Tác giả:

Liễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập…

Chương 22: Cưỡng hôn

Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập… Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh cả cơ thể đau mỏi lúc này anh từ ngoài đi vào trên tay bế theo bánh bao nhỏ vào phòng của cô thì thấy cô tỉnh lại liền đi tời cạnh giường đặt bánh bao ngồi lên mét giường* " em tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu, đừng cử động em còn yếu lắm " anh dùng tay vuốt mái tóc của cô dịu dàng nói* "Con tôi"* "Bánh Su không sao chỉ sinh non lên nằm trong lồng ấp thôi em đừng lo "Thấy cô thở dài anh định cúi xuống hôn lên trán cô một cái,thật không ngờ cô lại quay mặt đi chỗ khác không muốn nhận nụ hôn của anhDương Phong cằm cặp lồng cháo bước vào phòng liền chau mày nhìn trên giường không thấy bóng cô đâu.  Để cặp lồng  lên tủ giường anh thì thẳng ra ngoài theo dãy hàng lanh đến phòng lồng ấp cho bé không ngoài dự tính cô đứng bên ngoài ấp sát mặt mình vào tấm kính trong suốt để nhìn con, đã một tuần nay rồi chỉ cần không để ý đến là cô lại chạy ra đây nhìn bé su mãi không chịu về. Anh đi đến gần cô cởi áo khoác lên ngoài ra khoác lên người cô, lúc này cô mời giật mình nhìn anh* " em vẫn chưa khoẻ đâu đừng có chạy lung tung nữa, đi tôi đưa em về phòng "Anh ép cơ thể cô vào người mình kéo cô về phòng nghỉ ngơi, anh biết từ lúc sinh con bé đến giờ cô vẫn không được bế bé Su lên đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng nhưng đâu thể làm được gi. Về đến phòng anh đặt cô lên giường rồi mời lấy cháo cho cô, từ hôm cô sinh bé đền nay cô không hề hỏi đến chuyện đêm đó, anh cũng không giải thích lên tình trạng hay người chả thể tốt lên, ngoài việc chăm sóc cô ra anh không muốn cô phải nghĩ nhiều đến chuyện đau lòng đó nữaSau một tháng ở bệnh viện cuối cùng cô cũng được bế bé Su về nhà, bé Su sinh thiếu tháng không chỉ con mà ngay cả mẹ cũng yếu lên thời gian nay anh đều xin nghỉ phép ở nhà vời ba mẹ con. Tối đó sau làm xong mọi việc anh vừa bước vào phòng ngủ của bánh bao nhỏ và bánh su thì thấy cô ngồi ngủ gật trên đất. Anh đi tới đặt lại chăn cho bánh bao nhỏ nhìn bé Su ngủ ngon lành mới cúi xuống bế cô về phòng đặt lên giường.Sáng hôm sau, cô tỉnh đậy trong lồng ngực của anh khó chịu đẩy nhẹ anh ra thì bị anh ôm chắt hơn* " Đừng có phá" anh mơ màng nói* "Bỏ ra"* "Không muốn "Cô ra sức đẩy anh ra nhưng không được,bỗng nhiên nhìn thấy trên ngón áp út của mình đeo một chiếc nhẫn nhỏ * " cái này " giống như cái cô vẽ trên giấy sao anh biết được* "Thích hông, tôi đã tự làm đó "Nói xong anh liền buôn tay ở eo cô ra đưa ra trước mặt cô, trên tay áp út của anh là chiếc nhẵn như của cô chỉ là to hơn rõ ràng là một đôi. Cô đưa mắt nhìn anh trong lòng có chút rối bời thì cả cái bản mặt đẹp trai của cúi xuống hôn lấy đối môi của cô.Kết thức nụ hôn mặt của cô liền đỏ tiết tai anh thì thầm vào tai cô* "Ngoài em ra sẽ không có ai đeo chiếc nhẫn độc nhất vô nhị này nữa đâu ".              " lấy tôi nhé"* "Nhẫn cầu hôn"* "Ukm"* "Ai lại........cầu hôn......trên giường như thế này đâu cơ chứ "* "Tôi đâu có cầu hôn....là cưỡng hôn mà" khuôn mặt đỏ của cô liên nổ "bùm "một cái, cô liền quay lưng lại lấy chăn che mặt mình* "Đố đáng ghét "

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh cả cơ thể đau mỏi lúc này anh từ ngoài đi vào trên tay bế theo bánh bao nhỏ vào phòng của cô thì thấy cô tỉnh lại liền đi tời cạnh giường đặt bánh bao ngồi lên mét giường

* " em tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu, đừng cử động em còn yếu lắm " anh dùng tay vuốt mái tóc của cô dịu dàng nói

* "Con tôi"

* "Bánh Su không sao chỉ sinh non lên nằm trong lồng ấp thôi em đừng lo "

Thấy cô thở dài anh định cúi xuống hôn lên trán cô một cái,thật không ngờ cô lại quay mặt đi chỗ khác không muốn nhận nụ hôn của anh

Dương Phong cằm cặp lồng cháo bước vào phòng liền chau mày nhìn trên giường không thấy bóng cô đâu.  Để cặp lồng  lên tủ giường anh thì thẳng ra ngoài theo dãy hàng lanh đến phòng lồng ấp cho bé không ngoài dự tính cô đứng bên ngoài ấp sát mặt mình vào tấm kính trong suốt để nhìn con, đã một tuần nay rồi chỉ cần không để ý đến là cô lại chạy ra đây nhìn bé su mãi không chịu về. Anh đi đến gần cô cởi áo khoác lên ngoài ra khoác lên người cô, lúc này cô mời giật mình nhìn anh

* " em vẫn chưa khoẻ đâu đừng có chạy lung tung nữa, đi tôi đưa em về phòng "

Anh ép cơ thể cô vào người mình kéo cô về phòng nghỉ ngơi, anh biết từ lúc sinh con bé đến giờ cô vẫn không được bế bé Su lên đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng nhưng đâu thể làm được gi. Về đến phòng anh đặt cô lên giường rồi mời lấy cháo cho cô, từ hôm cô sinh bé đền nay cô không hề hỏi đến chuyện đêm đó, anh cũng không giải thích lên tình trạng hay người chả thể tốt lên, ngoài việc chăm sóc cô ra anh không muốn cô phải nghĩ nhiều đến chuyện đau lòng đó nữa

Sau một tháng ở bệnh viện cuối cùng cô cũng được bế bé Su về nhà, bé Su sinh thiếu tháng không chỉ con mà ngay cả mẹ cũng yếu lên thời gian nay anh đều xin nghỉ phép ở nhà vời ba mẹ con. Tối đó sau làm xong mọi việc anh vừa bước vào phòng ngủ của bánh bao nhỏ và bánh su thì thấy cô ngồi ngủ gật trên đất. Anh đi tới đặt lại chăn cho bánh bao nhỏ nhìn bé Su ngủ ngon lành mới cúi xuống bế cô về phòng đặt lên giường.

Sáng hôm sau, cô tỉnh đậy trong lồng ngực của anh khó chịu đẩy nhẹ anh ra thì bị anh ôm chắt hơn

* " Đừng có phá" anh mơ màng nói

* "Bỏ ra"

* "Không muốn "

Cô ra sức đẩy anh ra nhưng không được,bỗng nhiên nhìn thấy trên ngón áp út của mình đeo một chiếc nhẫn nhỏ 

* " cái này " giống như cái cô vẽ trên giấy sao anh biết được

* "Thích hông, tôi đã tự làm đó "

Nói xong anh liền buôn tay ở eo cô ra đưa ra trước mặt cô, trên tay áp út của anh là chiếc nhẵn như của cô chỉ là to hơn rõ ràng là một đôi. Cô đưa mắt nhìn anh trong lòng có chút rối bời thì cả cái bản mặt đẹp trai của cúi xuống hôn lấy đối môi của cô.Kết thức nụ hôn mặt của cô liền đỏ tiết tai anh thì thầm vào tai cô

* "Ngoài em ra sẽ không có ai đeo chiếc nhẫn độc nhất vô nhị này nữa đâu ".              " lấy tôi nhé"

* "Nhẫn cầu hôn"

* "Ukm"

* "Ai lại........cầu hôn......trên giường như thế này đâu cơ chứ "

* "Tôi đâu có cầu hôn....là cưỡng hôn mà" khuôn mặt đỏ của cô liên nổ "bùm "một cái, cô liền quay lưng lại lấy chăn che mặt mình

* "Đố đáng ghét "

Mua Một Tặng HaiTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhLiễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con  gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô. Dì cô dẫn theo đừa cháu mời 15 tuổi về căn nhà mục nát nơi xóm nghèo sống vời lão chồng nát rượu của bà. Suốt ba năm trời cô hề nhận được một đồng xu nào hay bất kì lá thư nào của người cha độc ác của mình. 18 tuổi cô để lại một bức thư cho dì rồi bỏ lên thành phố sinh sống, cô trở nơi cô được sinh ra mang bao nhiều tình cảm yêu thương của mẹ mình và sự ghẻ lạnh của cha mình, nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi đau khổ nhất. 12 giờ đêm cô tan làm  bước nhanh trên con đường đông đúc về đêm mặc dù đã ở đậy được 4 năm rồi nhưng cô vẫn sợ con đường này. Vì sao ư một con đường mà hoạt động về đêm thì bạn nghĩ nó là con đường gì không phải  giang hồ tụ tập… Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh cả cơ thể đau mỏi lúc này anh từ ngoài đi vào trên tay bế theo bánh bao nhỏ vào phòng của cô thì thấy cô tỉnh lại liền đi tời cạnh giường đặt bánh bao ngồi lên mét giường* " em tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu, đừng cử động em còn yếu lắm " anh dùng tay vuốt mái tóc của cô dịu dàng nói* "Con tôi"* "Bánh Su không sao chỉ sinh non lên nằm trong lồng ấp thôi em đừng lo "Thấy cô thở dài anh định cúi xuống hôn lên trán cô một cái,thật không ngờ cô lại quay mặt đi chỗ khác không muốn nhận nụ hôn của anhDương Phong cằm cặp lồng cháo bước vào phòng liền chau mày nhìn trên giường không thấy bóng cô đâu.  Để cặp lồng  lên tủ giường anh thì thẳng ra ngoài theo dãy hàng lanh đến phòng lồng ấp cho bé không ngoài dự tính cô đứng bên ngoài ấp sát mặt mình vào tấm kính trong suốt để nhìn con, đã một tuần nay rồi chỉ cần không để ý đến là cô lại chạy ra đây nhìn bé su mãi không chịu về. Anh đi đến gần cô cởi áo khoác lên ngoài ra khoác lên người cô, lúc này cô mời giật mình nhìn anh* " em vẫn chưa khoẻ đâu đừng có chạy lung tung nữa, đi tôi đưa em về phòng "Anh ép cơ thể cô vào người mình kéo cô về phòng nghỉ ngơi, anh biết từ lúc sinh con bé đến giờ cô vẫn không được bế bé Su lên đương nhiên sẽ khó chịu trong lòng nhưng đâu thể làm được gi. Về đến phòng anh đặt cô lên giường rồi mời lấy cháo cho cô, từ hôm cô sinh bé đền nay cô không hề hỏi đến chuyện đêm đó, anh cũng không giải thích lên tình trạng hay người chả thể tốt lên, ngoài việc chăm sóc cô ra anh không muốn cô phải nghĩ nhiều đến chuyện đau lòng đó nữaSau một tháng ở bệnh viện cuối cùng cô cũng được bế bé Su về nhà, bé Su sinh thiếu tháng không chỉ con mà ngay cả mẹ cũng yếu lên thời gian nay anh đều xin nghỉ phép ở nhà vời ba mẹ con. Tối đó sau làm xong mọi việc anh vừa bước vào phòng ngủ của bánh bao nhỏ và bánh su thì thấy cô ngồi ngủ gật trên đất. Anh đi tới đặt lại chăn cho bánh bao nhỏ nhìn bé Su ngủ ngon lành mới cúi xuống bế cô về phòng đặt lên giường.Sáng hôm sau, cô tỉnh đậy trong lồng ngực của anh khó chịu đẩy nhẹ anh ra thì bị anh ôm chắt hơn* " Đừng có phá" anh mơ màng nói* "Bỏ ra"* "Không muốn "Cô ra sức đẩy anh ra nhưng không được,bỗng nhiên nhìn thấy trên ngón áp út của mình đeo một chiếc nhẫn nhỏ * " cái này " giống như cái cô vẽ trên giấy sao anh biết được* "Thích hông, tôi đã tự làm đó "Nói xong anh liền buôn tay ở eo cô ra đưa ra trước mặt cô, trên tay áp út của anh là chiếc nhẵn như của cô chỉ là to hơn rõ ràng là một đôi. Cô đưa mắt nhìn anh trong lòng có chút rối bời thì cả cái bản mặt đẹp trai của cúi xuống hôn lấy đối môi của cô.Kết thức nụ hôn mặt của cô liền đỏ tiết tai anh thì thầm vào tai cô* "Ngoài em ra sẽ không có ai đeo chiếc nhẫn độc nhất vô nhị này nữa đâu ".              " lấy tôi nhé"* "Nhẫn cầu hôn"* "Ukm"* "Ai lại........cầu hôn......trên giường như thế này đâu cơ chứ "* "Tôi đâu có cầu hôn....là cưỡng hôn mà" khuôn mặt đỏ của cô liên nổ "bùm "một cái, cô liền quay lưng lại lấy chăn che mặt mình* "Đố đáng ghét "

Chương 22: Cưỡng hôn