Tác giả:

Trên thiên đình lúc này đang phát ra 1 tiếng khóc dữ dội. Vâng đó chính là nàng tiên của chúng ta. Nàng vừa chào đời đã mang dòng máu tiên. " Woa, tiên tử này thật xinh xắn!!" " Đúng vậy đó, này Bích Lan tiên tử thật khổ cho em rồi" " Nàng đã vất vả rồi Bích Lan" Nam Đạt tướng quân vẻ mặt sủng nịnh lên tiếng. Các thần tiên đang vây quanh Bích Lan tiên tử và Nam Đạt tướng quân là phu quân của nàng cùng với con của họ " Cảm ơn các thần đã ghé thăm thần thiếp, bất quá tiểu tiên tử vẫn chưa có xưng danh, chi bằng các vị thần hãy suy nghĩ dùm cho thần thiếp và đặt cho nàng 1 cái tên ạ!" "Ai daz, việc này có zì khó..." Xì xào xì xầm nhưng mỗi người một ý thật khó mà kết luận được một cái tên đẹp. " Ta thấy hay là đặt thành Nam Yên tiên tử". Từ đằng sau vọng lên tiếng nói " Tham kiến Vương mẫu nương nương" " Các ái khanh bình thân. Nào để ta xem tiểu Nam Yên của a di nào, aiz thật đáng yêu, nhất định về sau sẽ là 1 tiên tử hiền diệu thục đức như Bích Lan vậy, ha ha" Các vị thần đều cười…

Chương 14

Sủng Thú Thành Hoàng HậuTác giả: Thothoa8Truyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên thiên đình lúc này đang phát ra 1 tiếng khóc dữ dội. Vâng đó chính là nàng tiên của chúng ta. Nàng vừa chào đời đã mang dòng máu tiên. " Woa, tiên tử này thật xinh xắn!!" " Đúng vậy đó, này Bích Lan tiên tử thật khổ cho em rồi" " Nàng đã vất vả rồi Bích Lan" Nam Đạt tướng quân vẻ mặt sủng nịnh lên tiếng. Các thần tiên đang vây quanh Bích Lan tiên tử và Nam Đạt tướng quân là phu quân của nàng cùng với con của họ " Cảm ơn các thần đã ghé thăm thần thiếp, bất quá tiểu tiên tử vẫn chưa có xưng danh, chi bằng các vị thần hãy suy nghĩ dùm cho thần thiếp và đặt cho nàng 1 cái tên ạ!" "Ai daz, việc này có zì khó..." Xì xào xì xầm nhưng mỗi người một ý thật khó mà kết luận được một cái tên đẹp. " Ta thấy hay là đặt thành Nam Yên tiên tử". Từ đằng sau vọng lên tiếng nói " Tham kiến Vương mẫu nương nương" " Các ái khanh bình thân. Nào để ta xem tiểu Nam Yên của a di nào, aiz thật đáng yêu, nhất định về sau sẽ là 1 tiên tử hiền diệu thục đức như Bích Lan vậy, ha ha" Các vị thần đều cười… Về phần tại sao cái đuôi của mình biến thành màu trắng bạc, Nam Yên đoán là do hấp thụ tinh lực từ ánh trăng mà ra màu bạc đẹp như vậy. Nhưng mà mình có nói được đâu, nên cũng lười giải thích cho cái người đang hỏi kia.Nam Yên đang ngủ thì nghe Từ công công kêu mình dậy vì thái hậu tới đón. Nghe đến thái hậu thì có chút vui vẻ nên liền dậy đi tới."Thú con, giờ này mới dậy, thật hư quá. Đi ăn sáng nha!" Gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đối với hành động này, thái hậu đã để ý từ lâu dường như nó nghe có thể hiểu tiếng người vì vậy nên thái hậu càng thương nó hơn vì có thể trò chuyện với mình."Lát nữa ta phải đi kiểm tra các tú nữ mới nhập cung, vì hậu cung chưa có ai cả nên thân già này phải đi, thật chán mà!""Chít" đừng buồn, có Nam Yên đây, rồi dụi dụi đầu vào tay thái hậu."Ngoan" v**t v* lông của nó rồi hỏi"đuôi của ngươi sao lại màu bạc vậy?". Thương Nam Yên như vậy sao lại không thấy đuôi của nó đổi màu chứ, chỉ là bây giờ mới hỏi thôi, bà nghĩ cũng chẳng ai dám nhuộm lông của nó cả."Chít" khổ quá, sao nói đây ta."Ta quên mất thú con không nói được, thôi quên đi màu bạc cũng đẹp với ngươi lắm!"Sự ân cần, dịu dàng của thái hậu làm cho Nam Yên nhớ lại những ngày còn trên thiên đình, mẫu thân ta cũng thương ta như vậy, nên Nam Yên không quá buồn khi có người thương yêu mình như con người."Cứ gọi thú nhỏ không được cho lắm, con tên là gì, chắc ngày xưa con cũng có tên chứ?""Chít" có chứ, mà phải miêu tả sao đây, có rồi.Nam Yên lấy ngón tay chỉ hướng nam "chít chít""Con chỉ ta xem cái gì?, hướng đó có cái gì?", thấy nó cứ chỉ hướng nam mà k biết có gì ở đó, không lẽ "ý con là Nam?"Như vớ được vàng, Nam Yên gật liên tục, tiếp theo phải sao ta."Gọi là tiểu Nam đi"Thôi cũng được. "Hà hà, ta nghe hình như Phàm nhi cũng chưa biết tên con đúng không, ta hơn nó rồi, hahaha"Chảy mồ hôi, thái hậu à, ngài cũng tranh đua quá rồi -.-

Về phần tại sao cái đuôi của mình biến thành màu trắng bạc, Nam Yên đoán là do hấp thụ tinh lực từ ánh trăng mà ra màu bạc đẹp như vậy. Nhưng mà mình có nói được đâu, nên cũng lười giải thích cho cái người đang hỏi kia.

Nam Yên đang ngủ thì nghe Từ công công kêu mình dậy vì thái hậu tới đón. Nghe đến thái hậu thì có chút vui vẻ nên liền dậy đi tới.

"Thú con, giờ này mới dậy, thật hư quá. Đi ăn sáng nha!" 

Gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đối với hành động này, thái hậu đã để ý từ lâu dường như nó nghe có thể hiểu tiếng người vì vậy nên thái hậu càng thương nó hơn vì có thể trò chuyện với mình.

"Lát nữa ta phải đi kiểm tra các tú nữ mới nhập cung, vì hậu cung chưa có ai cả nên thân già này phải đi, thật chán mà!"

"Chít" đừng buồn, có Nam Yên đây, rồi dụi dụi đầu vào tay thái hậu.

"Ngoan" v**t v* lông của nó rồi hỏi

"đuôi của ngươi sao lại màu bạc vậy?". 

Thương Nam Yên như vậy sao lại không thấy đuôi của nó đổi màu chứ, chỉ là bây giờ mới hỏi thôi, bà nghĩ cũng chẳng ai dám nhuộm lông của nó cả.

"Chít" khổ quá, sao nói đây ta.

"Ta quên mất thú con không nói được, thôi quên đi màu bạc cũng đẹp với ngươi lắm!"

Sự ân cần, dịu dàng của thái hậu làm cho Nam Yên nhớ lại những ngày còn trên thiên đình, mẫu thân ta cũng thương ta như vậy, nên Nam Yên không quá buồn khi có người thương yêu mình như con người.

"Cứ gọi thú nhỏ không được cho lắm, con tên là gì, chắc ngày xưa con cũng có tên chứ?"

"Chít" có chứ, mà phải miêu tả sao đây, có rồi.

Nam Yên lấy ngón tay chỉ hướng nam 

"chít chít"

"Con chỉ ta xem cái gì?, hướng đó có cái gì?", thấy nó cứ chỉ hướng nam mà k biết có gì ở đó, không lẽ 

"ý con là Nam?"

Như vớ được vàng, Nam Yên gật liên tục, tiếp theo phải sao ta.

"Gọi là tiểu Nam đi"

Thôi cũng được. 

"Hà hà, ta nghe hình như Phàm nhi cũng chưa biết tên con đúng không, ta hơn nó rồi, hahaha"

Chảy mồ hôi, thái hậu à, ngài cũng tranh đua quá rồi -.-

Sủng Thú Thành Hoàng HậuTác giả: Thothoa8Truyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên thiên đình lúc này đang phát ra 1 tiếng khóc dữ dội. Vâng đó chính là nàng tiên của chúng ta. Nàng vừa chào đời đã mang dòng máu tiên. " Woa, tiên tử này thật xinh xắn!!" " Đúng vậy đó, này Bích Lan tiên tử thật khổ cho em rồi" " Nàng đã vất vả rồi Bích Lan" Nam Đạt tướng quân vẻ mặt sủng nịnh lên tiếng. Các thần tiên đang vây quanh Bích Lan tiên tử và Nam Đạt tướng quân là phu quân của nàng cùng với con của họ " Cảm ơn các thần đã ghé thăm thần thiếp, bất quá tiểu tiên tử vẫn chưa có xưng danh, chi bằng các vị thần hãy suy nghĩ dùm cho thần thiếp và đặt cho nàng 1 cái tên ạ!" "Ai daz, việc này có zì khó..." Xì xào xì xầm nhưng mỗi người một ý thật khó mà kết luận được một cái tên đẹp. " Ta thấy hay là đặt thành Nam Yên tiên tử". Từ đằng sau vọng lên tiếng nói " Tham kiến Vương mẫu nương nương" " Các ái khanh bình thân. Nào để ta xem tiểu Nam Yên của a di nào, aiz thật đáng yêu, nhất định về sau sẽ là 1 tiên tử hiền diệu thục đức như Bích Lan vậy, ha ha" Các vị thần đều cười… Về phần tại sao cái đuôi của mình biến thành màu trắng bạc, Nam Yên đoán là do hấp thụ tinh lực từ ánh trăng mà ra màu bạc đẹp như vậy. Nhưng mà mình có nói được đâu, nên cũng lười giải thích cho cái người đang hỏi kia.Nam Yên đang ngủ thì nghe Từ công công kêu mình dậy vì thái hậu tới đón. Nghe đến thái hậu thì có chút vui vẻ nên liền dậy đi tới."Thú con, giờ này mới dậy, thật hư quá. Đi ăn sáng nha!" Gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đối với hành động này, thái hậu đã để ý từ lâu dường như nó nghe có thể hiểu tiếng người vì vậy nên thái hậu càng thương nó hơn vì có thể trò chuyện với mình."Lát nữa ta phải đi kiểm tra các tú nữ mới nhập cung, vì hậu cung chưa có ai cả nên thân già này phải đi, thật chán mà!""Chít" đừng buồn, có Nam Yên đây, rồi dụi dụi đầu vào tay thái hậu."Ngoan" v**t v* lông của nó rồi hỏi"đuôi của ngươi sao lại màu bạc vậy?". Thương Nam Yên như vậy sao lại không thấy đuôi của nó đổi màu chứ, chỉ là bây giờ mới hỏi thôi, bà nghĩ cũng chẳng ai dám nhuộm lông của nó cả."Chít" khổ quá, sao nói đây ta."Ta quên mất thú con không nói được, thôi quên đi màu bạc cũng đẹp với ngươi lắm!"Sự ân cần, dịu dàng của thái hậu làm cho Nam Yên nhớ lại những ngày còn trên thiên đình, mẫu thân ta cũng thương ta như vậy, nên Nam Yên không quá buồn khi có người thương yêu mình như con người."Cứ gọi thú nhỏ không được cho lắm, con tên là gì, chắc ngày xưa con cũng có tên chứ?""Chít" có chứ, mà phải miêu tả sao đây, có rồi.Nam Yên lấy ngón tay chỉ hướng nam "chít chít""Con chỉ ta xem cái gì?, hướng đó có cái gì?", thấy nó cứ chỉ hướng nam mà k biết có gì ở đó, không lẽ "ý con là Nam?"Như vớ được vàng, Nam Yên gật liên tục, tiếp theo phải sao ta."Gọi là tiểu Nam đi"Thôi cũng được. "Hà hà, ta nghe hình như Phàm nhi cũng chưa biết tên con đúng không, ta hơn nó rồi, hahaha"Chảy mồ hôi, thái hậu à, ngài cũng tranh đua quá rồi -.-

Chương 14