Tác giả:

Bầu trời tối nay nhuộm một màu đen đúa, không trăng, không sao. Bầu không khí hanh nóng của mùa hè lại càng khiến con người khó chịu hơn. Tiếng cú mèo kêu thê thiết. Màn đêm đen như nuốt chửng mọi thứ. Cực kì ảm đạm. Cách xa khu đô thị, có một gia đình nhỏ sống rất vui vẻ. Trong nhà có bốn người, bố mẹ và hai con gái. Chị cả hai mươi tuổi, trông xinh xắn. Đứa thứ hai chỉ mới mười tuổi. Họ không hề biết bi kịch sắp đến với mình. Không hề biết hạnh phúc này chỉ còn có thể đếm theo giây. Cánh cửa địa ngục đang rộng mở chờ đợi. Bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu hồng, có một gã áo đen với đôi mắt nhỏ tàn bạo, tay lăm lăm con dao sáng chói nhọn hoắt. Hắn thèm thịt người sống! Hắn giống như chó dại săn mồi, một con chó ở trong bóng tối chỉ chờ người sơ hở là sẽ tấn công. Đôi mắt hắn hoang dại và không có một chút tia sáng tỉnh táo nào. Khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà tắt đi, cũng là lúc, vận mệnh của họ như ngọn đèn leo lét trước cơn gió mạnh. Bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ như hát khúc ca sinh tử.…

Chương 62: : ?�ối Mặt (p2)

Tâm Ma - Jim MaryalTác giả: Jim MaryalTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámBầu trời tối nay nhuộm một màu đen đúa, không trăng, không sao. Bầu không khí hanh nóng của mùa hè lại càng khiến con người khó chịu hơn. Tiếng cú mèo kêu thê thiết. Màn đêm đen như nuốt chửng mọi thứ. Cực kì ảm đạm. Cách xa khu đô thị, có một gia đình nhỏ sống rất vui vẻ. Trong nhà có bốn người, bố mẹ và hai con gái. Chị cả hai mươi tuổi, trông xinh xắn. Đứa thứ hai chỉ mới mười tuổi. Họ không hề biết bi kịch sắp đến với mình. Không hề biết hạnh phúc này chỉ còn có thể đếm theo giây. Cánh cửa địa ngục đang rộng mở chờ đợi. Bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu hồng, có một gã áo đen với đôi mắt nhỏ tàn bạo, tay lăm lăm con dao sáng chói nhọn hoắt. Hắn thèm thịt người sống! Hắn giống như chó dại săn mồi, một con chó ở trong bóng tối chỉ chờ người sơ hở là sẽ tấn công. Đôi mắt hắn hoang dại và không có một chút tia sáng tỉnh táo nào. Khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà tắt đi, cũng là lúc, vận mệnh của họ như ngọn đèn leo lét trước cơn gió mạnh. Bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ như hát khúc ca sinh tử.… Quyên với ánh mắt vô cùng kiên định cùng quyết đoán nhìn người đàn ông trước mặt. Mặc dù anh ta mạnh hÆ¡n cô, và làm tất cả những điều này chỉ vì cô, nhưng Trương vô tội."Làm Æ¡n đấy, đừng đánh về phía đó."Quyên biết người đàn ông này đã từng tiêu diệt rất nhiều yêu ma quá»· quái khi còn ở bên cạnh nữ pháp sư, và sau khi nữ pháp sư rời đi nữa. Ánh mắt cá»§a anh ta hiện tại chính là đang không hiểu tại sao cô lại ngăn cản, trong khi cô cá»§a kiếp trước chưa từng nương tay với bất kì một con ma hay con quá»· nào. Cô hắng giọng, bình tÄ©nh nói."Tôi biết điều anh đang thắc mắc, nhưng đừng hỏi, hãy cứu cậu bé ấy đã, đừng làm cậu ấy bị tổn thương."Với luồng ánh sáng ngày càng mạnh mẽ trên tay, Quá»· Thần Đỏ đắn đo suy nghÄ© một hồi lâu, gương mặt cá»§a anh lộ rõ vẻ do dá»±.Con quá»· phía đối diện cười nhạo, nâng Trương lên cao hÆ¡n. Trong ánh mắt cá»§a cậu bé đang bị treo lÆ¡ lá»­ng trên không trung, không còn bất kì một tia phản kháng nào còn đọng lại. Đôi mắt long lanh và có hồn như trước cÅ©ng chẳng còn, trông không khác gì một con rối vô dụng trong tay con quá»·. Quyên xót xa nhìn cảnh đó, chẳng biết lấy từ đâu dÅ©ng cảm tiến lên một bước nữa, lay vạt áo cá»§a Quá»· Thần Đỏ."Trương vô tội, tôi không thể trÆ¡ mắt nhìn một linh hồn trong sáng như vậy bị liên luỵ trong việc như thế này được. "Mặc dù vẫn còn một chút đắn đo, nhưng Quá»· Thần Đỏ đã bị mềm lòng bởi sá»± cầu xin liên tục cá»§a Quyên. Quả cầu màu trắng đột nhiên biến dần thành nhỏ lại, khi chỉ còn lớn bằng một quả bóng trên tay anh, con quá»· phía trước cười rất lớn, đầy vẻ cà chớn."Ta nói đúng mà. Rốt cuộc thì con người vẫn là một loài sinh vật yếu đuối, vì một linh hồn không quen biết mà để lộ lòng thương. Mà ngươi biết không, lòng thương chính là thứ không đáng tin cậy nhất, cÅ©ng là điểm yếu lớn nhất cá»§a con người trên thế giới này!""Ngươi muốn ta, đúng chứ? Vậy ta sẽ đến chỗ ngươi, thế chỗ cho cậu bé vô tội đằng kia. Ngươi có đồng ý không?"Quyên rất dõng dạc, nói từng câu từng chữ không chút sợ hãi. Nhưng trái ngược với cô, Quá»· Thần Đỏ dần tái mét, cÆ¡ thể như chết đứng khi nghe cô nói. Làm sao hắn có thể để chuyện như thế xảy ra được? Hàng ngàn năm qua, hắn tồn tại chỉ với một chấp niệm duy nhất, đó là được gặp lại cô. Bây giờ, hắn há lại để cô biến mất một lần nữa trước mặt hắn, như cái hôm định mệnh đó ư? Không, hắn là Quá»· Thần Đỏ, và hắn sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra.Như đọc được suy nghÄ© cá»§a người đàn ông bên cạnh, Quyên quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn thế, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra sợ hãi hay hối hận.Cô nói không ra tiếng, chỉ để lộ khẩu hình đủ để hắn hiểu. "Đừng, lo, lắng. Đừng, làm, gì, hết."Quá»· Thần Đỏ tay run lên bần bật, hắn bặm môi lại, cố gắng không biểu lộ ra vẻ không cam lòng.Hắn muốn bảo vệ cô, đó là tâm nguyện duy nhất cá»§a hắn và là lí do tồn tại duy nhất trên cõi đời này. Nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, Quá»· Thần Đỏ không đành lòng vẫn lưỡng lá»± lùi lại một bước, đứng phía sau Quyên. Dáng lưng thẳng, mái tóc phấp phới, mắt hướng thẳng về phía con quá»· không hề sợ hãi. Trước mắt hắn như thấy hình bóng cá»§a Nguyệt đâu đây."Cẩn thận."Phải mạnh mẽ dằn lòng xuống, khó khăn lắm hắn mới thốt lên được hai tiếng chỉ đủ để Quyên nghe thấy. Cô gái ấy không hề quay đầu lại, gật đầu cái rụp cho hắn yên tâm.Hàng ngàn năm trước, hình ảnh cậu bé có mái tóc màu đỏ bị con quá»· bắt làm con tin, sau đó hoán đổi với nữ pháp sư như tái hiện lại thêm lần nữa sau một thời gian rất dài. Quá»· Thần Đỏ không đành lòng, nhưng giống như cả nghìn năm trước, hắn vẫn không thể làm trái lời nữ pháp sư - bây giờ chỉ còn là một cô bé mười tuổi.Con quá»· này vô cùng xảo quyệt. Không gì có thể chắc chắn được việc nó sẽ giở trò gì đối với Quyên và cậu bé Trương. Vì thế, Quá»· Thần Đỏ luôn trong trạng thái sẵn sàng đánh úp tới con quá»· nếu có bất kì điều gì xảy ra.Quyên vẫn chẳng hề sợ hãi, mạnh mẽ tiến tới ngày càng gần với con quá»·. Ánh mắt luôn quyết đoán hướng thẳng tới phía trước, chẳng rụt rè cÅ©ng chẳng lùi bước. Trên người cô bé phảng phất khí chất tiêu diêu tá»± tại cá»§a nữ pháp sư.  Con quá»· cười khẩy, đợi Quyên bước từng bước một gần đến chỗ cá»§a nó. Liệu có thật sá»± đơn giản như thế, nó sẽ tha cho Trương dễ dàng vậy sao?Từng bước tiến ngày càng gần tới phía con quá»·, mọi thứ như lắng đọng lại trong phút giây, tiếng nước nhỏ giọt tong tỏng từ trên cây xuyên qua không gian rồi vỡ tan tung toé trên nền đất. Quá»· Thần Đỏ với nỗi lo ngày càng lớn trong lòng, chăm chăm nhìn vào hình bóng trước mắt. Không hiểu sao, trong một vài tích tắc ngắn ngá»§i, hắn thấy hình bóng cá»§a Nguyệt xen lẫn với dáng người nho nhỏ cá»§a Quyên.Cậu bé Trương với đôi mắt vô hồn, dường như không có chút sức lá»±c nào, đột nhiên hướng mắt đến chỗ cô bé Quyên đang bước tới, nở một nụ cười quá»· dị, hai tay đưa lên phía trước, người cÅ©ng dần được hạ thấp xuống nền đất. Con quá»· cười quá»· quyệt, nụ cười giống hệt với cậu bé, hai tay nó buông thõng thả Trương vô cùng tá»± do, dường như cậu bé không còn bị điều khiển bởi con quá»· nữa.Quyên bước chậm lại, ánh mắt vô cùng khó đoán, trông Trương như đã được thả nhưng có gì đó là lạ mà cô bé có thể cảm nhận được."Như lời hứa, một đổi một."Con quá»· cất tiếng, đúng là nó đã thả Trương ra và làm ra một vẻ ngoài vô cùng ung dung tá»± tại. Trương dần bước đến chỗ cô bé, một cách từ từ chậm rãi. Khoảnh khắc cậu bé đi sượt qua Quyên, Trương nhìn Quyên với ánh mắt vô hồn, khiến cô bé hoàn toàn đứng lại. Trương đi được một đoạn, Quyên cất tiếng."Gượm đã."Con quá»· cười khẩy móc mỉa."Sao đây, ta đã làm theo ý ngươi, thả người, giờ ngươi hối hận hả?""Không phải..."Trương từ từ quay đầu lại, hai tay không có lá»±c đưa ra phía trước, con quá»· cÅ©ng đưa hai tay ra phía trước y như cậu bé. Quá»· Thần Đỏ phát giác có điều không ổn, vội vã hét lớn."Chạy đi!"Nhưng bị tấn công từ hai phía trước và sau cùng một lúc, mấy  ai có thể thoát được móng vuốt tá»­ thần?Con quá»· và Trương lần lượt đánh quyền về phía Quyên, hai quả cầu màu đen cùng lúc được đánh ra khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong hướng đi cá»§a hai quyền đánh ấy có những gì xảy ra. Cô bé nhỏ nhắn bị bao trùm bởi màu đen, Quá»· Thần Đỏ bất lá»±c đứng như trời trồng, chưa kịp hết ngạc nhiên với những gì vừa xảy ra trong chớp nhoáng. Bên ngoài kết giới, những người bằng hữu cá»§a Quyên và cả những chú vệ sÄ© đang cố gắng phá quả cầu trước mặt cÅ©ng bị những tia màu đen phát ra từ trong quả cầu làm hoang mang. Đặc biệt là Minh, cậu vô cùng sốt ruột không biết có chuyện gì đã xảy ra bên trong quả cầu, cậu chỉ có thể chắp tay cầu nguyện cho sá»± an toàn cá»§a Quyên.Trong khi tất cả mọi người cho rằng Quyên lành ít dữ nhiều, thất vọng, khóc lóc, cầu nguyện, buồn bã, cùng với điệu cười đắc ý cá»§a con quá»·, những làn khói màu đen tản đi để lộ hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành, quyến rÅ©. Cô ấy có một đôi mắt sắc bén, quét một lượt khắp nÆ¡i để xem xét tình hình, mái tóc đen óng mượt như nhung bung xoã, dài đến tận đầu gối, bộ đồ màu đỏ và đen trong càng kiều mị.Khi cô ấy hoàn toàn lộ diện, Quá»· Thần Đỏ không thể tin được vào mắt mình, nhìn chằm chằm cái người đang xuất hiện trước mắt mình, chân không đứng vững bất giác lùi lại vài bước. Cái cảm giác khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt này nó hoàn toàn khác so với lúc hắn gặp và nói chuyện với Quyên. Cảm xúc thân thuộc ùa về, vui mừng có, giận dỗi có, cái cảm giác như gặp được người thân đã rất lâu ngày gặp lại ấy khó có thể diễn tả được bằng lời. Con quá»· đang cười vô cùng đắc chí thì tắt ngúm, nó trố mắt nhìn hình ảnh trước mắt, rõ ràng ban nãy là một cô bé mười tuổi, vậy mà chớp mắt đã biến thành bộ dáng mà nó đã ám ảnh và thù hận suốt mấy nghìn năm. Cậu bé Trương từ bao giờ đã đứng phía sau con quá»·, đôi mắt vẫn không có một tia sáng nào. Có vẻ như ngay từ đầu Trương chưa từng được thả ra và luôn bị điều khiển bởi con quá»·."Ồ, cảm giác này, thật là rất lâu rồi mới lại có được nó."Nguyệt hít một hÆ¡i sâu, nhắm mắt ngá»­a đầu tận hưởng bầu không khí có phần quá»· dị trong kết giới này."Nguyệt...?"Vẫn là không thể tin được, Quá»· Thần Đỏ thốt lên, người phụ nữ quay đầu nhìn hắn trìu mến."Thật may vì ngươi vẫn còn nhớ ta, Tiểu Quá»·."Quá»· Thần Đỏ không kìm được nước mắt, những dòng lệ nóng hổi cứ thế chảy đầy mặt hắn. Nỗi nhớ nhung sâu đậm ấy như vỡ ra, tay chân hắn không còn một chút sức lá»±c nào cả, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn đăm đăm hình bóng mà mình ao ước hàng năm. Nguyệt bật cười, cô pháp sư nhẹ nhàng lướt đến trước mặt hắn, hai tay lau đi hai hàng lệ nóng hổi đang tuôn như mưa."Ngươi đã làm rất tốt rồi. Đừng lo lắng, bây giờ hãy giao mọi thứ lại cho ta đi!"Nói rồi, Nguyệt ôm hắn vào trong lòng, hÆ¡i ấm này chắc chắn không phải là giả, đây chắc chắn không phải là điều mà hắn tưởng tượng ra. Quá»· Thần Đỏ như không còn chút lá»±c nào tá»±a vào lòng Nguyệt, cảm nhận hÆ¡i ấm đang lan truyền tới từng lông tÆ¡ kẽ tóc. Hắn tham lam hít hà mùi hương thÆ¡m đặc trưng trên người Nguyệt, sợ rằng chỉ trong tích tắc, hÆ¡i ấm, hương thÆ¡m, giọng nói quen thuộc này sẽ biến mất ngay lập tức.Dường như nhìn ra nỗi lo lắng cá»§a hắn, Nguyệt vỗ về đầu hắn và an á»§i."Đừng lo, lần này, ta sẽ không đột nhiên biến mất như lần trước nữa đâu!"Với ánh mắt ý bảo "không sao đâu", Quá»· Thần Đỏ cÅ©ng chẳng thể làm gì. Vẫn như cả ngàn năm trước, hắn luôn xiêu lòng trước ánh mắt trấn an ấy cá»§a nữ pháp sư.

Quyên với ánh mắt vô cùng kiên định cùng quyết đoán nhìn người đàn ông trước mặt. Mặc dù anh ta mạnh hơn cô, và làm tất cả những điều này chỉ vì cô, nhưng Trương vô tội.

"Làm ơn đấy, đừng đánh về phía đó."

Quyên biết người đàn ông này đã từng tiêu diệt rất nhiều yêu ma quỷ quái khi còn ở bên cạnh nữ pháp sư, và sau khi nữ pháp sư rời đi nữa. Ánh mắt của anh ta hiện tại chính là đang không hiểu tại sao cô lại ngăn cản, trong khi cô của kiếp trước chưa từng nương tay với bất kì một con ma hay con quỷ nào. Cô hắng giọng, bình tĩnh nói.

"Tôi biết điều anh đang thắc mắc, nhưng đừng hỏi, hãy cứu cậu bé ấy đã, đừng làm cậu ấy bị tổn thương."

Với luồng ánh sáng ngày càng mạnh mẽ trên tay, Quỷ Thần Đỏ đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, gương mặt của anh lộ rõ vẻ do dự.

Con quỷ phía đối diện cười nhạo, nâng Trương lên cao hơn. Trong ánh mắt của cậu bé đang bị treo lơ lửng trên không trung, không còn bất kì một tia phản kháng nào còn đọng lại. Đôi mắt long lanh và có hồn như trước cũng chẳng còn, trông không khác gì một con rối vô dụng trong tay con quỷ. Quyên xót xa nhìn cảnh đó, chẳng biết lấy từ đâu dũng cảm tiến lên một bước nữa, lay vạt áo của Quỷ Thần Đỏ.

"Trương vô tội, tôi không thể trơ mắt nhìn một linh hồn trong sáng như vậy bị liên luỵ trong việc như thế này được. "

Mặc dù vẫn còn một chút đắn đo, nhưng Quỷ Thần Đỏ đã bị mềm lòng bởi sự cầu xin liên tục của Quyên. Quả cầu màu trắng đột nhiên biến dần thành nhỏ lại, khi chỉ còn lớn bằng một quả bóng trên tay anh, con quỷ phía trước cười rất lớn, đầy vẻ cà chớn.

"Ta nói đúng mà. Rốt cuộc thì con người vẫn là một loài sinh vật yếu đuối, vì một linh hồn không quen biết mà để lộ lòng thương. Mà ngươi biết không, lòng thương chính là thứ không đáng tin cậy nhất, cũng là điểm yếu lớn nhất của con người trên thế giới này!"

"Ngươi muốn ta, đúng chứ? Vậy ta sẽ đến chỗ ngươi, thế chỗ cho cậu bé vô tội đằng kia. Ngươi có đồng ý không?"

Quyên rất dõng dạc, nói từng câu từng chữ không chút sợ hãi. Nhưng trái ngược với cô, Quỷ Thần Đỏ dần tái mét, cơ thể như chết đứng khi nghe cô nói. Làm sao hắn có thể để chuyện như thế xảy ra được? Hàng ngàn năm qua, hắn tồn tại chỉ với một chấp niệm duy nhất, đó là được gặp lại cô. Bây giờ, hắn há lại để cô biến mất một lần nữa trước mặt hắn, như cái hôm định mệnh đó ư? Không, hắn là Quỷ Thần Đỏ, và hắn sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra.

Như đọc được suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh, Quyên quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn thế, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra sợ hãi hay hối hận.

Cô nói không ra tiếng, chỉ để lộ khẩu hình đủ để hắn hiểu. 

"Đừng, lo, lắng. Đừng, làm, gì, hết."

Quỷ Thần Đỏ tay run lên bần bật, hắn bặm môi lại, cố gắng không biểu lộ ra vẻ không cam lòng.

Hắn muốn bảo vệ cô, đó là tâm nguyện duy nhất của hắn và là lí do tồn tại duy nhất trên cõi đời này. Nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, Quỷ Thần Đỏ không đành lòng vẫn lưỡng lự lùi lại một bước, đứng phía sau Quyên. 

Dáng lưng thẳng, mái tóc phấp phới, mắt hướng thẳng về phía con quỷ không hề sợ hãi. Trước mắt hắn như thấy hình bóng của Nguyệt đâu đây.

"Cẩn thận."

Phải mạnh mẽ dằn lòng xuống, khó khăn lắm hắn mới thốt lên được hai tiếng chỉ đủ để Quyên nghe thấy. Cô gái ấy không hề quay đầu lại, gật đầu cái rụp cho hắn yên tâm.

Hàng ngàn năm trước, hình ảnh cậu bé có mái tóc màu đỏ bị con quỷ bắt làm con tin, sau đó hoán đổi với nữ pháp sư như tái hiện lại thêm lần nữa sau một thời gian rất dài. Quỷ Thần Đỏ không đành lòng, nhưng giống như cả nghìn năm trước, hắn vẫn không thể làm trái lời nữ pháp sư - bây giờ chỉ còn là một cô bé mười tuổi.

Con quỷ này vô cùng xảo quyệt. Không gì có thể chắc chắn được việc nó sẽ giở trò gì đối với Quyên và cậu bé Trương. Vì thế, Quỷ Thần Đỏ luôn trong trạng thái sẵn sàng đánh úp tới con quỷ nếu có bất kì điều gì xảy ra.

Quyên vẫn chẳng hề sợ hãi, mạnh mẽ tiến tới ngày càng gần với con quỷ. Ánh mắt luôn quyết đoán hướng thẳng tới phía trước, chẳng rụt rè cũng chẳng lùi bước. Trên người cô bé phảng phất khí chất tiêu diêu tự tại của nữ pháp sư.  Con quỷ cười khẩy, đợi Quyên bước từng bước một gần đến chỗ của nó. Liệu có thật sự đơn giản như thế, nó sẽ tha cho Trương dễ dàng vậy sao?

Từng bước tiến ngày càng gần tới phía con quỷ, mọi thứ như lắng đọng lại trong phút giây, tiếng nước nhỏ giọt tong tỏng từ trên cây xuyên qua không gian rồi vỡ tan tung toé trên nền đất. Quỷ Thần Đỏ với nỗi lo ngày càng lớn trong lòng, chăm chăm nhìn vào hình bóng trước mắt. Không hiểu sao, trong một vài tích tắc ngắn ngủi, hắn thấy hình bóng của Nguyệt xen lẫn với dáng người nho nhỏ của Quyên.

Cậu bé Trương với đôi mắt vô hồn, dường như không có chút sức lực nào, đột nhiên hướng mắt đến chỗ cô bé Quyên đang bước tới, nở một nụ cười quỷ dị, hai tay đưa lên phía trước, người cũng dần được hạ thấp xuống nền đất. Con quỷ cười quỷ quyệt, nụ cười giống hệt với cậu bé, hai tay nó buông thõng thả Trương vô cùng tự do, dường như cậu bé không còn bị điều khiển bởi con quỷ nữa.

Quyên bước chậm lại, ánh mắt vô cùng khó đoán, trông Trương như đã được thả nhưng có gì đó là lạ mà cô bé có thể cảm nhận được.

"Như lời hứa, một đổi một."

Con quỷ cất tiếng, đúng là nó đã thả Trương ra và làm ra một vẻ ngoài vô cùng ung dung tự tại. Trương dần bước đến chỗ cô bé, một cách từ từ chậm rãi. Khoảnh khắc cậu bé đi sượt qua Quyên, Trương nhìn Quyên với ánh mắt vô hồn, khiến cô bé hoàn toàn đứng lại. Trương đi được một đoạn, Quyên cất tiếng.

"Gượm đã."

Con quỷ cười khẩy móc mỉa.

"Sao đây, ta đã làm theo ý ngươi, thả người, giờ ngươi hối hận hả?"

"Không phải..."

Trương từ từ quay đầu lại, hai tay không có lực đưa ra phía trước, con quỷ cũng đưa hai tay ra phía trước y như cậu bé. Quỷ Thần Đỏ phát giác có điều không ổn, vội vã hét lớn.

"Chạy đi!"

Nhưng bị tấn công từ hai phía trước và sau cùng một lúc, mấy  ai có thể thoát được móng vuốt tử thần?

Con quỷ và Trương lần lượt đánh quyền về phía Quyên, hai quả cầu màu đen cùng lúc được đánh ra khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong hướng đi của hai quyền đánh ấy có những gì xảy ra. Cô bé nhỏ nhắn bị bao trùm bởi màu đen, Quỷ Thần Đỏ bất lực đứng như trời trồng, chưa kịp hết ngạc nhiên với những gì vừa xảy ra trong chớp nhoáng. Bên ngoài kết giới, những người bằng hữu của Quyên và cả những chú vệ sĩ đang cố gắng phá quả cầu trước mặt cũng bị những tia màu đen phát ra từ trong quả cầu làm hoang mang. Đặc biệt là Minh, cậu vô cùng sốt ruột không biết có chuyện gì đã xảy ra bên trong quả cầu, cậu chỉ có thể chắp tay cầu nguyện cho sự an toàn của Quyên.

Trong khi tất cả mọi người cho rằng Quyên lành ít dữ nhiều, thất vọng, khóc lóc, cầu nguyện, buồn bã, cùng với điệu cười đắc ý của con quỷ, những làn khói màu đen tản đi để lộ hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ. Cô ấy có một đôi mắt sắc bén, quét một lượt khắp nơi để xem xét tình hình, mái tóc đen óng mượt như nhung bung xoã, dài đến tận đầu gối, bộ đồ màu đỏ và đen trong càng kiều mị.

Khi cô ấy hoàn toàn lộ diện, Quỷ Thần Đỏ không thể tin được vào mắt mình, nhìn chằm chằm cái người đang xuất hiện trước mắt mình, chân không đứng vững bất giác lùi lại vài bước. Cái cảm giác khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt này nó hoàn toàn khác so với lúc hắn gặp và nói chuyện với Quyên. Cảm xúc thân thuộc ùa về, vui mừng có, giận dỗi có, cái cảm giác như gặp được người thân đã rất lâu ngày gặp lại ấy khó có thể diễn tả được bằng lời. Con quỷ đang cười vô cùng đắc chí thì tắt ngúm, nó trố mắt nhìn hình ảnh trước mắt, rõ ràng ban nãy là một cô bé mười tuổi, vậy mà chớp mắt đã biến thành bộ dáng mà nó đã ám ảnh và thù hận suốt mấy nghìn năm. Cậu bé Trương từ bao giờ đã đứng phía sau con quỷ, đôi mắt vẫn không có một tia sáng nào. Có vẻ như ngay từ đầu Trương chưa từng được thả ra và luôn bị điều khiển bởi con quỷ.

"Ồ, cảm giác này, thật là rất lâu rồi mới lại có được nó."

Nguyệt hít một hơi sâu, nhắm mắt ngửa đầu tận hưởng bầu không khí có phần quỷ dị trong kết giới này.

"Nguyệt...?"

Vẫn là không thể tin được, Quỷ Thần Đỏ thốt lên, người phụ nữ quay đầu nhìn hắn trìu mến.

"Thật may vì ngươi vẫn còn nhớ ta, Tiểu Quỷ."

Quỷ Thần Đỏ không kìm được nước mắt, những dòng lệ nóng hổi cứ thế chảy đầy mặt hắn. Nỗi nhớ nhung sâu đậm ấy như vỡ ra, tay chân hắn không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đăm đăm hình bóng mà mình ao ước hàng năm. Nguyệt bật cười, cô pháp sư nhẹ nhàng lướt đến trước mặt hắn, hai tay lau đi hai hàng lệ nóng hổi đang tuôn như mưa.

"Ngươi đã làm rất tốt rồi. Đừng lo lắng, bây giờ hãy giao mọi thứ lại cho ta đi!"

Nói rồi, Nguyệt ôm hắn vào trong lòng, hơi ấm này chắc chắn không phải là giả, đây chắc chắn không phải là điều mà hắn tưởng tượng ra. Quỷ Thần Đỏ như không còn chút lực nào tựa vào lòng Nguyệt, cảm nhận hơi ấm đang lan truyền tới từng lông tơ kẽ tóc. Hắn tham lam hít hà mùi hương thơm đặc trưng trên người Nguyệt, sợ rằng chỉ trong tích tắc, hơi ấm, hương thơm, giọng nói quen thuộc này sẽ biến mất ngay lập tức.

Dường như nhìn ra nỗi lo lắng của hắn, Nguyệt vỗ về đầu hắn và an ủi.

"Đừng lo, lần này, ta sẽ không đột nhiên biến mất như lần trước nữa đâu!"

Với ánh mắt ý bảo "không sao đâu", Quỷ Thần Đỏ cũng chẳng thể làm gì. Vẫn như cả ngàn năm trước, hắn luôn xiêu lòng trước ánh mắt trấn an ấy của nữ pháp sư.

Tâm Ma - Jim MaryalTác giả: Jim MaryalTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámBầu trời tối nay nhuộm một màu đen đúa, không trăng, không sao. Bầu không khí hanh nóng của mùa hè lại càng khiến con người khó chịu hơn. Tiếng cú mèo kêu thê thiết. Màn đêm đen như nuốt chửng mọi thứ. Cực kì ảm đạm. Cách xa khu đô thị, có một gia đình nhỏ sống rất vui vẻ. Trong nhà có bốn người, bố mẹ và hai con gái. Chị cả hai mươi tuổi, trông xinh xắn. Đứa thứ hai chỉ mới mười tuổi. Họ không hề biết bi kịch sắp đến với mình. Không hề biết hạnh phúc này chỉ còn có thể đếm theo giây. Cánh cửa địa ngục đang rộng mở chờ đợi. Bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu hồng, có một gã áo đen với đôi mắt nhỏ tàn bạo, tay lăm lăm con dao sáng chói nhọn hoắt. Hắn thèm thịt người sống! Hắn giống như chó dại săn mồi, một con chó ở trong bóng tối chỉ chờ người sơ hở là sẽ tấn công. Đôi mắt hắn hoang dại và không có một chút tia sáng tỉnh táo nào. Khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà tắt đi, cũng là lúc, vận mệnh của họ như ngọn đèn leo lét trước cơn gió mạnh. Bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ như hát khúc ca sinh tử.… Quyên với ánh mắt vô cùng kiên định cùng quyết đoán nhìn người đàn ông trước mặt. Mặc dù anh ta mạnh hÆ¡n cô, và làm tất cả những điều này chỉ vì cô, nhưng Trương vô tội."Làm Æ¡n đấy, đừng đánh về phía đó."Quyên biết người đàn ông này đã từng tiêu diệt rất nhiều yêu ma quá»· quái khi còn ở bên cạnh nữ pháp sư, và sau khi nữ pháp sư rời đi nữa. Ánh mắt cá»§a anh ta hiện tại chính là đang không hiểu tại sao cô lại ngăn cản, trong khi cô cá»§a kiếp trước chưa từng nương tay với bất kì một con ma hay con quá»· nào. Cô hắng giọng, bình tÄ©nh nói."Tôi biết điều anh đang thắc mắc, nhưng đừng hỏi, hãy cứu cậu bé ấy đã, đừng làm cậu ấy bị tổn thương."Với luồng ánh sáng ngày càng mạnh mẽ trên tay, Quá»· Thần Đỏ đắn đo suy nghÄ© một hồi lâu, gương mặt cá»§a anh lộ rõ vẻ do dá»±.Con quá»· phía đối diện cười nhạo, nâng Trương lên cao hÆ¡n. Trong ánh mắt cá»§a cậu bé đang bị treo lÆ¡ lá»­ng trên không trung, không còn bất kì một tia phản kháng nào còn đọng lại. Đôi mắt long lanh và có hồn như trước cÅ©ng chẳng còn, trông không khác gì một con rối vô dụng trong tay con quá»·. Quyên xót xa nhìn cảnh đó, chẳng biết lấy từ đâu dÅ©ng cảm tiến lên một bước nữa, lay vạt áo cá»§a Quá»· Thần Đỏ."Trương vô tội, tôi không thể trÆ¡ mắt nhìn một linh hồn trong sáng như vậy bị liên luỵ trong việc như thế này được. "Mặc dù vẫn còn một chút đắn đo, nhưng Quá»· Thần Đỏ đã bị mềm lòng bởi sá»± cầu xin liên tục cá»§a Quyên. Quả cầu màu trắng đột nhiên biến dần thành nhỏ lại, khi chỉ còn lớn bằng một quả bóng trên tay anh, con quá»· phía trước cười rất lớn, đầy vẻ cà chớn."Ta nói đúng mà. Rốt cuộc thì con người vẫn là một loài sinh vật yếu đuối, vì một linh hồn không quen biết mà để lộ lòng thương. Mà ngươi biết không, lòng thương chính là thứ không đáng tin cậy nhất, cÅ©ng là điểm yếu lớn nhất cá»§a con người trên thế giới này!""Ngươi muốn ta, đúng chứ? Vậy ta sẽ đến chỗ ngươi, thế chỗ cho cậu bé vô tội đằng kia. Ngươi có đồng ý không?"Quyên rất dõng dạc, nói từng câu từng chữ không chút sợ hãi. Nhưng trái ngược với cô, Quá»· Thần Đỏ dần tái mét, cÆ¡ thể như chết đứng khi nghe cô nói. Làm sao hắn có thể để chuyện như thế xảy ra được? Hàng ngàn năm qua, hắn tồn tại chỉ với một chấp niệm duy nhất, đó là được gặp lại cô. Bây giờ, hắn há lại để cô biến mất một lần nữa trước mặt hắn, như cái hôm định mệnh đó ư? Không, hắn là Quá»· Thần Đỏ, và hắn sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra.Như đọc được suy nghÄ© cá»§a người đàn ông bên cạnh, Quyên quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn thế, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra sợ hãi hay hối hận.Cô nói không ra tiếng, chỉ để lộ khẩu hình đủ để hắn hiểu. "Đừng, lo, lắng. Đừng, làm, gì, hết."Quá»· Thần Đỏ tay run lên bần bật, hắn bặm môi lại, cố gắng không biểu lộ ra vẻ không cam lòng.Hắn muốn bảo vệ cô, đó là tâm nguyện duy nhất cá»§a hắn và là lí do tồn tại duy nhất trên cõi đời này. Nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, Quá»· Thần Đỏ không đành lòng vẫn lưỡng lá»± lùi lại một bước, đứng phía sau Quyên. Dáng lưng thẳng, mái tóc phấp phới, mắt hướng thẳng về phía con quá»· không hề sợ hãi. Trước mắt hắn như thấy hình bóng cá»§a Nguyệt đâu đây."Cẩn thận."Phải mạnh mẽ dằn lòng xuống, khó khăn lắm hắn mới thốt lên được hai tiếng chỉ đủ để Quyên nghe thấy. Cô gái ấy không hề quay đầu lại, gật đầu cái rụp cho hắn yên tâm.Hàng ngàn năm trước, hình ảnh cậu bé có mái tóc màu đỏ bị con quá»· bắt làm con tin, sau đó hoán đổi với nữ pháp sư như tái hiện lại thêm lần nữa sau một thời gian rất dài. Quá»· Thần Đỏ không đành lòng, nhưng giống như cả nghìn năm trước, hắn vẫn không thể làm trái lời nữ pháp sư - bây giờ chỉ còn là một cô bé mười tuổi.Con quá»· này vô cùng xảo quyệt. Không gì có thể chắc chắn được việc nó sẽ giở trò gì đối với Quyên và cậu bé Trương. Vì thế, Quá»· Thần Đỏ luôn trong trạng thái sẵn sàng đánh úp tới con quá»· nếu có bất kì điều gì xảy ra.Quyên vẫn chẳng hề sợ hãi, mạnh mẽ tiến tới ngày càng gần với con quá»·. Ánh mắt luôn quyết đoán hướng thẳng tới phía trước, chẳng rụt rè cÅ©ng chẳng lùi bước. Trên người cô bé phảng phất khí chất tiêu diêu tá»± tại cá»§a nữ pháp sư.  Con quá»· cười khẩy, đợi Quyên bước từng bước một gần đến chỗ cá»§a nó. Liệu có thật sá»± đơn giản như thế, nó sẽ tha cho Trương dễ dàng vậy sao?Từng bước tiến ngày càng gần tới phía con quá»·, mọi thứ như lắng đọng lại trong phút giây, tiếng nước nhỏ giọt tong tỏng từ trên cây xuyên qua không gian rồi vỡ tan tung toé trên nền đất. Quá»· Thần Đỏ với nỗi lo ngày càng lớn trong lòng, chăm chăm nhìn vào hình bóng trước mắt. Không hiểu sao, trong một vài tích tắc ngắn ngá»§i, hắn thấy hình bóng cá»§a Nguyệt xen lẫn với dáng người nho nhỏ cá»§a Quyên.Cậu bé Trương với đôi mắt vô hồn, dường như không có chút sức lá»±c nào, đột nhiên hướng mắt đến chỗ cô bé Quyên đang bước tới, nở một nụ cười quá»· dị, hai tay đưa lên phía trước, người cÅ©ng dần được hạ thấp xuống nền đất. Con quá»· cười quá»· quyệt, nụ cười giống hệt với cậu bé, hai tay nó buông thõng thả Trương vô cùng tá»± do, dường như cậu bé không còn bị điều khiển bởi con quá»· nữa.Quyên bước chậm lại, ánh mắt vô cùng khó đoán, trông Trương như đã được thả nhưng có gì đó là lạ mà cô bé có thể cảm nhận được."Như lời hứa, một đổi một."Con quá»· cất tiếng, đúng là nó đã thả Trương ra và làm ra một vẻ ngoài vô cùng ung dung tá»± tại. Trương dần bước đến chỗ cô bé, một cách từ từ chậm rãi. Khoảnh khắc cậu bé đi sượt qua Quyên, Trương nhìn Quyên với ánh mắt vô hồn, khiến cô bé hoàn toàn đứng lại. Trương đi được một đoạn, Quyên cất tiếng."Gượm đã."Con quá»· cười khẩy móc mỉa."Sao đây, ta đã làm theo ý ngươi, thả người, giờ ngươi hối hận hả?""Không phải..."Trương từ từ quay đầu lại, hai tay không có lá»±c đưa ra phía trước, con quá»· cÅ©ng đưa hai tay ra phía trước y như cậu bé. Quá»· Thần Đỏ phát giác có điều không ổn, vội vã hét lớn."Chạy đi!"Nhưng bị tấn công từ hai phía trước và sau cùng một lúc, mấy  ai có thể thoát được móng vuốt tá»­ thần?Con quá»· và Trương lần lượt đánh quyền về phía Quyên, hai quả cầu màu đen cùng lúc được đánh ra khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong hướng đi cá»§a hai quyền đánh ấy có những gì xảy ra. Cô bé nhỏ nhắn bị bao trùm bởi màu đen, Quá»· Thần Đỏ bất lá»±c đứng như trời trồng, chưa kịp hết ngạc nhiên với những gì vừa xảy ra trong chớp nhoáng. Bên ngoài kết giới, những người bằng hữu cá»§a Quyên và cả những chú vệ sÄ© đang cố gắng phá quả cầu trước mặt cÅ©ng bị những tia màu đen phát ra từ trong quả cầu làm hoang mang. Đặc biệt là Minh, cậu vô cùng sốt ruột không biết có chuyện gì đã xảy ra bên trong quả cầu, cậu chỉ có thể chắp tay cầu nguyện cho sá»± an toàn cá»§a Quyên.Trong khi tất cả mọi người cho rằng Quyên lành ít dữ nhiều, thất vọng, khóc lóc, cầu nguyện, buồn bã, cùng với điệu cười đắc ý cá»§a con quá»·, những làn khói màu đen tản đi để lộ hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành, quyến rÅ©. Cô ấy có một đôi mắt sắc bén, quét một lượt khắp nÆ¡i để xem xét tình hình, mái tóc đen óng mượt như nhung bung xoã, dài đến tận đầu gối, bộ đồ màu đỏ và đen trong càng kiều mị.Khi cô ấy hoàn toàn lộ diện, Quá»· Thần Đỏ không thể tin được vào mắt mình, nhìn chằm chằm cái người đang xuất hiện trước mắt mình, chân không đứng vững bất giác lùi lại vài bước. Cái cảm giác khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt này nó hoàn toàn khác so với lúc hắn gặp và nói chuyện với Quyên. Cảm xúc thân thuộc ùa về, vui mừng có, giận dỗi có, cái cảm giác như gặp được người thân đã rất lâu ngày gặp lại ấy khó có thể diễn tả được bằng lời. Con quá»· đang cười vô cùng đắc chí thì tắt ngúm, nó trố mắt nhìn hình ảnh trước mắt, rõ ràng ban nãy là một cô bé mười tuổi, vậy mà chớp mắt đã biến thành bộ dáng mà nó đã ám ảnh và thù hận suốt mấy nghìn năm. Cậu bé Trương từ bao giờ đã đứng phía sau con quá»·, đôi mắt vẫn không có một tia sáng nào. Có vẻ như ngay từ đầu Trương chưa từng được thả ra và luôn bị điều khiển bởi con quá»·."Ồ, cảm giác này, thật là rất lâu rồi mới lại có được nó."Nguyệt hít một hÆ¡i sâu, nhắm mắt ngá»­a đầu tận hưởng bầu không khí có phần quá»· dị trong kết giới này."Nguyệt...?"Vẫn là không thể tin được, Quá»· Thần Đỏ thốt lên, người phụ nữ quay đầu nhìn hắn trìu mến."Thật may vì ngươi vẫn còn nhớ ta, Tiểu Quá»·."Quá»· Thần Đỏ không kìm được nước mắt, những dòng lệ nóng hổi cứ thế chảy đầy mặt hắn. Nỗi nhớ nhung sâu đậm ấy như vỡ ra, tay chân hắn không còn một chút sức lá»±c nào cả, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn đăm đăm hình bóng mà mình ao ước hàng năm. Nguyệt bật cười, cô pháp sư nhẹ nhàng lướt đến trước mặt hắn, hai tay lau đi hai hàng lệ nóng hổi đang tuôn như mưa."Ngươi đã làm rất tốt rồi. Đừng lo lắng, bây giờ hãy giao mọi thứ lại cho ta đi!"Nói rồi, Nguyệt ôm hắn vào trong lòng, hÆ¡i ấm này chắc chắn không phải là giả, đây chắc chắn không phải là điều mà hắn tưởng tượng ra. Quá»· Thần Đỏ như không còn chút lá»±c nào tá»±a vào lòng Nguyệt, cảm nhận hÆ¡i ấm đang lan truyền tới từng lông tÆ¡ kẽ tóc. Hắn tham lam hít hà mùi hương thÆ¡m đặc trưng trên người Nguyệt, sợ rằng chỉ trong tích tắc, hÆ¡i ấm, hương thÆ¡m, giọng nói quen thuộc này sẽ biến mất ngay lập tức.Dường như nhìn ra nỗi lo lắng cá»§a hắn, Nguyệt vỗ về đầu hắn và an á»§i."Đừng lo, lần này, ta sẽ không đột nhiên biến mất như lần trước nữa đâu!"Với ánh mắt ý bảo "không sao đâu", Quá»· Thần Đỏ cÅ©ng chẳng thể làm gì. Vẫn như cả ngàn năm trước, hắn luôn xiêu lòng trước ánh mắt trấn an ấy cá»§a nữ pháp sư.

Chương 62: : ?�ối Mặt (p2)