Tác giả:

"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,…

Chương 23

Gia Đình Biến TháiTác giả: CúnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,… "Lại còn đi chơi với trai nữa cơ à? Thanh cao quá nhỉ?"Là tiếng máy ảnh của Mai Linh, đồng nghiệp thân tín của Kim Liên.Cô ta cười nhếch một cái, quay lưng ưỡn ngực đi vào công ti."Anh đừng làm vậy nữa, người ta sẽ hiểu lầm đó"Cô nói xong lướt qua anh đi thẳng vào trong.Cô đến một lúc, Kim Liên cũng đi vào, liếc nhìn cô một cách khinh bỉ. Cô chătng thèm quan tâm, thái độ này của cô ta không ngày nào cô không thấy. Bản tính kiêu căng hèn mọn, ỷ quyền cao bắt nạt nhân viên với cô đáng khinh giống nhau.Cả công ti bắt đầu làm việc, không khí xung quanh ngột ngạt đến lạ."Ngọc Khanh, cô có thấy chiếc vòng ngọc trai của tôi không?"Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại là Kim Liên, cô ta có điên hay không mà lại hỏi cô về đồ của cô ta."Cô buồn cười vậy, đồ của cô sao lại đi hỏi tôi, tôi là cái giá để đồ của cô à? Xin cô để tôi làm việc được yên ổn""Tôi để trong ngăn kéo phòng, bây giờ lại không thấy nữa""Đầu óc cô có sao không vậy? Tôi nói cô không hiểu à?""Hôm qua lúc về tôi vẫn thấy nó ở đấy, mà sáng nay lại không thấy nữa, tối qua chỉ có mình cô tăng ca, cô không lấy thì ai lấy?""Tôi không thèm. Lùi ra"Cô đẩy tay cô ta ra, ngồi xuống ghế làm việc tiếp.Kim Liên đập tay xuống bàn, quát lớn lên."Cô đánh trống lảng à? Không xem lời tôi nói ra gì sao? Chưa làm rõ vụ này, cô không được làn bất cứ gì hết"Tiếng quát của cô ta như cái loa thùng vậy, cả công ti đang yên lặng đều quay ra phía cô nhìn."Tùy cô"Cô ta mỉm cười, có vẻ sự việc giống như trong dự liệu của mình."Đưa túi của cô đây"Ngón tay thon dài, có vẻ được chăm chút kĩ càng của Kim Liên chỉ vào chiếc túi đen của cô.Cô vì không muốn nói nhiều mà cầm lấy ném thẳng vào mặt cô ta."Cô.... cô..... dám"Gương mặt Kim Liên đen kịt lại, cầm chiếc túi đi đến bàn trống mở khóa đổ hết đồ đạc ra ngoài.Từng thứ, từng thứ cứ thế văng ra ngoài rơi cả xuống đất. Đôi tay Ngọc Khanh nắm chặt lại, cô đang cắn răng chịu đựng tất cả."Đây.... đây không.... không phải là cái vòng tay của tôi sao? Ngọc Khanh, bây giờ cô còn chối cãi được không?"Kim Liên cầm chiếc vòng được chạm khắc rất tinh xảo đưa lên trước mặt cô. Cô sững người lại, đúng rồi, cô đã không cẩn thận mà mắc bẫy, cái bẫy do chính cô ta tạo nên."Sao? Bây giờ cô còn gì để nói không?""Cô... cô dám hãm hại tôi"Cô ta nói lớn lên, như muốn cả công ti đều biết hết."Mọi người, mau ra đây mà xem, Ngọc Khanh cô ta ăn cắp vòng tay của tôi, vật chứng rành rành ra đây, cô ta còn nói tôi hãm hại cô ta. Tôi đúng là khổ mà, lúc nào cũng đối tốt với cô ta, xem cô ta là chị em tốt"

"Lại còn đi chơi với trai nữa cơ à? Thanh cao quá nhỉ?"

Là tiếng máy ảnh của Mai Linh, đồng nghiệp thân tín của Kim Liên.

Cô ta cười nhếch một cái, quay lưng ưỡn ngực đi vào công ti.

"Anh đừng làm vậy nữa, người ta sẽ hiểu lầm đó"

Cô nói xong lướt qua anh đi thẳng vào trong.

Cô đến một lúc, Kim Liên cũng đi vào, liếc nhìn cô một cách khinh bỉ. Cô chătng thèm quan tâm, thái độ này của cô ta không ngày nào cô không thấy. Bản tính kiêu căng hèn mọn, ỷ quyền cao bắt nạt nhân viên với cô đáng khinh giống nhau.

Cả công ti bắt đầu làm việc, không khí xung quanh ngột ngạt đến lạ.

"Ngọc Khanh, cô có thấy chiếc vòng ngọc trai của tôi không?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại là Kim Liên, cô ta có điên hay không mà lại hỏi cô về đồ của cô ta.

"Cô buồn cười vậy, đồ của cô sao lại đi hỏi tôi, tôi là cái giá để đồ của cô à? Xin cô để tôi làm việc được yên ổn"

"Tôi để trong ngăn kéo phòng, bây giờ lại không thấy nữa"

"Đầu óc cô có sao không vậy? Tôi nói cô không hiểu à?"

"Hôm qua lúc về tôi vẫn thấy nó ở đấy, mà sáng nay lại không thấy nữa, tối qua chỉ có mình cô tăng ca, cô không lấy thì ai lấy?"

"Tôi không thèm. Lùi ra"

Cô đẩy tay cô ta ra, ngồi xuống ghế làm việc tiếp.

Kim Liên đập tay xuống bàn, quát lớn lên.

"Cô đánh trống lảng à? Không xem lời tôi nói ra gì sao? Chưa làm rõ vụ này, cô không được làn bất cứ gì hết"

Tiếng quát của cô ta như cái loa thùng vậy, cả công ti đang yên lặng đều quay ra phía cô nhìn.

"Tùy cô"

Cô ta mỉm cười, có vẻ sự việc giống như trong dự liệu của mình.

"Đưa túi của cô đây"

Ngón tay thon dài, có vẻ được chăm chút kĩ càng của Kim Liên chỉ vào chiếc túi đen của cô.

Cô vì không muốn nói nhiều mà cầm lấy ném thẳng vào mặt cô ta.

"Cô.... cô..... dám"

Gương mặt Kim Liên đen kịt lại, cầm chiếc túi đi đến bàn trống mở khóa đổ hết đồ đạc ra ngoài.

Từng thứ, từng thứ cứ thế văng ra ngoài rơi cả xuống đất. Đôi tay Ngọc Khanh nắm chặt lại, cô đang cắn răng chịu đựng tất cả.

"Đây.... đây không.... không phải là cái vòng tay của tôi sao? Ngọc Khanh, bây giờ cô còn chối cãi được không?"

Kim Liên cầm chiếc vòng được chạm khắc rất tinh xảo đưa lên trước mặt cô. Cô sững người lại, đúng rồi, cô đã không cẩn thận mà mắc bẫy, cái bẫy do chính cô ta tạo nên.

"Sao? Bây giờ cô còn gì để nói không?"

"Cô... cô dám hãm hại tôi"

Cô ta nói lớn lên, như muốn cả công ti đều biết hết.

"Mọi người, mau ra đây mà xem, Ngọc Khanh cô ta ăn cắp vòng tay của tôi, vật chứng rành rành ra đây, cô ta còn nói tôi hãm hại cô ta. Tôi đúng là khổ mà, lúc nào cũng đối tốt với cô ta, xem cô ta là chị em tốt"

Gia Đình Biến TháiTác giả: CúnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,… "Lại còn đi chơi với trai nữa cơ à? Thanh cao quá nhỉ?"Là tiếng máy ảnh của Mai Linh, đồng nghiệp thân tín của Kim Liên.Cô ta cười nhếch một cái, quay lưng ưỡn ngực đi vào công ti."Anh đừng làm vậy nữa, người ta sẽ hiểu lầm đó"Cô nói xong lướt qua anh đi thẳng vào trong.Cô đến một lúc, Kim Liên cũng đi vào, liếc nhìn cô một cách khinh bỉ. Cô chătng thèm quan tâm, thái độ này của cô ta không ngày nào cô không thấy. Bản tính kiêu căng hèn mọn, ỷ quyền cao bắt nạt nhân viên với cô đáng khinh giống nhau.Cả công ti bắt đầu làm việc, không khí xung quanh ngột ngạt đến lạ."Ngọc Khanh, cô có thấy chiếc vòng ngọc trai của tôi không?"Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại là Kim Liên, cô ta có điên hay không mà lại hỏi cô về đồ của cô ta."Cô buồn cười vậy, đồ của cô sao lại đi hỏi tôi, tôi là cái giá để đồ của cô à? Xin cô để tôi làm việc được yên ổn""Tôi để trong ngăn kéo phòng, bây giờ lại không thấy nữa""Đầu óc cô có sao không vậy? Tôi nói cô không hiểu à?""Hôm qua lúc về tôi vẫn thấy nó ở đấy, mà sáng nay lại không thấy nữa, tối qua chỉ có mình cô tăng ca, cô không lấy thì ai lấy?""Tôi không thèm. Lùi ra"Cô đẩy tay cô ta ra, ngồi xuống ghế làm việc tiếp.Kim Liên đập tay xuống bàn, quát lớn lên."Cô đánh trống lảng à? Không xem lời tôi nói ra gì sao? Chưa làm rõ vụ này, cô không được làn bất cứ gì hết"Tiếng quát của cô ta như cái loa thùng vậy, cả công ti đang yên lặng đều quay ra phía cô nhìn."Tùy cô"Cô ta mỉm cười, có vẻ sự việc giống như trong dự liệu của mình."Đưa túi của cô đây"Ngón tay thon dài, có vẻ được chăm chút kĩ càng của Kim Liên chỉ vào chiếc túi đen của cô.Cô vì không muốn nói nhiều mà cầm lấy ném thẳng vào mặt cô ta."Cô.... cô..... dám"Gương mặt Kim Liên đen kịt lại, cầm chiếc túi đi đến bàn trống mở khóa đổ hết đồ đạc ra ngoài.Từng thứ, từng thứ cứ thế văng ra ngoài rơi cả xuống đất. Đôi tay Ngọc Khanh nắm chặt lại, cô đang cắn răng chịu đựng tất cả."Đây.... đây không.... không phải là cái vòng tay của tôi sao? Ngọc Khanh, bây giờ cô còn chối cãi được không?"Kim Liên cầm chiếc vòng được chạm khắc rất tinh xảo đưa lên trước mặt cô. Cô sững người lại, đúng rồi, cô đã không cẩn thận mà mắc bẫy, cái bẫy do chính cô ta tạo nên."Sao? Bây giờ cô còn gì để nói không?""Cô... cô dám hãm hại tôi"Cô ta nói lớn lên, như muốn cả công ti đều biết hết."Mọi người, mau ra đây mà xem, Ngọc Khanh cô ta ăn cắp vòng tay của tôi, vật chứng rành rành ra đây, cô ta còn nói tôi hãm hại cô ta. Tôi đúng là khổ mà, lúc nào cũng đối tốt với cô ta, xem cô ta là chị em tốt"

Chương 23