Liễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải giang hồ tụ tập…
Chương 15: Vì em là vợ của tôi
Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải giang hồ tụ tập… 3 giờ chiều tại nhà kho cũMột mình Dương Phong bước vào bên trong tiến về phía lão già phía trước mấy tên cằm súng lục cũng chía súng về phía anh từng bước đi theo anh* "Tha cô ấy ra đi "* "Mày nghĩ mày là ai mà bảo tao thả là phải thả "* "Mày chỉ cần tao "* "Đúng, nhưng tao cũng không có nói thả người "* "Lão khốn "Anh vừa đứt lời thì mấy trên cằm súng lục liến xoay ngược lại súng đánh liên hồi vào người anh, cách đó không xa Thiền Bình ngồi trên ghế nước mắt liền trào ra liên tục lắc đầu khiếc khắn bịp miệng bị tụt ra* "Dương Phong.......đừng đánh nữa.........xin các người đừnh có đánh nữa.............ư.........Dương Phong..................đừng có đánh mà.................hu hu hu hu.............đừng có đánh nữa xin các người đừng có đánh "Cơ thể anh đầy máu nằm trên đất mắt vẫn hướng về phía cô, bỗng nhiên lão quay lại nhìn khuôn mặc đầy nước mắt đau khổ của cô liền ra lệnh cho đàn em của mình thả cô ra, đúng như dự tính của lão ngay khi được thả cô lập tức chạy lao về phía anh, đẩy ngã một tên để chạy lấy ôm lấy cổ anh* "Dương Phong...........hu hu hu hu.........Dương Phong...............sao anh lại đến.......... đồ điên........nhà anh sao lại đến đây......"Thấy hành động của cô bỗng chấp bọn chúng ngừng lại trong giây lát nhưng rồi vẫn tiến tục dùng súng đánh vào cả cô và người anh, anh vòng tay ôm chặt lấy người cô vào lòng dùng hết cả cơ thể che cho cô ở bên dười người mình, máu từ từ miệng anh chạy xuống khuôn mặt cô, còn cô thì chẳng thể làm được gì ngoài ôm lấy cổ anh khóc* "Dừng lại, " giọng lão vang ngay lập tức bọn chúng đền dừng tayNhìn hai cơ thể ôm nhau trên sàn nhà đầy máu trong mắt lão lại chẳng chút cảm xúc nào đang nhìn hai con sâu bộ, lão ta đứng dậy cằm lấy một khẩu súng hướng về phía hai người cất giọng nói* " Dương Phong, nể tình mày theo tao 4 năm nay tao cho gia đình ba người bọn mày cùng đi chầu diêm vương , tao đếm từ một đến năm có gì chăng chối thì mau mà nói đi ""1"* "Vì em là.............. vợ của tôi " anh cúi xuống thì thầm vào tai cô "2"* "3"* "Nhắm......mắt....lại ""4" cô nghe theo lời anh liền nhắm mắt lại ôm chặt lấy cổ anh, không sao chỉ cần ở bên cạnh anh thì địa ngục hay trần gian đều như nhau cả thôi* "5""Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng" một dàn tiếng súng vang
3 giờ chiều tại nhà kho cũ
Một mình Dương Phong bước vào bên trong tiến về phía lão già phía trước mấy tên cằm súng lục cũng chía súng về phía anh từng bước đi theo anh
* "Tha cô ấy ra đi "
* "Mày nghĩ mày là ai mà bảo tao thả là phải thả "
* "Mày chỉ cần tao "
* "Đúng, nhưng tao cũng không có nói thả người "
* "Lão khốn "
Anh vừa đứt lời thì mấy trên cằm súng lục liến xoay ngược lại súng đánh liên hồi vào người anh, cách đó không xa Thiền Bình ngồi trên ghế nước mắt liền trào ra liên tục lắc đầu khiếc khắn bịp miệng bị tụt ra
* "Dương Phong.......đừng đánh nữa.........xin các người đừnh có đánh nữa.............ư.........Dương Phong..................đừng có đánh mà.................hu hu hu hu.............đừng có đánh nữa xin các người đừng có đánh "
Cơ thể anh đầy máu nằm trên đất mắt vẫn hướng về phía cô, bỗng nhiên lão quay lại nhìn khuôn mặc đầy nước mắt đau khổ của cô liền ra lệnh cho đàn em của mình thả cô ra, đúng như dự tính của lão ngay khi được thả cô lập tức chạy lao về phía anh, đẩy ngã một tên để chạy lấy ôm lấy cổ anh
* "Dương Phong...........hu hu hu hu.........Dương Phong...............sao anh lại đến.......... đồ điên........nhà anh sao lại đến đây......"
Thấy hành động của cô bỗng chấp bọn chúng ngừng lại trong giây lát nhưng rồi vẫn tiến tục dùng súng đánh vào cả cô và người anh, anh vòng tay ôm chặt lấy người cô vào lòng dùng hết cả cơ thể che cho cô ở bên dười người mình, máu từ từ miệng anh chạy xuống khuôn mặt cô, còn cô thì chẳng thể làm được gì ngoài ôm lấy cổ anh khóc
* "Dừng lại, " giọng lão vang ngay lập tức bọn chúng đền dừng tay
Nhìn hai cơ thể ôm nhau trên sàn nhà đầy máu trong mắt lão lại chẳng chút cảm xúc nào đang nhìn hai con sâu bộ, lão ta đứng dậy cằm lấy một khẩu súng hướng về phía hai người cất giọng nói
* " Dương Phong, nể tình mày theo tao 4 năm nay tao cho gia đình ba người bọn mày cùng đi chầu diêm vương , tao đếm từ một đến năm có gì chăng chối thì mau mà nói đi ""1"
* "Vì em là.............. vợ của tôi " anh cúi xuống thì thầm vào tai cô "2"
* "3"
* "Nhắm......mắt....lại ""4" cô nghe theo lời anh liền nhắm mắt lại ôm chặt lấy cổ anh, không sao chỉ cần ở bên cạnh anh thì địa ngục hay trần gian đều như nhau cả thôi
* "5"
"Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng" một dàn tiếng súng vang
Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải giang hồ tụ tập… 3 giờ chiều tại nhà kho cũMột mình Dương Phong bước vào bên trong tiến về phía lão già phía trước mấy tên cằm súng lục cũng chía súng về phía anh từng bước đi theo anh* "Tha cô ấy ra đi "* "Mày nghĩ mày là ai mà bảo tao thả là phải thả "* "Mày chỉ cần tao "* "Đúng, nhưng tao cũng không có nói thả người "* "Lão khốn "Anh vừa đứt lời thì mấy trên cằm súng lục liến xoay ngược lại súng đánh liên hồi vào người anh, cách đó không xa Thiền Bình ngồi trên ghế nước mắt liền trào ra liên tục lắc đầu khiếc khắn bịp miệng bị tụt ra* "Dương Phong.......đừng đánh nữa.........xin các người đừnh có đánh nữa.............ư.........Dương Phong..................đừng có đánh mà.................hu hu hu hu.............đừng có đánh nữa xin các người đừng có đánh "Cơ thể anh đầy máu nằm trên đất mắt vẫn hướng về phía cô, bỗng nhiên lão quay lại nhìn khuôn mặc đầy nước mắt đau khổ của cô liền ra lệnh cho đàn em của mình thả cô ra, đúng như dự tính của lão ngay khi được thả cô lập tức chạy lao về phía anh, đẩy ngã một tên để chạy lấy ôm lấy cổ anh* "Dương Phong...........hu hu hu hu.........Dương Phong...............sao anh lại đến.......... đồ điên........nhà anh sao lại đến đây......"Thấy hành động của cô bỗng chấp bọn chúng ngừng lại trong giây lát nhưng rồi vẫn tiến tục dùng súng đánh vào cả cô và người anh, anh vòng tay ôm chặt lấy người cô vào lòng dùng hết cả cơ thể che cho cô ở bên dười người mình, máu từ từ miệng anh chạy xuống khuôn mặt cô, còn cô thì chẳng thể làm được gì ngoài ôm lấy cổ anh khóc* "Dừng lại, " giọng lão vang ngay lập tức bọn chúng đền dừng tayNhìn hai cơ thể ôm nhau trên sàn nhà đầy máu trong mắt lão lại chẳng chút cảm xúc nào đang nhìn hai con sâu bộ, lão ta đứng dậy cằm lấy một khẩu súng hướng về phía hai người cất giọng nói* " Dương Phong, nể tình mày theo tao 4 năm nay tao cho gia đình ba người bọn mày cùng đi chầu diêm vương , tao đếm từ một đến năm có gì chăng chối thì mau mà nói đi ""1"* "Vì em là.............. vợ của tôi " anh cúi xuống thì thầm vào tai cô "2"* "3"* "Nhắm......mắt....lại ""4" cô nghe theo lời anh liền nhắm mắt lại ôm chặt lấy cổ anh, không sao chỉ cần ở bên cạnh anh thì địa ngục hay trần gian đều như nhau cả thôi* "5""Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng,Đoàng" một dàn tiếng súng vang