Tác giả:

Bầu trời trong xanh, thật dịu êm. Ai ai cũng sẽ ngủ ngon, thế mà, lại có người ngủ không yên: "Aaa!" Tiếng hét chói tai làm các con chim trên cây cũng phải giật thót bay lên Tiếng hét này xuất phát ra từ nhà của Lâm Hạ Yên, cô gái luôn luôn hồn nhiên. Nhưng vì các cơn ác mộng cứ ảm ảnh cô khiến cô gương mặt mỹ nhân thành gương mặt ác quỷ (Nói vậy thôi người ta đẹp lắm á). "Hộc...Hộc." Cô th* d*c, dưới mí mắt có một vần đen, đó là quằn thâm. Gương mặt lại hố Chứng tỏ, cô vừa thấy ác mộng. Cô mệt mỏi dựa lưng vào đầu giường, cô muốn ngủ. Nhưng giờ không còn dám ngủ được nữa, cô mơ thấy. Họ bốp cổ cô, họng cô như bị nghẹn lại. Không thể thốt ra lời nào cả Nước mắt trào ra từ khóe mi cô, cô nhìn phía dưới cổ mình. Hốt hoảng nhìn kĩ, trên cổ cô còn in luôn cả dấu tay màu đỏ chót. Cô cố gắng ổn định tinh thần, hít thở sâu. Làm vệ sinh cá nhân xong rồi liền bước chân ra ngoài, tìm riêng việc làm cho mình. May mắn, cô tìm được một công việc gần khu trọ nhà của cô. Công ty có luôn cả ký túc xá…

Chương 5

Âm Dương Ngàn DặmTác giả: Như Uyển LinhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhBầu trời trong xanh, thật dịu êm. Ai ai cũng sẽ ngủ ngon, thế mà, lại có người ngủ không yên: "Aaa!" Tiếng hét chói tai làm các con chim trên cây cũng phải giật thót bay lên Tiếng hét này xuất phát ra từ nhà của Lâm Hạ Yên, cô gái luôn luôn hồn nhiên. Nhưng vì các cơn ác mộng cứ ảm ảnh cô khiến cô gương mặt mỹ nhân thành gương mặt ác quỷ (Nói vậy thôi người ta đẹp lắm á). "Hộc...Hộc." Cô th* d*c, dưới mí mắt có một vần đen, đó là quằn thâm. Gương mặt lại hố Chứng tỏ, cô vừa thấy ác mộng. Cô mệt mỏi dựa lưng vào đầu giường, cô muốn ngủ. Nhưng giờ không còn dám ngủ được nữa, cô mơ thấy. Họ bốp cổ cô, họng cô như bị nghẹn lại. Không thể thốt ra lời nào cả Nước mắt trào ra từ khóe mi cô, cô nhìn phía dưới cổ mình. Hốt hoảng nhìn kĩ, trên cổ cô còn in luôn cả dấu tay màu đỏ chót. Cô cố gắng ổn định tinh thần, hít thở sâu. Làm vệ sinh cá nhân xong rồi liền bước chân ra ngoài, tìm riêng việc làm cho mình. May mắn, cô tìm được một công việc gần khu trọ nhà của cô. Công ty có luôn cả ký túc xá… Mình sẽ đổi xưng hô lại nhé! Cô thành tôi nha.*****Anh nghe xong, an ủi tôi rất nhiều. Và bảo tôi hãy dắt anh vào trong phòng tôi ở, anh sẽ xem xét lại.Tôi cố gắng khuyên anh đừng nên đi vào đó thì hơn, nhưng anh vẫn cố chấp muốn đi xem. Tôi đành dẫn anh vào phòng của mình!.......Đứng trước một căn phòng số 243 là một hình ảnh nam nữ đôi tay không ngừng co xát lại với nhau, khuôn mặt là hoảng sợ, tò mò."Này, đây là phòng em hả" Anh tò mò hỏi tôi, anh nhớ, lúc trước đồ của Hạ Yên chỉ là màu đen hoặc là màu xám mà thôi. Sao hôm nay căn phòng màu hồng chói lóa thế này?"Chứ không lẽ phòng của anh? Hỏi ngộ" Tôi nhìn anh bằng đôi mắt như thể anh là đồ quái vật!Họ không nói nữa, đôi chân lẳng lặng bước vào phòng. Khi bước vào, mùi hôi thối đó lại xông vào mũi của tôi. Tôi không biết anh có ngửi được không, nhưng tôi lại chắc chắn, mùi hôi này có vẻ đã tăng lên rồi. Tôi lắc lắc tay anh, hỏi nhỏ:"Anh ngửi được gì không?""Ừ, có vẻ hôi. Giống như mùi xác chết!" Anh chắc chắn đáp, vì anh từng làm trong bệnh viện, cũng từng đặt chân vào phòng xác khi bệnh nhân chỉ vừa mới đưa vào thôi nên mùi này quá quen. Nhưng mùi này có vẻ nặng hơn. Hình như đã lâu rồi.Nghe anh nói thế thì tôi nép người vào anh kín mít, tôi sợ hãi lo lắng thúc giục anh:"Mình...mình về nhà anh đi, em sợ lắm!""Không được, nếu em sợ thì em cứ ở ngoài. Anh sẽ vào trong" Anh lo lắng dùng giọng nuông chiều nói với tôiTôi nhìn anh, ôm chặt anh luôn. Cùng anh vào bên trong! Lúc này thì mùi hôi ấy chợt tắt, nhưng tôi từng thấy xác ấy rồi nên dù tắt too cũng biết. Là dưới gầm bàn!Họ hồi hộp nhìn xuống, tôi lúc này thì nhắm chặt mắt lại. Anh thì vẫn mở mắt nhìn xem.1s....trôi qua5s....trôi qua10s..trôi quaKhông nghe tiếng động vào cả, tôi mở mắt ra thì không thấy gì dưới gầm bàn cả.Tôi quay qua nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Tôi run rẩy nói:"Rõ...rõ ràng em thấy nó nằm ở đây mà? Sao...sao biến mất rồi?""Thôi, không sao. Chắc là ảo giác mà thôi" Anh khuyên nhủ vỗ về tôi."Anh...anh, nhưng em...em sợ" Tôi hứa, ngày hôm nay tôi sẽ đổi chỗ ở."Không sao rồi, vậy em chuyển đến chỗ anh ở nhé" Anh lo lắng nhìn tôi."V...vâng" Lời vừa thốt ra, tôi có cảm giác được một luồng gió lạnh và ai đó đang tức giận nhìn tôi."Đi thôi" Anh dìu tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà trọ quái dị ấy.Nhưng...tôi có cảm giác, mình đang bị ánh mắt nào đó dòm ngó khắp người. Tôi một hồi run rẩy, mà không để ý người kế bên mình mắt lóe sáng.

Mình sẽ đổi xưng hô lại nhé! Cô thành tôi nha.

*****

Anh nghe xong, an ủi tôi rất nhiều. Và bảo tôi hãy dắt anh vào trong phòng tôi ở, anh sẽ xem xét lại.

Tôi cố gắng khuyên anh đừng nên đi vào đó thì hơn, nhưng anh vẫn cố chấp muốn đi xem. Tôi đành dẫn anh vào phòng của mình!

.......

Đứng trước một căn phòng số 243 là một hình ảnh nam nữ đôi tay không ngừng co xát lại với nhau, khuôn mặt là hoảng sợ, tò mò.

"Này, đây là phòng em hả" Anh tò mò hỏi tôi, anh nhớ, lúc trước đồ của Hạ Yên chỉ là màu đen hoặc là màu xám mà thôi. Sao hôm nay căn phòng màu hồng chói lóa thế này?

"Chứ không lẽ phòng của anh? Hỏi ngộ" Tôi nhìn anh bằng đôi mắt như thể anh là đồ quái vật!

Họ không nói nữa, đôi chân lẳng lặng bước vào phòng. Khi bước vào, mùi hôi thối đó lại xông vào mũi của tôi. Tôi không biết anh có ngửi được không, nhưng tôi lại chắc chắn, mùi hôi này có vẻ đã tăng lên rồi. Tôi lắc lắc tay anh, hỏi nhỏ:

"Anh ngửi được gì không?"

"Ừ, có vẻ hôi. Giống như mùi xác chết!" Anh chắc chắn đáp, vì anh từng làm trong bệnh viện, cũng từng đặt chân vào phòng xác khi bệnh nhân chỉ vừa mới đưa vào thôi nên mùi này quá quen. Nhưng mùi này có vẻ nặng hơn. Hình như đã lâu rồi.

Nghe anh nói thế thì tôi nép người vào anh kín mít, tôi sợ hãi lo lắng thúc giục anh:

"Mình...mình về nhà anh đi, em sợ lắm!"

"Không được, nếu em sợ thì em cứ ở ngoài. Anh sẽ vào trong" Anh lo lắng dùng giọng nuông chiều nói với tôi

Tôi nhìn anh, ôm chặt anh luôn. Cùng anh vào bên trong! Lúc này thì mùi hôi ấy chợt tắt, nhưng tôi từng thấy xác ấy rồi nên dù tắt too cũng biết. Là dưới gầm bàn!

Họ hồi hộp nhìn xuống, tôi lúc này thì nhắm chặt mắt lại. Anh thì vẫn mở mắt nhìn xem.

1s....trôi qua

5s....trôi qua

10s..trôi qua

Không nghe tiếng động vào cả, tôi mở mắt ra thì không thấy gì dưới gầm bàn cả.

Tôi quay qua nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Tôi run rẩy nói:

"Rõ...rõ ràng em thấy nó nằm ở đây mà? Sao...sao biến mất rồi?"

"Thôi, không sao. Chắc là ảo giác mà thôi" Anh khuyên nhủ vỗ về tôi.

"Anh...anh, nhưng em...em sợ" Tôi hứa, ngày hôm nay tôi sẽ đổi chỗ ở.

"Không sao rồi, vậy em chuyển đến chỗ anh ở nhé" Anh lo lắng nhìn tôi.

"V...vâng" Lời vừa thốt ra, tôi có cảm giác được một luồng gió lạnh và ai đó đang tức giận nhìn tôi.

"Đi thôi" Anh dìu tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà trọ quái dị ấy.

Nhưng...tôi có cảm giác, mình đang bị ánh mắt nào đó dòm ngó khắp người. Tôi một hồi run rẩy, mà không để ý người kế bên mình mắt lóe sáng.

Âm Dương Ngàn DặmTác giả: Như Uyển LinhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhBầu trời trong xanh, thật dịu êm. Ai ai cũng sẽ ngủ ngon, thế mà, lại có người ngủ không yên: "Aaa!" Tiếng hét chói tai làm các con chim trên cây cũng phải giật thót bay lên Tiếng hét này xuất phát ra từ nhà của Lâm Hạ Yên, cô gái luôn luôn hồn nhiên. Nhưng vì các cơn ác mộng cứ ảm ảnh cô khiến cô gương mặt mỹ nhân thành gương mặt ác quỷ (Nói vậy thôi người ta đẹp lắm á). "Hộc...Hộc." Cô th* d*c, dưới mí mắt có một vần đen, đó là quằn thâm. Gương mặt lại hố Chứng tỏ, cô vừa thấy ác mộng. Cô mệt mỏi dựa lưng vào đầu giường, cô muốn ngủ. Nhưng giờ không còn dám ngủ được nữa, cô mơ thấy. Họ bốp cổ cô, họng cô như bị nghẹn lại. Không thể thốt ra lời nào cả Nước mắt trào ra từ khóe mi cô, cô nhìn phía dưới cổ mình. Hốt hoảng nhìn kĩ, trên cổ cô còn in luôn cả dấu tay màu đỏ chót. Cô cố gắng ổn định tinh thần, hít thở sâu. Làm vệ sinh cá nhân xong rồi liền bước chân ra ngoài, tìm riêng việc làm cho mình. May mắn, cô tìm được một công việc gần khu trọ nhà của cô. Công ty có luôn cả ký túc xá… Mình sẽ đổi xưng hô lại nhé! Cô thành tôi nha.*****Anh nghe xong, an ủi tôi rất nhiều. Và bảo tôi hãy dắt anh vào trong phòng tôi ở, anh sẽ xem xét lại.Tôi cố gắng khuyên anh đừng nên đi vào đó thì hơn, nhưng anh vẫn cố chấp muốn đi xem. Tôi đành dẫn anh vào phòng của mình!.......Đứng trước một căn phòng số 243 là một hình ảnh nam nữ đôi tay không ngừng co xát lại với nhau, khuôn mặt là hoảng sợ, tò mò."Này, đây là phòng em hả" Anh tò mò hỏi tôi, anh nhớ, lúc trước đồ của Hạ Yên chỉ là màu đen hoặc là màu xám mà thôi. Sao hôm nay căn phòng màu hồng chói lóa thế này?"Chứ không lẽ phòng của anh? Hỏi ngộ" Tôi nhìn anh bằng đôi mắt như thể anh là đồ quái vật!Họ không nói nữa, đôi chân lẳng lặng bước vào phòng. Khi bước vào, mùi hôi thối đó lại xông vào mũi của tôi. Tôi không biết anh có ngửi được không, nhưng tôi lại chắc chắn, mùi hôi này có vẻ đã tăng lên rồi. Tôi lắc lắc tay anh, hỏi nhỏ:"Anh ngửi được gì không?""Ừ, có vẻ hôi. Giống như mùi xác chết!" Anh chắc chắn đáp, vì anh từng làm trong bệnh viện, cũng từng đặt chân vào phòng xác khi bệnh nhân chỉ vừa mới đưa vào thôi nên mùi này quá quen. Nhưng mùi này có vẻ nặng hơn. Hình như đã lâu rồi.Nghe anh nói thế thì tôi nép người vào anh kín mít, tôi sợ hãi lo lắng thúc giục anh:"Mình...mình về nhà anh đi, em sợ lắm!""Không được, nếu em sợ thì em cứ ở ngoài. Anh sẽ vào trong" Anh lo lắng dùng giọng nuông chiều nói với tôiTôi nhìn anh, ôm chặt anh luôn. Cùng anh vào bên trong! Lúc này thì mùi hôi ấy chợt tắt, nhưng tôi từng thấy xác ấy rồi nên dù tắt too cũng biết. Là dưới gầm bàn!Họ hồi hộp nhìn xuống, tôi lúc này thì nhắm chặt mắt lại. Anh thì vẫn mở mắt nhìn xem.1s....trôi qua5s....trôi qua10s..trôi quaKhông nghe tiếng động vào cả, tôi mở mắt ra thì không thấy gì dưới gầm bàn cả.Tôi quay qua nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Tôi run rẩy nói:"Rõ...rõ ràng em thấy nó nằm ở đây mà? Sao...sao biến mất rồi?""Thôi, không sao. Chắc là ảo giác mà thôi" Anh khuyên nhủ vỗ về tôi."Anh...anh, nhưng em...em sợ" Tôi hứa, ngày hôm nay tôi sẽ đổi chỗ ở."Không sao rồi, vậy em chuyển đến chỗ anh ở nhé" Anh lo lắng nhìn tôi."V...vâng" Lời vừa thốt ra, tôi có cảm giác được một luồng gió lạnh và ai đó đang tức giận nhìn tôi."Đi thôi" Anh dìu tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà trọ quái dị ấy.Nhưng...tôi có cảm giác, mình đang bị ánh mắt nào đó dòm ngó khắp người. Tôi một hồi run rẩy, mà không để ý người kế bên mình mắt lóe sáng.

Chương 5