Mục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương…

Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng

Hưu Thư Khó CầuTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương… Câu hỏi 13: Có biết con trai mình đang giả ngu không?Túc Phượng: Biết.Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình tự động mắc câu.Khán giả một mảnh òa lên.Câu hỏi 14: Liêm Chi là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu về để thăm dòa con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.Phóng viên số 14: vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không kịp cởi, còn che được đuôi sao?Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!An Lăng Nhiên: Nương…người!Câu hỏi 15: Có hài lòng với cô con dâu Liêm Chi này chứ?Túc Phượng: Hài lòng.Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn mình không đang nói dối chứ?Túc Phượng: Đúng thật là rất hài lòng.Khán giả: Sao lại thế nhỉ?Túc Phượng (mỉm cười): cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẽn vào cãi nhau với bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.Phóng viên số 15: hình như thỉnh thoảng ngài cũng ức h**p khi dễ cô ấy mà?Túc Phượng: Không phải ta đã nói rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.Dưới đàiLiêm Chi (nói với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo cho huynh, ta với huynh…xong rồi.An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!

Câu hỏi 13: Có biết con trai mình đang giả ngu không?

Túc Phượng: Biết.

Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?

Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.

Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?

Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình tự động mắc câu.

Khán giả một mảnh òa lên.

Câu hỏi 14: Liêm Chi là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?

Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu về để thăm dòa con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.

Phóng viên số 14: vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?

Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không kịp cởi, còn che được đuôi sao?

Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!

An Lăng Nhiên: Nương…người!

Câu hỏi 15: Có hài lòng với cô con dâu Liêm Chi này chứ?

Túc Phượng: Hài lòng.

Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn mình không đang nói dối chứ?

Túc Phượng: Đúng thật là rất hài lòng.

Khán giả: Sao lại thế nhỉ?

Túc Phượng (mỉm cười): cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẽn vào cãi nhau với bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.

Phóng viên số 15: hình như thỉnh thoảng ngài cũng ức h**p khi dễ cô ấy mà?

Túc Phượng: Không phải ta đã nói rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.

Dưới đài

Liêm Chi (nói với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo cho huynh, ta với huynh…xong rồi.

An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!

Hưu Thư Khó CầuTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương… Câu hỏi 13: Có biết con trai mình đang giả ngu không?Túc Phượng: Biết.Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình tự động mắc câu.Khán giả một mảnh òa lên.Câu hỏi 14: Liêm Chi là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu về để thăm dòa con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.Phóng viên số 14: vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không kịp cởi, còn che được đuôi sao?Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!An Lăng Nhiên: Nương…người!Câu hỏi 15: Có hài lòng với cô con dâu Liêm Chi này chứ?Túc Phượng: Hài lòng.Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn mình không đang nói dối chứ?Túc Phượng: Đúng thật là rất hài lòng.Khán giả: Sao lại thế nhỉ?Túc Phượng (mỉm cười): cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẽn vào cãi nhau với bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.Phóng viên số 15: hình như thỉnh thoảng ngài cũng ức h**p khi dễ cô ấy mà?Túc Phượng: Không phải ta đã nói rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.Dưới đàiLiêm Chi (nói với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo cho huynh, ta với huynh…xong rồi.An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!

Chương 61: Ngoại truyện 1.3: Phần của Túc Phượng