Nếu ai muốn gia nhập xã hội đen, hãy nhớ kĩ ba chữ: An Dĩ Phong! Bởi vì hắn đã là ông trùm xã hội đen mười lăm năm, nổi tiếng hoành hành bá đạo, ngang tàng, độc ác. Nếu ai muốn bảo toàn tính mạng, hãy nhớ một quy tắc “bất thành văn”: An Dĩ Phong nói một, đừng bao giờ nói hai! Bởi vì bất kỳ ai dám phản đối ý kiến của hắn, sau này đừng nghĩ đến chuyện được mở miệng nói nữa. Nếu ai muốn có đường sống trong giới xã hội đen, hãy nhớ vài bí quyết sau… Điều 1: Người anh em tốt nhất của An Dĩ Phong là Hàn Trạc Thần, hai kẻ ngang sức ngang tài, vừa có có tiền vừa có thế! Điều 2: Ám sát An Dĩ Phong, có thể vẫn được toàn thây. Muốn ám sát Hàn Trạc Thần, nhất định sẽ “họa vô đơn chí”! Điều 3: An Dĩ Phong lúc nào cũng cười – một kiểu cười bỡn cợt. Nếu bạn khiến hắn không cười được nữa, hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho mình. Hàn Trạc Thần lúc nào cũng lạnh lùng như “núi băng vạn năm”, chẳng bao giờ biết hai từ “tan chảy”. Nếu ai khiến hắn cười thì ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị. Điều 4: So…

Chương 64: Ngoại truyện 1: An Dĩ Phong vẫn mãi là An Dĩ Phong

Nụ Hôn Của SóiTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNếu ai muốn gia nhập xã hội đen, hãy nhớ kĩ ba chữ: An Dĩ Phong! Bởi vì hắn đã là ông trùm xã hội đen mười lăm năm, nổi tiếng hoành hành bá đạo, ngang tàng, độc ác. Nếu ai muốn bảo toàn tính mạng, hãy nhớ một quy tắc “bất thành văn”: An Dĩ Phong nói một, đừng bao giờ nói hai! Bởi vì bất kỳ ai dám phản đối ý kiến của hắn, sau này đừng nghĩ đến chuyện được mở miệng nói nữa. Nếu ai muốn có đường sống trong giới xã hội đen, hãy nhớ vài bí quyết sau… Điều 1: Người anh em tốt nhất của An Dĩ Phong là Hàn Trạc Thần, hai kẻ ngang sức ngang tài, vừa có có tiền vừa có thế! Điều 2: Ám sát An Dĩ Phong, có thể vẫn được toàn thây. Muốn ám sát Hàn Trạc Thần, nhất định sẽ “họa vô đơn chí”! Điều 3: An Dĩ Phong lúc nào cũng cười – một kiểu cười bỡn cợt. Nếu bạn khiến hắn không cười được nữa, hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho mình. Hàn Trạc Thần lúc nào cũng lạnh lùng như “núi băng vạn năm”, chẳng bao giờ biết hai từ “tan chảy”. Nếu ai khiến hắn cười thì ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị. Điều 4: So… Tuổi mười tám, người đàn ông nào chẳng có những năm tháng ngông cuồng, người đàn ông nào chẳng có khát khao làm nên những thành tích huy hoàng. Nhưng liệu có người đàn ông nào có thể như An Dĩ Phong, sau một thời “làm mưa làm gió” ở Hồng Kông, nay lại tạo nên truyền kỳ trong giới xã hội đen ở Australia?Ngồi giữa thiên đường và địa ngục mà chẳng khác nào đang ngồi ở chính vương quốc của mình, hắn không nói gì, mọi người run lẩy bẩy đứng một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.“Tin này có đáng tin không?” An Dĩ Phong dập tắt điếu thuốc.“Đáng tin, hiện giờ họ đang trên đường đến phòng sauna rồi ạ…” Giọng của người quản gia run run. “An thiếu gia hình như cũng đang ở đó.”An Dĩ Phong bật dậy, bước nhanh ra phía ngoài cửa, mang theo một luồng gió lạnh lẽo.“Lập tức chuẩn bị năm triệu đô, tiền mặt.” An Dĩ Phong vừa đi vừa nói. “Liên hệ với Thái, bảo anh ta là tôi không muốn nhìn thấy một xác chết toàn thây…”“Dạ!”An Dĩ Phong đem theo mấy chục người đến vây kín phòng sauna, nhưng hắn chưa vội ra tay, nhìn tên đại ca kiêu căng, ngạo mạn trước mặt với ánh mắt rất thành khẩn: “Anh tha cho nó, tôi đảm bảo sau này sẽ không để anh phải nhìn thấy mặt nó nữa!”Tên kia hống hách hỏi hắn bằng tiếng Anh: “Mày là ai?”“Tôi là bố của Anthony.” An Dĩ Phong lấy hai va li tiền đặt lên mặt bàn. “Tôi chỉ có mỗi một thằng con trai, cho dù có thế nào đi nữa thì hôm nay tôi nhất định phải đưa nó đi.”Tên kia quan sát tình hình lúc đó, rồi lại cầm va li lên, nhấc nhấc lên ước lượng số tiền. “Được, sau này hãy dạy dỗ nó cho tốt, lần sau mà để tao nhìn thấy nữa thì nó sẽ không gặp may như hôm nay đâu.”“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không như thế.”Lúc rời khỏi đó, Anthony nằm trong xe cấp cứu, ấn chặt vết thương trên người, máu không ngừng chảy ra.“Xã hội đen, không huy hoàng như con nghĩ đâu…” An Dĩ Phong không biết lấy từ đâu ra một cuộn vải xô, khéo léo quấn lên vết thương cho Anthony. “Con muốn sống thì phải để người khác chết không có chỗ chôn…”Ngày thứ hai, trên các trang báo là tin gây chấn động: Một đại ca của bang nhóm nào đó bị bắn chết, trên người có hàng trăm phát đạn, toàn thân bê bết máu. Theo điều tra của phía cảnh sát thì hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu nhằm vào hai va li tiền trong tay nạn nhân…Từ đó, Anthony ngoan ngoãn quay trở lại trường học.Nhưng Anthony đã ghi nhớ một đạo lý: Không thể nhân từ với kẻ thù của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu thương mình!

Tuổi mười tám, người đàn ông nào chẳng có những năm tháng ngông cuồng, người đàn ông nào chẳng có khát khao làm nên những thành tích huy hoàng. Nhưng liệu có người đàn ông nào có thể như An Dĩ Phong, sau một thời “làm mưa làm gió” ở Hồng Kông, nay lại tạo nên truyền kỳ trong giới xã hội đen ở Australia?

Ngồi giữa thiên đường và địa ngục mà chẳng khác nào đang ngồi ở chính vương quốc của mình, hắn không nói gì, mọi người run lẩy bẩy đứng một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Tin này có đáng tin không?” An Dĩ Phong dập tắt điếu thuốc.

“Đáng tin, hiện giờ họ đang trên đường đến phòng sauna rồi ạ…” Giọng của người quản gia run run. “An thiếu gia hình như cũng đang ở đó.”

An Dĩ Phong bật dậy, bước nhanh ra phía ngoài cửa, mang theo một luồng gió lạnh lẽo.

“Lập tức chuẩn bị năm triệu đô, tiền mặt.” An Dĩ Phong vừa đi vừa nói. “Liên hệ với Thái, bảo anh ta là tôi không muốn nhìn thấy một xác chết toàn thây…”

“Dạ!”

An Dĩ Phong đem theo mấy chục người đến vây kín phòng sauna, nhưng hắn chưa vội ra tay, nhìn tên đại ca kiêu căng, ngạo mạn trước mặt với ánh mắt rất thành khẩn: “Anh tha cho nó, tôi đảm bảo sau này sẽ không để anh phải nhìn thấy mặt nó nữa!”

Tên kia hống hách hỏi hắn bằng tiếng Anh: “Mày là ai?”

“Tôi là bố của Anthony.” An Dĩ Phong lấy hai va li tiền đặt lên mặt bàn. “Tôi chỉ có mỗi một thằng con trai, cho dù có thế nào đi nữa thì hôm nay tôi nhất định phải đưa nó đi.”

Tên kia quan sát tình hình lúc đó, rồi lại cầm va li lên, nhấc nhấc lên ước lượng số tiền. “Được, sau này hãy dạy dỗ nó cho tốt, lần sau mà để tao nhìn thấy nữa thì nó sẽ không gặp may như hôm nay đâu.”

“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không như thế.”

Lúc rời khỏi đó, Anthony nằm trong xe cấp cứu, ấn chặt vết thương trên người, máu không ngừng chảy ra.

“Xã hội đen, không huy hoàng như con nghĩ đâu…” An Dĩ Phong không biết lấy từ đâu ra một cuộn vải xô, khéo léo quấn lên vết thương cho Anthony. “Con muốn sống thì phải để người khác chết không có chỗ chôn…”

Ngày thứ hai, trên các trang báo là tin gây chấn động: Một đại ca của bang nhóm nào đó bị bắn chết, trên người có hàng trăm phát đạn, toàn thân bê bết máu. Theo điều tra của phía cảnh sát thì hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu nhằm vào hai va li tiền trong tay nạn nhân…

Từ đó, Anthony ngoan ngoãn quay trở lại trường học.

Nhưng Anthony đã ghi nhớ một đạo lý: Không thể nhân từ với kẻ thù của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu thương mình!

Nụ Hôn Của SóiTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNếu ai muốn gia nhập xã hội đen, hãy nhớ kĩ ba chữ: An Dĩ Phong! Bởi vì hắn đã là ông trùm xã hội đen mười lăm năm, nổi tiếng hoành hành bá đạo, ngang tàng, độc ác. Nếu ai muốn bảo toàn tính mạng, hãy nhớ một quy tắc “bất thành văn”: An Dĩ Phong nói một, đừng bao giờ nói hai! Bởi vì bất kỳ ai dám phản đối ý kiến của hắn, sau này đừng nghĩ đến chuyện được mở miệng nói nữa. Nếu ai muốn có đường sống trong giới xã hội đen, hãy nhớ vài bí quyết sau… Điều 1: Người anh em tốt nhất của An Dĩ Phong là Hàn Trạc Thần, hai kẻ ngang sức ngang tài, vừa có có tiền vừa có thế! Điều 2: Ám sát An Dĩ Phong, có thể vẫn được toàn thây. Muốn ám sát Hàn Trạc Thần, nhất định sẽ “họa vô đơn chí”! Điều 3: An Dĩ Phong lúc nào cũng cười – một kiểu cười bỡn cợt. Nếu bạn khiến hắn không cười được nữa, hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho mình. Hàn Trạc Thần lúc nào cũng lạnh lùng như “núi băng vạn năm”, chẳng bao giờ biết hai từ “tan chảy”. Nếu ai khiến hắn cười thì ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị. Điều 4: So… Tuổi mười tám, người đàn ông nào chẳng có những năm tháng ngông cuồng, người đàn ông nào chẳng có khát khao làm nên những thành tích huy hoàng. Nhưng liệu có người đàn ông nào có thể như An Dĩ Phong, sau một thời “làm mưa làm gió” ở Hồng Kông, nay lại tạo nên truyền kỳ trong giới xã hội đen ở Australia?Ngồi giữa thiên đường và địa ngục mà chẳng khác nào đang ngồi ở chính vương quốc của mình, hắn không nói gì, mọi người run lẩy bẩy đứng một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.“Tin này có đáng tin không?” An Dĩ Phong dập tắt điếu thuốc.“Đáng tin, hiện giờ họ đang trên đường đến phòng sauna rồi ạ…” Giọng của người quản gia run run. “An thiếu gia hình như cũng đang ở đó.”An Dĩ Phong bật dậy, bước nhanh ra phía ngoài cửa, mang theo một luồng gió lạnh lẽo.“Lập tức chuẩn bị năm triệu đô, tiền mặt.” An Dĩ Phong vừa đi vừa nói. “Liên hệ với Thái, bảo anh ta là tôi không muốn nhìn thấy một xác chết toàn thây…”“Dạ!”An Dĩ Phong đem theo mấy chục người đến vây kín phòng sauna, nhưng hắn chưa vội ra tay, nhìn tên đại ca kiêu căng, ngạo mạn trước mặt với ánh mắt rất thành khẩn: “Anh tha cho nó, tôi đảm bảo sau này sẽ không để anh phải nhìn thấy mặt nó nữa!”Tên kia hống hách hỏi hắn bằng tiếng Anh: “Mày là ai?”“Tôi là bố của Anthony.” An Dĩ Phong lấy hai va li tiền đặt lên mặt bàn. “Tôi chỉ có mỗi một thằng con trai, cho dù có thế nào đi nữa thì hôm nay tôi nhất định phải đưa nó đi.”Tên kia quan sát tình hình lúc đó, rồi lại cầm va li lên, nhấc nhấc lên ước lượng số tiền. “Được, sau này hãy dạy dỗ nó cho tốt, lần sau mà để tao nhìn thấy nữa thì nó sẽ không gặp may như hôm nay đâu.”“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không như thế.”Lúc rời khỏi đó, Anthony nằm trong xe cấp cứu, ấn chặt vết thương trên người, máu không ngừng chảy ra.“Xã hội đen, không huy hoàng như con nghĩ đâu…” An Dĩ Phong không biết lấy từ đâu ra một cuộn vải xô, khéo léo quấn lên vết thương cho Anthony. “Con muốn sống thì phải để người khác chết không có chỗ chôn…”Ngày thứ hai, trên các trang báo là tin gây chấn động: Một đại ca của bang nhóm nào đó bị bắn chết, trên người có hàng trăm phát đạn, toàn thân bê bết máu. Theo điều tra của phía cảnh sát thì hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu nhằm vào hai va li tiền trong tay nạn nhân…Từ đó, Anthony ngoan ngoãn quay trở lại trường học.Nhưng Anthony đã ghi nhớ một đạo lý: Không thể nhân từ với kẻ thù của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu thương mình!

Chương 64: Ngoại truyện 1: An Dĩ Phong vẫn mãi là An Dĩ Phong