Cô là một đừa trẻ không cha không mẹ lang thang ngoài đường không biết mình là ai, hằng ngày theo bọn đầu đường xó chợ đị xin ăn đôi lúc cũng móc túi bị đánh gần chết không ai quan tâm không ai chăm sóc. Đến khi cô 6 tuổi cô gặp hắn, hắn mang cô về nuôi cho cô ăn,cho cô học, cho cô cái tên Mạt Lộ Lộ, hắn dạy cô sự dụng dao súng, hắn chăm sóc cô coi cô như một đừa em gái, hắn nói cô hãy gọi hắn là anh hai. Cứ như thế cô đã yêu hắn yêu từ lúc nào không biết còn hắn thì không yêu cô, hắn có thể lên giường vời bất kì cô gái nào trừ cô ra nhưng cô vẫn yêu hắn. Năm nay cô 23 tuổi sinh nhật cô hắn gọi cô vào phòng làm việc của hắn, hắng ngồi trên ghế xoay nhìn thẳng vào cơ thể mời lớn đầy đặn của cô suy nghĩ gì đó rùi nói * " Lộ Lộ năm nay em bao nhiêu tuổi rùi " * " hôm nay em tròn 23 tuổi " * "Bao năm nay tôi đối sự vời em thế nào " * " Anh hai đối sự vời em rất tốt " cô nhìn anh tươi cười * " Lộ Lộ giờ tôi muốn em lên giường vời Hàn Mạc Thần lấy thông tin về cho tôi " hắn lạnh lùng…
Chương 41: Sợ hãi
Ở Bên Cạnh Tôi Em Không Cần Mạnh MẽTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhCô là một đừa trẻ không cha không mẹ lang thang ngoài đường không biết mình là ai, hằng ngày theo bọn đầu đường xó chợ đị xin ăn đôi lúc cũng móc túi bị đánh gần chết không ai quan tâm không ai chăm sóc. Đến khi cô 6 tuổi cô gặp hắn, hắn mang cô về nuôi cho cô ăn,cho cô học, cho cô cái tên Mạt Lộ Lộ, hắn dạy cô sự dụng dao súng, hắn chăm sóc cô coi cô như một đừa em gái, hắn nói cô hãy gọi hắn là anh hai. Cứ như thế cô đã yêu hắn yêu từ lúc nào không biết còn hắn thì không yêu cô, hắn có thể lên giường vời bất kì cô gái nào trừ cô ra nhưng cô vẫn yêu hắn. Năm nay cô 23 tuổi sinh nhật cô hắn gọi cô vào phòng làm việc của hắn, hắng ngồi trên ghế xoay nhìn thẳng vào cơ thể mời lớn đầy đặn của cô suy nghĩ gì đó rùi nói * " Lộ Lộ năm nay em bao nhiêu tuổi rùi " * " hôm nay em tròn 23 tuổi " * "Bao năm nay tôi đối sự vời em thế nào " * " Anh hai đối sự vời em rất tốt " cô nhìn anh tươi cười * " Lộ Lộ giờ tôi muốn em lên giường vời Hàn Mạc Thần lấy thông tin về cho tôi " hắn lạnh lùng… Tại phòn bệnh Tiểu NhuTiểu Nhu ngồi trên giường mắt đỏ khoe nhìn bố mẹ mình tức giận ngồi trên ghế đối điện mình cùng vời bố mẹ anh, tay mẹ anh còn đang vỗ về bánh quy nhỏ. Cả ngày hôm nay thắng bé đã trải qua hết sợ hãi này đến sợ hãi khác cơ thể không ngừng run lên trong lòng bà khiến bà vô cùng đau lòng. Bố mẹ Tiểu Nhu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ anh nữa, mọi chuyện đều do con gái họ tự làm tự chịu không những thế hậu quả giờ còn đi quá xa để quay lại* " anh chị Hàn là do chúng tôi không biết dạy con, nay tôi thay mặt nó cúi người xin lỗi anh chị " giọng bố Tiểu Nhu vang ông đứng dậy cúi người trước bố mẹ anh* " trời anh làm gì vậy " bố anh đỡ lấy người của bố Tiểu Nhu ngồi xuống* " chuyện đến nước hôn sự hai đứa coi như là chưa từng có " giọng mẹ anh vang lên tay không ngừng vỗ lưng bánh quý nhỏ* "Con không muốn"* " Mày câm miệng cho tao, ở đây có chỗ có mày tiếng sao" giọng bố Tiểu Nhu vang lên ông chưa bao giờ nặng lời vời con gái mình chuyện ngày hôm nay đùng là do ông bà đã lương chiều * " chuyện này cứ làm theo ý anh chị đi " giọng mẹ Tiểu Nhu hiền hoà nói* "Vậy chúng tôi về trước, anh chị cứ ở lại con bé bao giờ muốn về có xe đợi bến dười "Nói rồi bố me anh đứng lên đi về phòng bệnh của cô, trên đường về bỗng nhiên bà đứng lại sờ trán bánh quy nhỏ, bà thấy hơi thở thằng bé có vẻ không bình thường* " anh à, hình như thằng bé bị sốt " giọng bà lo sợ nói chồng mình* " Tiểu Hoa đi gọi Trương Hàn đi "* "Dạ thưa ông chủ "Ông bà liền bế thằng bé về phòng của cô và anh, lúc vào phòng ông bá thấy anh đang ngồi cạnh cô nắm lấy bàn tay cô không buôn, mắt nhìn trìu mền vào khuôn mặt của cô* "Lộ Lộ xin em đó, chỉ một lần này nữa thôi,duy nhất một lần này nữa thôi, cho tôi cơ hội được không?"* "Thần " bà dịu dàng gọi anh, nhưng anh lại không có bất kì phản ứng gì* " bánh quy nhỏ hình như bị sốt rồi " giọng bà nhỏ dần chưa bao giờ bà có cảm giác sợ chính con trai mình như lúc nàyAnh đừa mắt nhìn bà và bánh quy nhỏ trong tay bà liền đứng dạy ôm lấy bánh quy nhỏ, lỗi sợ trong lòng càng ngày càng lờn dần lên, cô đã như vậy rồi anh không thể để bánh quy nhỏ có bất kì chuyện gì nữa.Trương Hàn bước vào cùng Tiểu Hoa đi thẳng đến chỗ giường bánh quy nằm khám cho thằng bè rùi nhìn mặt lo lắng mọi người cười trừ không khí trong này đúng là muôn giết người mà* " thằng bé không sao chắc do sợ quá thôi, truyền chút nước sẽ khỏi ngay ấy mà."* "Tiểu Hoa đưa ông bà về trước đi " giọng anh bỗng vang lên* "Vâng thưa thiếu gia."* "Vậy chúng ta về trước " bố anh vừa nói vừa kéo bà điÔng bà đương nhiên là muốn ở lại vời thằng bè rùi,nhưng giờ anh cần thời gian lên đành để ba người ở lại vậy.
Tại phòn bệnh Tiểu Nhu
Tiểu Nhu ngồi trên giường mắt đỏ khoe nhìn bố mẹ mình tức giận ngồi trên ghế đối điện mình cùng vời bố mẹ anh, tay mẹ anh còn đang vỗ về bánh quy nhỏ. Cả ngày hôm nay thắng bé đã trải qua hết sợ hãi này đến sợ hãi khác cơ thể không ngừng run lên trong lòng bà khiến bà vô cùng đau lòng. Bố mẹ Tiểu Nhu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ anh nữa, mọi chuyện đều do con gái họ tự làm tự chịu không những thế hậu quả giờ còn đi quá xa để quay lại
* " anh chị Hàn là do chúng tôi không biết dạy con, nay tôi thay mặt nó cúi người xin lỗi anh chị " giọng bố Tiểu Nhu vang ông đứng dậy cúi người trước bố mẹ anh
* " trời anh làm gì vậy " bố anh đỡ lấy người của bố Tiểu Nhu ngồi xuống
* " chuyện đến nước hôn sự hai đứa coi như là chưa từng có " giọng mẹ anh vang lên tay không ngừng vỗ lưng bánh quý nhỏ
* "Con không muốn"
* " Mày câm miệng cho tao, ở đây có chỗ có mày tiếng sao" giọng bố Tiểu Nhu vang lên ông chưa bao giờ nặng lời vời con gái mình chuyện ngày hôm nay đùng là do ông bà đã lương chiều
* " chuyện này cứ làm theo ý anh chị đi " giọng mẹ Tiểu Nhu hiền hoà nói
* "Vậy chúng tôi về trước, anh chị cứ ở lại con bé bao giờ muốn về có xe đợi bến dười "
Nói rồi bố me anh đứng lên đi về phòng bệnh của cô, trên đường về bỗng nhiên bà đứng lại sờ trán bánh quy nhỏ, bà thấy hơi thở thằng bé có vẻ không bình thường
* " anh à, hình như thằng bé bị sốt " giọng bà lo sợ nói chồng mình
* " Tiểu Hoa đi gọi Trương Hàn đi "
* "Dạ thưa ông chủ "
Ông bà liền bế thằng bé về phòng của cô và anh, lúc vào phòng ông bá thấy anh đang ngồi cạnh cô nắm lấy bàn tay cô không buôn, mắt nhìn trìu mền vào khuôn mặt của cô
* "Lộ Lộ xin em đó, chỉ một lần này nữa thôi,duy nhất một lần này nữa thôi, cho tôi cơ hội được không?"
* "Thần " bà dịu dàng gọi anh, nhưng anh lại không có bất kì phản ứng gì
* " bánh quy nhỏ hình như bị sốt rồi " giọng bà nhỏ dần chưa bao giờ bà có cảm giác sợ chính con trai mình như lúc này
Anh đừa mắt nhìn bà và bánh quy nhỏ trong tay bà liền đứng dạy ôm lấy bánh quy nhỏ, lỗi sợ trong lòng càng ngày càng lờn dần lên, cô đã như vậy rồi anh không thể để bánh quy nhỏ có bất kì chuyện gì nữa.Trương Hàn bước vào cùng Tiểu Hoa đi thẳng đến chỗ giường bánh quy nằm khám cho thằng bè rùi nhìn mặt lo lắng mọi người cười trừ không khí trong này đúng là muôn giết người mà
* " thằng bé không sao chắc do sợ quá thôi, truyền chút nước sẽ khỏi ngay ấy mà."
* "Tiểu Hoa đưa ông bà về trước đi " giọng anh bỗng vang lên
* "Vâng thưa thiếu gia."
* "Vậy chúng ta về trước " bố anh vừa nói vừa kéo bà đi
Ông bà đương nhiên là muốn ở lại vời thằng bè rùi,nhưng giờ anh cần thời gian lên đành để ba người ở lại vậy.
Ở Bên Cạnh Tôi Em Không Cần Mạnh MẽTác giả: Mỗ MỗTruyện Ngôn TìnhCô là một đừa trẻ không cha không mẹ lang thang ngoài đường không biết mình là ai, hằng ngày theo bọn đầu đường xó chợ đị xin ăn đôi lúc cũng móc túi bị đánh gần chết không ai quan tâm không ai chăm sóc. Đến khi cô 6 tuổi cô gặp hắn, hắn mang cô về nuôi cho cô ăn,cho cô học, cho cô cái tên Mạt Lộ Lộ, hắn dạy cô sự dụng dao súng, hắn chăm sóc cô coi cô như một đừa em gái, hắn nói cô hãy gọi hắn là anh hai. Cứ như thế cô đã yêu hắn yêu từ lúc nào không biết còn hắn thì không yêu cô, hắn có thể lên giường vời bất kì cô gái nào trừ cô ra nhưng cô vẫn yêu hắn. Năm nay cô 23 tuổi sinh nhật cô hắn gọi cô vào phòng làm việc của hắn, hắng ngồi trên ghế xoay nhìn thẳng vào cơ thể mời lớn đầy đặn của cô suy nghĩ gì đó rùi nói * " Lộ Lộ năm nay em bao nhiêu tuổi rùi " * " hôm nay em tròn 23 tuổi " * "Bao năm nay tôi đối sự vời em thế nào " * " Anh hai đối sự vời em rất tốt " cô nhìn anh tươi cười * " Lộ Lộ giờ tôi muốn em lên giường vời Hàn Mạc Thần lấy thông tin về cho tôi " hắn lạnh lùng… Tại phòn bệnh Tiểu NhuTiểu Nhu ngồi trên giường mắt đỏ khoe nhìn bố mẹ mình tức giận ngồi trên ghế đối điện mình cùng vời bố mẹ anh, tay mẹ anh còn đang vỗ về bánh quy nhỏ. Cả ngày hôm nay thắng bé đã trải qua hết sợ hãi này đến sợ hãi khác cơ thể không ngừng run lên trong lòng bà khiến bà vô cùng đau lòng. Bố mẹ Tiểu Nhu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt bố mẹ anh nữa, mọi chuyện đều do con gái họ tự làm tự chịu không những thế hậu quả giờ còn đi quá xa để quay lại* " anh chị Hàn là do chúng tôi không biết dạy con, nay tôi thay mặt nó cúi người xin lỗi anh chị " giọng bố Tiểu Nhu vang ông đứng dậy cúi người trước bố mẹ anh* " trời anh làm gì vậy " bố anh đỡ lấy người của bố Tiểu Nhu ngồi xuống* " chuyện đến nước hôn sự hai đứa coi như là chưa từng có " giọng mẹ anh vang lên tay không ngừng vỗ lưng bánh quý nhỏ* "Con không muốn"* " Mày câm miệng cho tao, ở đây có chỗ có mày tiếng sao" giọng bố Tiểu Nhu vang lên ông chưa bao giờ nặng lời vời con gái mình chuyện ngày hôm nay đùng là do ông bà đã lương chiều * " chuyện này cứ làm theo ý anh chị đi " giọng mẹ Tiểu Nhu hiền hoà nói* "Vậy chúng tôi về trước, anh chị cứ ở lại con bé bao giờ muốn về có xe đợi bến dười "Nói rồi bố me anh đứng lên đi về phòng bệnh của cô, trên đường về bỗng nhiên bà đứng lại sờ trán bánh quy nhỏ, bà thấy hơi thở thằng bé có vẻ không bình thường* " anh à, hình như thằng bé bị sốt " giọng bà lo sợ nói chồng mình* " Tiểu Hoa đi gọi Trương Hàn đi "* "Dạ thưa ông chủ "Ông bà liền bế thằng bé về phòng của cô và anh, lúc vào phòng ông bá thấy anh đang ngồi cạnh cô nắm lấy bàn tay cô không buôn, mắt nhìn trìu mền vào khuôn mặt của cô* "Lộ Lộ xin em đó, chỉ một lần này nữa thôi,duy nhất một lần này nữa thôi, cho tôi cơ hội được không?"* "Thần " bà dịu dàng gọi anh, nhưng anh lại không có bất kì phản ứng gì* " bánh quy nhỏ hình như bị sốt rồi " giọng bà nhỏ dần chưa bao giờ bà có cảm giác sợ chính con trai mình như lúc nàyAnh đừa mắt nhìn bà và bánh quy nhỏ trong tay bà liền đứng dạy ôm lấy bánh quy nhỏ, lỗi sợ trong lòng càng ngày càng lờn dần lên, cô đã như vậy rồi anh không thể để bánh quy nhỏ có bất kì chuyện gì nữa.Trương Hàn bước vào cùng Tiểu Hoa đi thẳng đến chỗ giường bánh quy nằm khám cho thằng bè rùi nhìn mặt lo lắng mọi người cười trừ không khí trong này đúng là muôn giết người mà* " thằng bé không sao chắc do sợ quá thôi, truyền chút nước sẽ khỏi ngay ấy mà."* "Tiểu Hoa đưa ông bà về trước đi " giọng anh bỗng vang lên* "Vâng thưa thiếu gia."* "Vậy chúng ta về trước " bố anh vừa nói vừa kéo bà điÔng bà đương nhiên là muốn ở lại vời thằng bè rùi,nhưng giờ anh cần thời gian lên đành để ba người ở lại vậy.