương Mại Châu Âu đã xuất hiện.

Tiếp sau đó, ba người đó c*̀ng đi vào trong căn nhà đó.

Hai nhân viên cảnh vệ đã đặt ra nghi vấn đối với người phụ nữ đã vào đó, cảm thấy tò mò với ba người kia vào giờ phút này đang làm cái gì trong căn nhà ấy. Một nhân viên cảnh vệ trong số đó cho rằng học trò trong miệng người phụ nữ phương đông kia nói có lẽ là cô con gái duy nhất c*̉a Bộ Trưởng Bộ Thương Mại.

"Nếu nói như vậy đó chính là thọ tinh c*̉a tối nay rồi". Một nhân viên cảnh vệ khác cười ra tiếng: "Tôi đoán nhất định bây giờ tiểu họa mi kia đang ngáy o o rồi, căn bản là không biết trong nhà đêm khuya có khách tới".

Lời nói này làm cho Lâm Phức Trăn nhíu mày. Tìm được mấy viên đá nhỏ, viên đá nhỏ hướng về phía bức tường rào nhà hàng xóm. Hòn đá cuội trên bức tường rào nhà hàng xóm là nơi sống c*̉a đám mèo lang thang yêu thích vào ban đêm.

Hòn đá nhỏ đã đánh thức đám tiểu yêu kia, trước khi chúng nó chạy trốn đã đánh đổ bồn hoa. Hai người cơ động đã nhanh chóng theo tiếng động, Lâm Phức Trăn đã từ khe hở lan can bức tường rào chui ra ngoài. Đi men theo con hẻm nhỏ không ngờ nhất kia.

Ra khỏi con hẻm nhỏ chính là chiếc cầu bắc ngang qua sông Seine, bên kia chiếc cầu là bờ phía bắc c*̉a sông Seine.

Bên bờ phía bắc sông Siene ánh đèn sáng trưng một vùng.

Trong cảnh đêm, Tháp Eiffel và cột đá ở phía Quảng Trường Louis XV  (nay là Quảng Trường Concorde) c*̀ng cột đá nhọn đứng giữa c*̀ng nhìn nhau qua dòng sông Seine, như hai ngọn giáo trong tay c*̉a một vị thần, đâm thẳng vào đám mây.

Men theo cây cầu, từ bờ phía nam tới bờ phía bắc. Đi trên đường Champs Elysees, đi theo dòng người, cuối c*̀ng dừng lại ở một góc rộng. Bây giờ chân c*̉a cô bé rất mỏi, cần phải nghỉ một chút.

Hai du khách Trung Quốc nói chuyện làm cho Lâm Phức Trăn chú ý tới. Cô bé nghe thấy từ trong miệng họ cái tên "Dona" này.

Sau khi hai người du khách rời đi, Lâm Phức Trăn đi tới vị trí chỗ họ đứng trước đó, ở bức hình trên tường c*̉a tuyến đường giao thông c*̉a  nội thành Paris cô bé đã nhìn thấy tên c*̉a bà nội mình.

Lâm Phức Trăn vẫn biết mỗi góc lớn c*̉a thành phố Paris đều có câu chuyện giới thiệu về bà ngoại mình, chỉ là từ trước tới giờ cô bé không để ý tới bởi vì chuyện liên quan tới bà ngoại cô bé đã được nghe quá nhiều rồi. c*̃ng...

c*̃ng phiền nữa.

Chẳng qua là bây giờ tâm lý c*̉a cô bé buồn chán c*̃ng không biết mình nên làm thế nào. Cô bé muốn có một người thân thiết ở bên cạnh, cho dù người này không biết nói chuyện c*̃ng được.

Đứng ở trước bức ảnh trên tường, Lâm Phức Trăn ngẩng đầu lên. Bức ảnh trên tường đối với cô bé mà nói có hơi cao, chân dung c*̉a bà ngoại mơ hồ.

Kiễng mũi chân lên ---

"Tiểu Họa Mi".

Mũi chân kiễng lên nhanh chóng thu về, theo nguồn phát ra âm thanh.

Ánh đèn rực rỡ làm cho đêm Paris trang hoàng như điệu Valse c*̉a làn váy lộng lẫy c*̉a cô gái. Nơi ánh đèn yếu ớt có một thiếu niên nhỏ đẹp như thế.

Gia Chú? Liên Gia Chú.

Liên quan tới cái tên Gia Chú c*̉a cậu thiếu nhỏ kia mọi người chưa bao giờ tiết kiệm lời khen ngợi. Muôn vàn lời ca ngợi đem xây đắp cậu thiếu niên nhỏ ấy thành "Tiểu Pháp".

Liên Gia Chú. Là "Tiểu Pháp" ở trong mắt người Pháp.

Hết Chương 3!

Lúc Này Đúng Khi Đó SaiTác giả: LoạnTruyện Ngôn TìnhTrước đây có hai con nhím hẹn ước c*̀ng nhau đi ngắm cực quang. Chúng đi thẳng về hướng Bắc, đi qua bờ biển sóng vỗ bờ cát, đi qua biển người tấp nập, đi qua cánh đồng hoa mênh mông. Chúng cứ đi rồi lại đi, dần dần hiện ra trước mắt chúng là một nơi hoang vắng không một bóng người. Buổi tối, gió lạnh thấu xương khiến cơ thể chúng run rẩy, nhưng cả người chúng đều là gai nhọn, không cách nào sưởi ấm được cho nhau. Dọc theo hướng Bắc, hai con nhím gian nan bước đi trong gió. Chúng ngày càng im lặng. Một ngày nọ, một con nhím trong đó đã tình cờ gặp được sự ấm áp đã lâu chưa gặp. Vì để có thể giữ lại sự ấm áp này nó đã nói với con nhím còn lại: "Tôi chỉ có thể đi tới đây thôi". Rồi con nhím đó rời đi. Còn nhím còn lại vẫn cứ tiếp tục tiến về hướng Bắc. Mặt trời lặn về Tây, ánh trăng soi sáng hình bóng lẻ loi cất bước trên mặt đất. Hãy nhìn nó đi, từ… Thư phòng truyền tới giọng nữ mà Lâm Phức Trăn quen thuộc."Lâm Mặc, cuối c*̀ng anh c*̃ng biết hôm nay là sinh nhật c*̉a Lâm Phức Trăn".Tiếng khóc im bặt, trầm mặc như bóng đêm ngoài cửa sổ. Bóng đêm như tấm áo choàng đen c*̉a phù thủy mà bọn trẻ vẫn luôn sợ hãi trong lòng, dường như bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu là sẽ biến thành quái thú giương nanh múa vuốt.Để đề phòng quái thú bất ngờ xuất hiện Lâm Phức Trăn bịt chặt miệng lại, bước từng bước nhỏ dịch chuyển lên tầng gác. Toàn bộ tầng gác chọn tấm gỗ làm vách ngăn sát thư phòng c*̉a mẹ, đó là thế giới nhỏ c*̉a cô bé.Lúc còn rất nhỏ cô bé luôn chơi c*̀ng với con c*́n con c*̉a cô bé ở tầng gác. Giống như Sara nói, cô bé là đứa trẻ cái gì c*̃ng muốn biết.Lâm Phức Trăn luôn hiếu kỳ về thế giới to lớn c*̉a mọi người. Sự tò mò khiến cô bé dùng con dao mỹ thuật khoét một cái lỗ nhỏ trên tường ở tầng gác. Xuyên qua cái lỗ nhỏ say sưa nhìn người phụ nữ tóc ngắn đang vùi đầu làm việc. Cô bé đã từng mấy lần qua cái lỗ nhỏ ấy nhìn thấy tướng mạo anh tuấn c*̉a người đàn ông và khuôn mặt đẹp c*̉a người phụ nữ chen trên một cái ghế."Ba mẹ đang làm cái gì vậy nhỉ?" Con mắt trong phút chốc c*̃ng không chớp một cái, cố gắng nhìn chăm chú qua cái lỗ nhỏ.Lúc cô bé lớn thêm một chút, Khi ba đưa tay tắt đèn ở thư phòng đi, cô bé sẽ dùng giấy nhét lại cái lỗ nhỏ, đẩy đẩy mắt kính, khom lưng rời khỏi tầng gác. Lúc rời khỏi tầng gác gương mặt không biết vì sao lại ửng hồng.Cái lỗ nhỏ ở tầng gác kia vẫn còn, giấy nhét trên cái lỗ nhỏ c*̃ng vẫn còn. Chỉ là cô bé đã không nhớ nổi việc lần cuối c*̀ng đem mắt sáp tới cái lỗ nhỏ kia là khi nào rồi.Kéo xuống miếng giấy nhét ở cái lỗ nhỏ, tháo mắt kính xuống, con mắt chậm rãi sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.Đầu tiên rơi vào mắt là mấy thứ dụng c*̣ làm việc bị rơi trên mặt đất. Trong đó là mấy chiếc đèn bàn nằm ngang nằm dọc là chói mắt nhất. Có thể kẻ đầu sỏ chính là âm thanh lúc chiếc đèn lúc rơi xuống phát ra đã đánh thức cô bé khỏi giấc mộng. Lâm Phức Trăn nghĩ.Cô bé  đã biết âm thanh đó không liên quan gì tới bọn trộm.Trên tấm thảm c*̉a thư phòng có dép lê kiểu gia đình màu xám và màu đen. Chủ nhân đôi dép lê màu xám là mẹ, chủ nhân đôi dép lê màu đen là ba, chúng không nhúc nhích. Hai đầu c*̉a hai đôi dép giẫm trên thảm trải sàn tạo thành hai phía đối lập.Mà bên cạnh đôi dép màu đen là đôi giày cao gót nữ màu nhạt, đôi giày cao gót nữ nhìn qua tương tự với đại đa số đôi giày đi ở trên đường, khiến người ta không thèm liếc mắt. Nhưng được cái cổ chân c*̉a chủ nhân đôi giày ưa nhìn.Tầm mắt theo cổ chân ưa nhìn kia, cô bé đã nhìn thấy gương mặt chủ nhân c*̉a cổ chân ấy. Thoáng chốc đó ---"Thu..." Lâm Phức Trăn lần nữa che miệng mình lại, đem âm thanh vì kinh ngạc sắp phát ra đè lại trong cổ họng.Nếu như không phải trước đó gặp phải giấc mộng kia thì cô có lẽ c*̃ng không sợ tới mức phải che miệng mình lại. Người trong giấc mộng vào giờ phút này vành mắt đỏ hoe.Cô giáo Thu? Muộn thế này rồi, cô Thu làm sao lại xuất hiện ở trong nhà c*̉a cô bé vậy? Còn là trong thư phòng c*̉a mẹ nữa chứ!Thu phòng c*̉a mẹ là khu vực cấm, bình thường cô bé với ba muốn vào thư phòng c*̃ng phải xin phép. Mẹ đã nói rằng đó chính là nơi cất giữ cơ mật, hơn nữa không phải ba đã nói Cô Thu đã về miền nam nước Pháp rồi sao?Cô bé c*̃ng đã mấy năm chưa thấy Cô Thu rồi.Nói không chừng là mùi bánh Cookie chocolate ở trong mộng đã quá mê người. Bánh cookie c*̉a Cô Thu nướng bao giờ c*̃ng khiến cho cô bé dù không ăn hết c*̃ng không muốn bỏ lại một cái nào mà cất vào túi mang về nhà.Cô bé đã lâu lắm rồi chưa được ăn bánh Cookie c*̉a Cô Thu nướng. Việc này làm cho cô bé trong một thời gian ngắn đã bị hoa mắt, đã nhận lầm người phụ nữ khác là cô giáo Thu.Lâm Phức Trăn tiếp tục đem con mắt sáp tới chỗ cái lỗ nhỏ.Đúng là cô giáo Thu.Vị trí cô Thu và ba đứng là đường thẳng song song tiêu chuẩn. Mà mẹ một thân một mình đứng ở phía đối diện hai người đó. từ góc độ này nhìn qua, ở ba người đó hình thành hình tam giác ba góc đều.Ba người đứng ở ba góc c*̉a hình tam giác cô bé chỉ thấy được mặt c*̉a Cô Thu, ba thì c*́i thấp đầu, ngược lại với ba là mẹ, mẹ thì ngẩng cao đầu. Vẫn luôn ngẩng cao đầu.Chỉ là bây giờ Lâm Phức Trăn không biết, biểu hiện trên gương mặt mẹ phải chăng c*̃ng trước sau như một như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu có thể thả lỏng nét mặt như trên bức ảnh tin tức. Trong im lặng lộ ra sự nghiêm túc.Tầm mắt rơi vào viền mắt đỏ trên gương mặt kia. Gương mặt đó nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn lại phối hợp với ánh mắt dịu dàng khiến người ta nhìn một cái đã không cách nào chán ghét. Huống chi, trong đa số thời gian sẽ luôn c*́i đầu khẽ nói bên tai người ta, càng khỏi nói tới cái tên giống như bài thơ kia.Một ngày nào đó rất rất lâu trước đây, mẹ đã dẫn một người phụ nữ phương đông tóc dài tới trước mặt cô bé: "Lâm Phức Trăn, đây là cô giáo tiếng Hoa c*̉a con".Lúc đó cô bé ở trên vai ba, một chút xíu ý tứ c*̃ng không muốn xuống. Lúc bất đắc dĩ ba chỉ có thể cẩu cô bé trên đường đi tới phòng học c*̉a cô bé.Trong phòng học, người phụ nữ tóc dài không ngừng nhìn cô bé cười. Cười tới nỗi cô bé cảm thấy ý tứ kỳ quái không tốt. Thế là cô bé leo xuống khỏi vai c*̉a ba, đứng nghiêm chỉnh lại.Hiện giờ Lâm Phức Trăn vẫn nhớ như in chiếc vương miện có tên bài thơ c*̉a người phụ nữ tóc dài:Lung linh đầu tử an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri."Tôi là Lung Linh, Thu Lung Linh, cái tên bắt nguồn từ bài thơ "Cành dương liễu" c*̉a Ôn Đình Quân". Người phụ nữ tóc dài cười dịu dàng nói. Tuổi xấp xỉ với mẹ, khuôn mặt không được đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua có vẻ lại ưa nhìn hơn so với mẹ.Ngày đó người phụ nữ tóc dài còn đang viết xuống bảng đen hai chữ tiếng trung. Thu hồi lại nụ cười, chăm chú nhìn cô bé, ngón tay trắng nõn chỉ vào hai chữ ấy trên bảng đen.Nói: "Nó là tiếng mẹ đẻ c*̉a em, khi sinh mạng em thành hình nó đã thuộc về em, mà em c*̃ng thuộc về nó. Có thể sau này em sẽ còn được gặp đủ loại ngôn ngữ, nhưng c*̀ng em đi tới cuối c*̀ng chỉ có nó thôi".Cho dù khi đó cô bé không thể nào hiểu được lời c*̉a ngừi phụ nữ tóc dài, nhưng cô bé vẫn còn đang ở dưới một nguồn sức mạnh không rõ mà buộc thân thể đứng nghiêm chỉnh lại.Về tiếng mẹ đẻ c*̉a cô bé ---Buổi chiều đầu thu, cô bé đang ngồi trên bãi cỏ. Không chút để ý mà giày quăng bừa đông một chiếc, tây một chiếc. Váy c*̃ng không chút để ý mà bị phấn hoa dạ đinh hương dính vào. Tay chống cằm, ánh mắt dõi theo chiếc lá rụng đang bay lượn trên không trung, cô giáo Thu đang giúp cô bé sửa sang lại những ngọn cỏ đang dính đầu trên tóc."Lâm Phức Trăn"."Dạ"."Hình như em không có hứng thú gì với tiếng Trung"."Không có..." Vội vàng phủ nhận."Có thật là không có không?"Được rồi, gần đây là cô bé lười biếng thôi, không liên quan gì tới hứng thú hết. Chỉ là gần đây cô bé đang chìm đắm trong thế giới c*̉a những siêu anh hùng. Miệng thì ngụy biện mà mắt thì vẫn dõi theo chiếc lá rơi kia. Chiếc là rơi về nơi có ánh sáng tốt nhất, ánh sáng đó sáng vô c*̀ng.Ánh sáng ở nơi sâu thẳm, xuất hiện bóng hình cao gầy quen thuộc, khóe miệng cong lên. Người Khổng lồ xanh đã tới.Bên tai ---"Lâm Phức Trăn, nếu như cô cho em biết so với những siêu anh hùng như Spider Man, Iron Man thì sức mạnh c*̉a tiếng Trình còn mạnh hơn chúng gấp mấy trăm lần đấy". Cô giáo Thu nói với cô bé.Hả? Nghiêng đầu qua."Nếu như cô cho em biết khi tới một ngày em hiểu rõ chúng thì em sẽ có thể hiểu được, một nét ngang, một nét dọc, một nét phẩy có thể tạo thành một thế giới trên trời dưới đất. Có thể một giây trước khiến em tự do giống như chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh mà hát ca vui sướng, mà một giây sau lại có thể khiến cho em trốn tránh ở một góc một mình gào khóc".Gió thu thổi qua tóc trên trán c*̉a cô bé. Rất mát mẻ, mát mẻ lại thoải mái, lại có nhiều thêm một chút gì đó."Cô Thu, chúng có thể biến em thành chú cá không?" Cô bé hỏi khẽ."Có thể"."Cô Thu, chúng có thể biến em thành những vì sao trên dải ngân hà không?""Có thể!" Một mảng tối bao trùm lên gương mặt c*̉a cô bé.Ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở: "Ba".Là ba, c*̃ng là người khổng lồ xanh.Nhưng vào giờ phút này người khổng lồ xanh đang c*́i thấp đầu từ đầu tới cuối. Nhìn cái đầu đang c*́i thấp kia, Lâm Phức Trăn c*̣p mắt xuống.Ánh sáng xuyên qua cái lỗ nhỏ một lần nữa bị lấp kín, tầng gác một lần nữa trở lại tăm tối. Trong mơ mùi thơm c*̉a chiếc bánh cookie chẳng còn trở lên mê người như thế nữa, thậm chí mùi hương này đã bắt đầu trở nên giống như chiếc bánh mì hết đát.Bỗng nhiên Lâm Phức Trăn không còn chút tò mò nào về nguyên nhân mà Cô Thu lại xuất hiện trong thư phòng c*̉a mẹ vào đêm khuya như thế này. Dì Daisy luôn nhắc nhở cô bé không được thấy tò mò về thế giới c*̉a người lớn, như vậy là không tốt.Bây giờ nghĩ lại thì đúng là vậy.c*́i đầu, Lâm Phức Trăn di chuyển về lối cửa tầng gác.Không ngờ cái trán bị đụng trúng ngưỡng cửa. Xem ra đợt này cô bé đã cao lên không ít rồi, trước đây ngưỡng cửa c*̉a tầng gác vừa tới đỉnh đầu c*̉a cô bé.c*́i người xuống ---Chỗ cách một bức tường lại truyền tới âm thanh đồ vật bị rơi vỡ. Ngay sau đó là tiếng khóc thút thít c*̉a người phụ nữ, lần này trong tiếng khóc còn mang theo âm thanh tiếng Trung đứt quãng "Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý... Tôi chỉ cảm thấy không khỏe thôi... Tôi... Tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy... Tôi..."Cô gái tiếng Trung c*̉a cô bé vẫn thật là yêu quý tiếng Trung.Đúng vậy, tiếng Trung rất đẹp. Đặc biệt là khi âm thanh đó được phát ra từ miệng c*̉a người phụ nữ dịu dàng.Tiếng khóc đứt quãng vẫn còn đang tiếp tục: "Tôi... Tôi không biết sẽ..."Lâm Phúc Trăn chậm chạp bít kín lỗ tai lại.Không nhớ rõ thời điểm nào, dựa vào một lần bị cảm vặt, đó c*̃ng là một trận cảm có ý đồ. Cô bé cho rằng có thể nhờ vào trận cảm này mà thực hiện giấc mộng đẹp một nhà ba người ăn một bữa tiệc lớn vào lễ Noen.Nhưng cô bé đã uổng công chịu lạnh rồi.Ước muốn vỡ tan, cô bé bắt đầu ngang ngược với người phụ nữ tóc ngắn ấy, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ, con thích cô Thu làm mẹ c*̉a con hơn".Trước khi đó cô bé đã gặp được cô Thu ở Trung tâm thương mại trong tay dắt theo một bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn, bé gái mang kẹp tóc màu hồng phấn tuổi xấp xỉ với cô bé. Từ đầu tới cuối khóe miệng c*̉a bé gái đều giương lên như hình trăng lưỡi liềm."Tiểu kiều c*̉a cô cười lên như trăng non vậy đó". Cô thu thỉnh thoảng sẽ nói như vậy.Cô bé cười lên giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt bừng sáng. Cô bé trốn ở một bên thầm nghĩ, đó nhất định là Tiểu Kiều trong lời c*̉a cô Thu rồi.Bé gái mà cô Thu nhắc tới tên là Tiểu Kiều: Con bé c*̀ng tuổi với em, chỉ là có hơi ngốc. Cô đoán nha, nếu như các em c*̀ng chơi với nhau, nếu em lừa con bé một trăm lần mà con bé không bị lừa một trăm lần thì c*̃ng tới chín mươi chín lần ấy.Nhưng khi đó trong lòng c*̉a cô bé vô c*̀ng hâm mộ bé gái mang kẹp tóc màu hồng ấy.Cô bé c*̃ng muốn được mẹ dắt trong tay, khóe miệng c*̉a cô bé c*̃ng cong lên đẹp như trăng non vậy.Tối đó, Lâm Phức Trăn lén lút mở cửa sổ ra, cố ý làm ra một trận cảm mạo."Mẹ là đồ cuồng công việc, con ghét mẹ. Con thích cô giáo Thu làm mẹ c*̉a con hơn ---" Lâm Phức Trăn lại càng bịt chặt tai lại.Cô bé không muốn nghe thấy tiếng nức nở c*̉a người phụ nữ cách một bức tường kia nữa, c*̃ng không muốn nghe thấy tiếng khóc than c*̉a mình khi đó.Khi đó, tiếng khóc than c*̉a cô bé khiến cho mẹ ngày thường vẫn luôn ngẫng cao đầu đã c*́i thấp xuống.Lâm Phức Trăn lặng lẽ không một tiếng động quay trở lại giường c*̉a mình.Dép lê đổi thành giày cao gót, tháo mắt kính xuống, xuống cầu thang. Chân dọc theo cổng, đi qua khe cửa, Lâm Phức Trăn nhìn thấy năm sáu người cơ động đang canh giữ ở cổng nhà cô bé.Họ đang đi bộ bên ngoài bức tường nhà cô bé.Cẩn thận từng chút mở cửa ra, cửa chỉ mở ra một cái khe nhỏ. Để cho người c*̉a mình thu lại mức nhỏ nhất, lại nhích từng chút một từ trong khe cửa ra.Tiếp tục cẩn thận đóng cửa lại. Lâm Phức Trăn khon người trốn vào trong đám cây xanh che ở chỗ bức tường.Cô bé muốn nhắm chính xác thừa cơ hội mấy cơ động không chú ý chạy ra ngoài từ lan can bức tường che. Trước đây cô bé đã làm qua chuyện này rồi, ở nhà dì Daisy cô bé c*̃ng đã từng làm vậy.Bây gờ cô bé phải ra ngoài hóng gió một chút.Cách gần Lâm Phức Trăn nhất có hai người cơ động đang thấp giọng trò chuyện. Lúc không có việc gì làm những người này luôn thích tán dóc, họ nói đó là hài hước kiểu Pháp.Hai ông bạn hài hước kiểu Pháp kia bây giờ đang xoay quanh người phụ nữ phương đông không lâu trước đó được dẫn vào nhà c*̉a Bộ Trưởng Bộ thương mại Châu ÂuChuyện là như vầy: Sau khi khách mời rời đi, bộ phận cảnh lực c*̃ng rút đi theo. Một nhân viên cảnh vệ trong đó đã phát hiện một người phụ nữ phương đông đang quanh quẩn một góc, mới vừa gặng hỏi mấy câu mà người phụ nữ phương đông này đã hiện ra vẻ mặt luống cuống khiến người ta cảm thấy vô c*̀ng khả nghi. Một người nhân viên cảnh vệ khác c*̃ng tham gia thẩm vấn người phụ nữ phương đông, người phụ nữ phương đông càng lúc càng luống cuống. Một hồi thì nói do người thân mình vừa qua đời làm cho quá bi thương cho nên đã đi nhầm tới khu vực này, một hồi lại nói trước đây cô ta đã làm gia sư ở khu vựa này, cô ta chỉ muốn tới xem xem học trò c*̉a mình có còn ở nơi này nữa không.Hỏi học trò c*̉a người phụ nữ phương đông tên là gì, ở chỗ nào, ở căn nào thì người phụ nữ lại không trả lời được tất cả. Người phụ nữ còn từ chối yêu cầu xuất trình kiểm tra chứng minh thư c*̉a lực lượng cảnh vệ.Trong lúc lực lượng cảnh vệ quyết định thực hiện soát người c*̉a người phụ nữ, thì cửa c*̉a nhà Bộ Trưởng bộ công thương Châu Âu mở ra, nam chủ nhân nói anh ta biết người phụ nữ ấy.Lúc nam chủ nhân và người phụ nữ phương đông kia tính rời đi thì nữ chủ nhân nhà này c*̃ng chính là Bộ Trưởng Bộ Thương Mại Châu Âu đã xuất hiện.Tiếp sau đó, ba người đó c*̀ng đi vào trong căn nhà đó.Hai nhân viên cảnh vệ đã đặt ra nghi vấn đối với người phụ nữ đã vào đó, cảm thấy tò mò với ba người kia vào giờ phút này đang làm cái gì trong căn nhà ấy. Một nhân viên cảnh vệ trong số đó cho rằng học trò trong miệng người phụ nữ phương đông kia nói có lẽ là cô con gái duy nhất c*̉a Bộ Trưởng Bộ Thương Mại."Nếu nói như vậy đó chính là thọ tinh c*̉a tối nay rồi". Một nhân viên cảnh vệ khác cười ra tiếng: "Tôi đoán nhất định bây giờ tiểu họa mi kia đang ngáy o o rồi, căn bản là không biết trong nhà đêm khuya có khách tới".Lời nói này làm cho Lâm Phức Trăn nhíu mày. Tìm được mấy viên đá nhỏ, viên đá nhỏ hướng về phía bức tường rào nhà hàng xóm. Hòn đá cuội trên bức tường rào nhà hàng xóm là nơi sống c*̉a đám mèo lang thang yêu thích vào ban đêm.Hòn đá nhỏ đã đánh thức đám tiểu yêu kia, trước khi chúng nó chạy trốn đã đánh đổ bồn hoa. Hai người cơ động đã nhanh chóng theo tiếng động, Lâm Phức Trăn đã từ khe hở lan can bức tường rào chui ra ngoài. Đi men theo con hẻm nhỏ không ngờ nhất kia.Ra khỏi con hẻm nhỏ chính là chiếc cầu bắc ngang qua sông Seine, bên kia chiếc cầu là bờ phía bắc c*̉a sông Seine.Bên bờ phía bắc sông Siene ánh đèn sáng trưng một vùng.Trong cảnh đêm, Tháp Eiffel và cột đá ở phía Quảng Trường Louis XV  (nay là Quảng Trường Concorde) c*̀ng cột đá nhọn đứng giữa c*̀ng nhìn nhau qua dòng sông Seine, như hai ngọn giáo trong tay c*̉a một vị thần, đâm thẳng vào đám mây.Men theo cây cầu, từ bờ phía nam tới bờ phía bắc. Đi trên đường Champs Elysees, đi theo dòng người, cuối c*̀ng dừng lại ở một góc rộng. Bây giờ chân c*̉a cô bé rất mỏi, cần phải nghỉ một chút.Hai du khách Trung Quốc nói chuyện làm cho Lâm Phức Trăn chú ý tới. Cô bé nghe thấy từ trong miệng họ cái tên "Dona" này.Sau khi hai người du khách rời đi, Lâm Phức Trăn đi tới vị trí chỗ họ đứng trước đó, ở bức hình trên tường c*̉a tuyến đường giao thông c*̉a  nội thành Paris cô bé đã nhìn thấy tên c*̉a bà nội mình.Lâm Phức Trăn vẫn biết mỗi góc lớn c*̉a thành phố Paris đều có câu chuyện giới thiệu về bà ngoại mình, chỉ là từ trước tới giờ cô bé không để ý tới bởi vì chuyện liên quan tới bà ngoại cô bé đã được nghe quá nhiều rồi. c*̃ng...c*̃ng phiền nữa.Chẳng qua là bây giờ tâm lý c*̉a cô bé buồn chán c*̃ng không biết mình nên làm thế nào. Cô bé muốn có một người thân thiết ở bên cạnh, cho dù người này không biết nói chuyện c*̃ng được.Đứng ở trước bức ảnh trên tường, Lâm Phức Trăn ngẩng đầu lên. Bức ảnh trên tường đối với cô bé mà nói có hơi cao, chân dung c*̉a bà ngoại mơ hồ.Kiễng mũi chân lên ---"Tiểu Họa Mi".Mũi chân kiễng lên nhanh chóng thu về, theo nguồn phát ra âm thanh.Ánh đèn rực rỡ làm cho đêm Paris trang hoàng như điệu Valse c*̉a làn váy lộng lẫy c*̉a cô gái. Nơi ánh đèn yếu ớt có một thiếu niên nhỏ đẹp như thế.Gia Chú? Liên Gia Chú.Liên quan tới cái tên Gia Chú c*̉a cậu thiếu nhỏ kia mọi người chưa bao giờ tiết kiệm lời khen ngợi. Muôn vàn lời ca ngợi đem xây đắp cậu thiếu niên nhỏ ấy thành "Tiểu Pháp".Liên Gia Chú. Là "Tiểu Pháp" ở trong mắt người Pháp.Hết Chương 3!

Chương 3: Hai con nhím (3)