Mục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương…
Chương 89
Hưu Thư Khó CầuTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương… Một công trạng thành vạn cốt khô.Ầm ĩ kinh như vậy, mạng tiểu ngu ngốc đã được bảo vệ, còn tôi thì lại trở thành đố phụ hàng thật giá thật. Từ nay về sau, trên bảng xếp hạng đố phụ, bản công chúa vinh quang chiếm vị trí thứ hai. Vị trí thứ nhất đó chính là vị “Hoạn Thư” phu nhân danh tiếng nhiều đời.Tôi còn vốn tưởng rằng, chờ chuyện qua đi, Túc Phượng và An Lăng Nhiên chắc chắn sẽ hưu tôi, tôi cũng định cố nhịn không ló đầu, có thể cầm hưu thư dẫn theo Kỳ Nhi, hoan hoan hỷ hỷ đi tìm cuộc sống mới trong tương lai.Ai có thể ngờ, chuyện không như ý người, vào ngay buổi tối bản công chúa đại náo yến hội, sự tình xảy ra có chút thay đổi mang tính bước ngoặt.Sự việc rất đơn giản, một buổi tối trăng sáng trên cao, gió thổi hiu hiu.Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại, bất luận thế nào cũng ngủ không được, lại nghĩ tới câu nói “một ngày vợ chồng trăm ngày ân” của Văn Mặc Ngọc, tôi cảm thấy, lúc trước tiểu ngu ngốc đối xử với tôi cũng không tệ, chuyện Huyền Nguyệt mặc kệ việc hắn có tin hay là không, tôi cũng phải nhắc cho hắn.Vì thế, tôi đi tiền viện tìm tiểu ngu ngốc.Tiểu ngu ngốc ăn mặc chỉnh tề, giống như còn chưa ngủ.“Có việc?”Người trong phòng thần thái sáng láng, đến ngay cả tóc cũng một cây là một cây (?), tư thế rất hiên ngang oai hùng, dáng vẻ này… sao giống như đang đợi tôi thế?Tôi cúi đầu vân vê khăn tay, nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”Đây là lời mở đầu ngu ngốc nhất, chỉ là tôi càng nghĩ cũng không nghĩ ra câu nào tốt hơn, đành phải đại vậy.An Lăng Nhiên nhíu mi, kéo tôi vào trong ngồi xuống rồi nói: “Về Trại Nguyệt?”Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, vội xua tay nói: “Không phải không phải, ta muốn nói…”Lời bản công chúa muốn nói còn chưa kịp ra miệng, đột nhiên nghe thấy trong giường phát ra tiếng động, chốc lát liền nhảy ra một hắc y nhân, trong tay cầm thanh kiếm vọt thẳng về phía chúng tôi.An Lăng Nhiên thấy thế, đẩy tôi về phía sau, chỉ nói: “Ngốc, đừng có nhúc nhích.”Tôi bị An Lăng Nhiên đẩy ra, va vào mép bàn đau đến nhãn mạo kim tinh, còn chưa kịp do dự đã thấy thích khách từ trên giường tiểu ngu ngốc nhảy xuống, bèn nhanh chóng chạy ra cửa kêu cứu.Người còn chưa đi tới cửa, bên này An Lăng Nhiên và thích khách đã đánh tới trước mặt tôi, kể cũng lạ, tôi chạy sang bên trái, hai người bọn họ giống như đã thương lượng sẵn dịch sang bên trái; tôi né sang bên phải, bọn họ liền đánh sang phải.NND, lão nương làm sao cũng không lọt qua được._________________
Một công trạng thành vạn cốt khô.
Ầm ĩ kinh như vậy, mạng tiểu ngu ngốc đã được bảo vệ, còn tôi thì lại trở thành đố phụ hàng thật giá thật. Từ nay về sau, trên bảng xếp hạng đố phụ, bản công chúa vinh quang chiếm vị trí thứ hai. Vị trí thứ nhất đó chính là vị “Hoạn Thư” phu nhân danh tiếng nhiều đời.
Tôi còn vốn tưởng rằng, chờ chuyện qua đi, Túc Phượng và An Lăng Nhiên chắc chắn sẽ hưu tôi, tôi cũng định cố nhịn không ló đầu, có thể cầm hưu thư dẫn theo Kỳ Nhi, hoan hoan hỷ hỷ đi tìm cuộc sống mới trong tương lai.
Ai có thể ngờ, chuyện không như ý người, vào ngay buổi tối bản công chúa đại náo yến hội, sự tình xảy ra có chút thay đổi mang tính bước ngoặt.
Sự việc rất đơn giản, một buổi tối trăng sáng trên cao, gió thổi hiu hiu.
Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại, bất luận thế nào cũng ngủ không được, lại nghĩ tới câu nói “một ngày vợ chồng trăm ngày ân” của Văn Mặc Ngọc, tôi cảm thấy, lúc trước tiểu ngu ngốc đối xử với tôi cũng không tệ, chuyện Huyền Nguyệt mặc kệ việc hắn có tin hay là không, tôi cũng phải nhắc cho hắn.
Vì thế, tôi đi tiền viện tìm tiểu ngu ngốc.
Tiểu ngu ngốc ăn mặc chỉnh tề, giống như còn chưa ngủ.
“Có việc?”
Người trong phòng thần thái sáng láng, đến ngay cả tóc cũng một cây là một cây (?), tư thế rất hiên ngang oai hùng, dáng vẻ này… sao giống như đang đợi tôi thế?
Tôi cúi đầu vân vê khăn tay, nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Đây là lời mở đầu ngu ngốc nhất, chỉ là tôi càng nghĩ cũng không nghĩ ra câu nào tốt hơn, đành phải đại vậy.
An Lăng Nhiên nhíu mi, kéo tôi vào trong ngồi xuống rồi nói: “Về Trại Nguyệt?”
Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, vội xua tay nói: “Không phải không phải, ta muốn nói…”
Lời bản công chúa muốn nói còn chưa kịp ra miệng, đột nhiên nghe thấy trong giường phát ra tiếng động, chốc lát liền nhảy ra một hắc y nhân, trong tay cầm thanh kiếm vọt thẳng về phía chúng tôi.
An Lăng Nhiên thấy thế, đẩy tôi về phía sau, chỉ nói: “Ngốc, đừng có nhúc nhích.”
Tôi bị An Lăng Nhiên đẩy ra, va vào mép bàn đau đến nhãn mạo kim tinh, còn chưa kịp do dự đã thấy thích khách từ trên giường tiểu ngu ngốc nhảy xuống, bèn nhanh chóng chạy ra cửa kêu cứu.
Người còn chưa đi tới cửa, bên này An Lăng Nhiên và thích khách đã đánh tới trước mặt tôi, kể cũng lạ, tôi chạy sang bên trái, hai người bọn họ giống như đã thương lượng sẵn dịch sang bên trái; tôi né sang bên phải, bọn họ liền đánh sang phải.
NND, lão nương làm sao cũng không lọt qua được.
_________________
Hưu Thư Khó CầuTác giả: Mèo Lười Ngủ NgàyTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMục vương phủ thành nam, có một người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy, không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh bằng!” —— Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》 Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn chưa hoàn chỉnh. Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử nói một câu. Người bên cạnh này, là cha của mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh Lạc Vân quốc —— Mục vương. Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái khanh tuấn dật phi phàm, chính g*** h** ch*n mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản nhiên, tại sao trong các yến tiệc cung đình trước kia, cũng không thấy ai khanh mang theo nhi tử đến dự?” “Chuyện này…” Mục vương… Một công trạng thành vạn cốt khô.Ầm ĩ kinh như vậy, mạng tiểu ngu ngốc đã được bảo vệ, còn tôi thì lại trở thành đố phụ hàng thật giá thật. Từ nay về sau, trên bảng xếp hạng đố phụ, bản công chúa vinh quang chiếm vị trí thứ hai. Vị trí thứ nhất đó chính là vị “Hoạn Thư” phu nhân danh tiếng nhiều đời.Tôi còn vốn tưởng rằng, chờ chuyện qua đi, Túc Phượng và An Lăng Nhiên chắc chắn sẽ hưu tôi, tôi cũng định cố nhịn không ló đầu, có thể cầm hưu thư dẫn theo Kỳ Nhi, hoan hoan hỷ hỷ đi tìm cuộc sống mới trong tương lai.Ai có thể ngờ, chuyện không như ý người, vào ngay buổi tối bản công chúa đại náo yến hội, sự tình xảy ra có chút thay đổi mang tính bước ngoặt.Sự việc rất đơn giản, một buổi tối trăng sáng trên cao, gió thổi hiu hiu.Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại, bất luận thế nào cũng ngủ không được, lại nghĩ tới câu nói “một ngày vợ chồng trăm ngày ân” của Văn Mặc Ngọc, tôi cảm thấy, lúc trước tiểu ngu ngốc đối xử với tôi cũng không tệ, chuyện Huyền Nguyệt mặc kệ việc hắn có tin hay là không, tôi cũng phải nhắc cho hắn.Vì thế, tôi đi tiền viện tìm tiểu ngu ngốc.Tiểu ngu ngốc ăn mặc chỉnh tề, giống như còn chưa ngủ.“Có việc?”Người trong phòng thần thái sáng láng, đến ngay cả tóc cũng một cây là một cây (?), tư thế rất hiên ngang oai hùng, dáng vẻ này… sao giống như đang đợi tôi thế?Tôi cúi đầu vân vê khăn tay, nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”Đây là lời mở đầu ngu ngốc nhất, chỉ là tôi càng nghĩ cũng không nghĩ ra câu nào tốt hơn, đành phải đại vậy.An Lăng Nhiên nhíu mi, kéo tôi vào trong ngồi xuống rồi nói: “Về Trại Nguyệt?”Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, vội xua tay nói: “Không phải không phải, ta muốn nói…”Lời bản công chúa muốn nói còn chưa kịp ra miệng, đột nhiên nghe thấy trong giường phát ra tiếng động, chốc lát liền nhảy ra một hắc y nhân, trong tay cầm thanh kiếm vọt thẳng về phía chúng tôi.An Lăng Nhiên thấy thế, đẩy tôi về phía sau, chỉ nói: “Ngốc, đừng có nhúc nhích.”Tôi bị An Lăng Nhiên đẩy ra, va vào mép bàn đau đến nhãn mạo kim tinh, còn chưa kịp do dự đã thấy thích khách từ trên giường tiểu ngu ngốc nhảy xuống, bèn nhanh chóng chạy ra cửa kêu cứu.Người còn chưa đi tới cửa, bên này An Lăng Nhiên và thích khách đã đánh tới trước mặt tôi, kể cũng lạ, tôi chạy sang bên trái, hai người bọn họ giống như đã thương lượng sẵn dịch sang bên trái; tôi né sang bên phải, bọn họ liền đánh sang phải.NND, lão nương làm sao cũng không lọt qua được._________________