Cô và hắn gặp nhau thật tình cờ và thật bất ngờ. Từ việc học chung một ngôi trường cho đến bố mẹ là thông gia với nhau và tới khi...cô và hắn lại kết duyên vợ chồng _Vào đêm tân hôn_ - Anh yêu tôi không? - Không - Phù ~ may mà anh không yêu tôi - May? Ý cô là sao? - Tại vì tôi cũng đâu có yêu anh - Sao cưới tôi? - Gia đình ép - Ồ! - Vậy chúng ta cũng không cần phải làm chuyện vợ chồng đâu nhỉ? - Chắc là có làm - Cái giề? Tôi không nguyện làm đâu. Không lẽ anh yêu tôi? - Hahaha, cô thật là ngốc. Chẳng nhẽ cứ phải yêu thì mới đc làm sao? - Đương nhiên rồi. Nếu ko yêu mà làm thì gọi là xâm hại t*nh d*c đó anh biết chửa? Thế rồi hắn nhoẻn một nụ cười chứa đầy sự man rợn. Hắn ép sát cô vào tường và cưỡng hôn cô Một thứ gì đó mềm mại ấn ở trên môi của cô, thoáng ngậm một chút liền rời đi, lại làm cho cả người cô cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng không chú ý tới, trở nên dồn dập hơn. Lúc này cô mới giật mình lấy lại đc bình tĩnh. Cô đẩy hắn ra rồi quát lớn - Mày... sao mày dám cưỡng hôn bà đây…
Chương 11: Lấy gì để cảm động?
Cô Vợ Bá ĐạoTác giả: Mạn Uyển Nhan, Tiểu Bạch ThỏTruyện Ngôn TìnhCô và hắn gặp nhau thật tình cờ và thật bất ngờ. Từ việc học chung một ngôi trường cho đến bố mẹ là thông gia với nhau và tới khi...cô và hắn lại kết duyên vợ chồng _Vào đêm tân hôn_ - Anh yêu tôi không? - Không - Phù ~ may mà anh không yêu tôi - May? Ý cô là sao? - Tại vì tôi cũng đâu có yêu anh - Sao cưới tôi? - Gia đình ép - Ồ! - Vậy chúng ta cũng không cần phải làm chuyện vợ chồng đâu nhỉ? - Chắc là có làm - Cái giề? Tôi không nguyện làm đâu. Không lẽ anh yêu tôi? - Hahaha, cô thật là ngốc. Chẳng nhẽ cứ phải yêu thì mới đc làm sao? - Đương nhiên rồi. Nếu ko yêu mà làm thì gọi là xâm hại t*nh d*c đó anh biết chửa? Thế rồi hắn nhoẻn một nụ cười chứa đầy sự man rợn. Hắn ép sát cô vào tường và cưỡng hôn cô Một thứ gì đó mềm mại ấn ở trên môi của cô, thoáng ngậm một chút liền rời đi, lại làm cho cả người cô cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng không chú ý tới, trở nên dồn dập hơn. Lúc này cô mới giật mình lấy lại đc bình tĩnh. Cô đẩy hắn ra rồi quát lớn - Mày... sao mày dám cưỡng hôn bà đây… Cô ngậm ngùi tức mà không thể làm gì được thằng nhóc con này. Cố nhẫn nhịn, sự chịu đựng cũng sắp vượt quá giới hạn. Thấy mami của mình như vậy, Tiểu Bảo lém lỉnh quay sang chọc cô:- Mami a~ không biết ai làm cho mami có cái sắc mặt khó coi như vậy nha~Kẻ đó thật là đáng ghét mà~- Hừ, còn không phải mi sao? - Cô lẩm bẩm trong miệng, không nghĩ thằng nhóc sẽ nghe được- Hửm? Mami vừa nói gì con vậy?- A a, không có gì đâu. Con đừng để ý ha.Sau vài tiếng cất cánh, cuối cùng cô và Bảo Bảo đã về đến sân bay của nước S_Tại sân bay_- Mami, mami. Chúng ta mau về nào. Con nhớ baba quá~- Cái này...Bảo Bảo nhíu mày, kéo áo cô gặng hỏi:- Mami làm sao vậy? Mami không muốn gặp baba sao?- *Hừ, đương nhiên là không muốn rồi* - A, nào có chuyện đó chứ. Mami nhớ baba của con còn không hết nữa là~- Ồ? Bà xã nhớ anh đến vậy cơ à? - Tiếng của hắn từ đằng sau vọng lại làm cô giật thót người- Làm, làm sao anh lại ở đây?- Em đúng là ngốc mà. Anh ở đây đợi em mấy tiếng rồi đó.- À, ra vậy- Em không cảm động à?- Sao tôi phải cảm động?- Thì anh vất vả cật lực dậy từ sớm ngồi đây đợi em mấy tiếng đồng hồ. Trời thì nóng khắc nghiệt, không gian cũng chật bí, không thoải mái chút nào a~A, có phải hắn tự than tự vãn quá không vậy trời? Người ở sân bay bị bị hắn đuổi từ sáng sớm rồi, trật ở đâu kia chứ? Trời thì nóng thật, nhưng hắn ngồi trong phòng VIP của sân bay cơ mà? Điều hòa thức uống đầy đủ, nóng ở đâu ra? Một mình hắn chiếm cả cái sân bay, khổ ở đâu vậy a~Còn chưa kể đến việc hắn ngủ muộn, phải lái máy bay tới sân bay mặc dù con đường từ nhà hắn tới đây có thể đi bộ trong 10 phút? Rốt cuộc hắn khổ về cái gì vậy a~
Cô ngậm ngùi tức mà không thể làm gì được thằng nhóc con này. Cố nhẫn nhịn, sự chịu đựng cũng sắp vượt quá giới hạn. Thấy mami của mình như vậy, Tiểu Bảo lém lỉnh quay sang chọc cô:
- Mami a~ không biết ai làm cho mami có cái sắc mặt khó coi như vậy nha~Kẻ đó thật là đáng ghét mà~
- Hừ, còn không phải mi sao? - Cô lẩm bẩm trong miệng, không nghĩ thằng nhóc sẽ nghe được
- Hửm? Mami vừa nói gì con vậy?
- A a, không có gì đâu. Con đừng để ý ha.
Sau vài tiếng cất cánh, cuối cùng cô và Bảo Bảo đã về đến sân bay của nước S
_Tại sân bay_
- Mami, mami. Chúng ta mau về nào. Con nhớ baba quá~
- Cái này...
Bảo Bảo nhíu mày, kéo áo cô gặng hỏi:
- Mami làm sao vậy? Mami không muốn gặp baba sao?
- *Hừ, đương nhiên là không muốn rồi* - A, nào có chuyện đó chứ. Mami nhớ baba của con còn không hết nữa là~
- Ồ? Bà xã nhớ anh đến vậy cơ à? - Tiếng của hắn từ đằng sau vọng lại làm cô giật thót người
- Làm, làm sao anh lại ở đây?
- Em đúng là ngốc mà. Anh ở đây đợi em mấy tiếng rồi đó.
- À, ra vậy
- Em không cảm động à?
- Sao tôi phải cảm động?
- Thì anh vất vả cật lực dậy từ sớm ngồi đây đợi em mấy tiếng đồng hồ. Trời thì nóng khắc nghiệt, không gian cũng chật bí, không thoải mái chút nào a~
A, có phải hắn tự than tự vãn quá không vậy trời? Người ở sân bay bị bị hắn đuổi từ sáng sớm rồi, trật ở đâu kia chứ? Trời thì nóng thật, nhưng hắn ngồi trong phòng VIP của sân bay cơ mà? Điều hòa thức uống đầy đủ, nóng ở đâu ra? Một mình hắn chiếm cả cái sân bay, khổ ở đâu vậy a~
Còn chưa kể đến việc hắn ngủ muộn, phải lái máy bay tới sân bay mặc dù con đường từ nhà hắn tới đây có thể đi bộ trong 10 phút? Rốt cuộc hắn khổ về cái gì vậy a~
Cô Vợ Bá ĐạoTác giả: Mạn Uyển Nhan, Tiểu Bạch ThỏTruyện Ngôn TìnhCô và hắn gặp nhau thật tình cờ và thật bất ngờ. Từ việc học chung một ngôi trường cho đến bố mẹ là thông gia với nhau và tới khi...cô và hắn lại kết duyên vợ chồng _Vào đêm tân hôn_ - Anh yêu tôi không? - Không - Phù ~ may mà anh không yêu tôi - May? Ý cô là sao? - Tại vì tôi cũng đâu có yêu anh - Sao cưới tôi? - Gia đình ép - Ồ! - Vậy chúng ta cũng không cần phải làm chuyện vợ chồng đâu nhỉ? - Chắc là có làm - Cái giề? Tôi không nguyện làm đâu. Không lẽ anh yêu tôi? - Hahaha, cô thật là ngốc. Chẳng nhẽ cứ phải yêu thì mới đc làm sao? - Đương nhiên rồi. Nếu ko yêu mà làm thì gọi là xâm hại t*nh d*c đó anh biết chửa? Thế rồi hắn nhoẻn một nụ cười chứa đầy sự man rợn. Hắn ép sát cô vào tường và cưỡng hôn cô Một thứ gì đó mềm mại ấn ở trên môi của cô, thoáng ngậm một chút liền rời đi, lại làm cho cả người cô cứng ngắc, ngay cả hít thở cũng không chú ý tới, trở nên dồn dập hơn. Lúc này cô mới giật mình lấy lại đc bình tĩnh. Cô đẩy hắn ra rồi quát lớn - Mày... sao mày dám cưỡng hôn bà đây… Cô ngậm ngùi tức mà không thể làm gì được thằng nhóc con này. Cố nhẫn nhịn, sự chịu đựng cũng sắp vượt quá giới hạn. Thấy mami của mình như vậy, Tiểu Bảo lém lỉnh quay sang chọc cô:- Mami a~ không biết ai làm cho mami có cái sắc mặt khó coi như vậy nha~Kẻ đó thật là đáng ghét mà~- Hừ, còn không phải mi sao? - Cô lẩm bẩm trong miệng, không nghĩ thằng nhóc sẽ nghe được- Hửm? Mami vừa nói gì con vậy?- A a, không có gì đâu. Con đừng để ý ha.Sau vài tiếng cất cánh, cuối cùng cô và Bảo Bảo đã về đến sân bay của nước S_Tại sân bay_- Mami, mami. Chúng ta mau về nào. Con nhớ baba quá~- Cái này...Bảo Bảo nhíu mày, kéo áo cô gặng hỏi:- Mami làm sao vậy? Mami không muốn gặp baba sao?- *Hừ, đương nhiên là không muốn rồi* - A, nào có chuyện đó chứ. Mami nhớ baba của con còn không hết nữa là~- Ồ? Bà xã nhớ anh đến vậy cơ à? - Tiếng của hắn từ đằng sau vọng lại làm cô giật thót người- Làm, làm sao anh lại ở đây?- Em đúng là ngốc mà. Anh ở đây đợi em mấy tiếng rồi đó.- À, ra vậy- Em không cảm động à?- Sao tôi phải cảm động?- Thì anh vất vả cật lực dậy từ sớm ngồi đây đợi em mấy tiếng đồng hồ. Trời thì nóng khắc nghiệt, không gian cũng chật bí, không thoải mái chút nào a~A, có phải hắn tự than tự vãn quá không vậy trời? Người ở sân bay bị bị hắn đuổi từ sáng sớm rồi, trật ở đâu kia chứ? Trời thì nóng thật, nhưng hắn ngồi trong phòng VIP của sân bay cơ mà? Điều hòa thức uống đầy đủ, nóng ở đâu ra? Một mình hắn chiếm cả cái sân bay, khổ ở đâu vậy a~Còn chưa kể đến việc hắn ngủ muộn, phải lái máy bay tới sân bay mặc dù con đường từ nhà hắn tới đây có thể đi bộ trong 10 phút? Rốt cuộc hắn khổ về cái gì vậy a~