"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,…
Chương 34
Gia Đình Biến TháiTác giả: CúnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,… Anh ôm cô rất chặt, cô có xoay người thế nào cũng không ra được, đành chấp nhận số phận ngủ cùng anh.Tờ mờ sáng, cô từ từ mở mắt, đưa mắt sang nhìn anh, anh ngủ cũng đẹp nữa.Đôi tay cô đưa lên v**t v* khuôn mặt anh, ngón tay khẽ chạm vào đôi lông mi dài của anh.Cô cười tủm, không biết bao lâu rồi cô chưa được làm như vậy. Cô làm rất nhẹ nhàng, sợ anh tỉnh giấc.Nhưng ai kia đã mở mắt nhe nhởn nhìn cô, cười."Sao không làm trực tiếp mà đợi lúc anh ngủ làm gì? Nghiện anh rồi còn ngại""Đồ ảo tưởng!"Cô chửi thề một câu, nhân lúc anh thả lỏng, cô xoay người xuống giường.Mặt anh vẫn chưa hết vui mừng, tiếp tục trêu cô."Mẹ anh bảo nói dối là hư, vậy nên nghiện anh thì nói đi ngại gì ""Mẹ tôi bảo ảo tưởng nhiều quá không tốt, vậy nên anh bớt lại đi!"Câu trả lời phũ như chưa bao giờ được phũ, anh tụt hết cmn cảm xúc, nhất định anh phải thắng."Mẹ anh bảo nếu yêu mà không dám nói là ngốc, em yêu anh thì nói đi ""Đoán xem "Phũ lần hai và hụt hẫng lần thứ n, cảm xúc tụt dốc không phanh lại được.Anh thua, lí của cô là lí trời, là lí của bà xã đại nhân trong tương lai, anh tuổi gì đòi cãi lại.Phải nghe lời bà xã, đấy là lẽ sống cần hướng tới của một người đàn ông trưởng thành!!!"Anh đói!""Gọi đồ ăn nhanh đi, tôi không biết nấu ""Anh thích em nấu cơ, dù thế nào cũng ăn"Anh õng ẹo, nũng nịu làm trò."Anh tin tôi đốt bếp nhà anh không?""Em đốt thoải mái, thíchh đốt thế nào cũng được, cách nào anh cũng chiều? Nát anh lại xây lại cho em " Cô hết nói nổi, thôi được, bản cô nương cô đây sẽ cho anh thưởng thức tài nghệ điêu luyện lên đến mức Mất Tờ Chét của cô.Ngọc Khanh xắn tay áo, đi xuống bếp, anh thích thì cô nhích, sợ gì bố con thằng nào.Cô mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị nấu, đúng là đại gia có khác, toàn đồ đắt tiền.Trong khi anh tắm, cô đã nhanh chóng làm xong mọi thứ. Đồ ăn được bày sẵn trên bàn.Liên Thành từ trên lầu đi xuống, anh vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bên dưới, để trần cơ thể.Trên tay cô đang cầm bát canh nóng hổi, vô thức nhìn lên, hét lên khiến bát canh rơi xuống đùi cô."Á!"Tiếng hét lanh lảnh vì đau của cô. Anh vội vàng chạy đến, bế thẳng cô ra ghế băng bó."Sao em hậu đậu vậy? Cầm bát canh cũng không vững, thích anh đau lòng lắm à?"Anh chửi mà nghe cũng đáng yêu nữa chứ!"Tôi.. tôi... ""Lại còn nói gì nữa, em tưởng mình em đau à? Anh còn đau hơn, đau ở đâu em biết không? Ở đây này "Anh cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, khiến cô ngại đỏ mặt.Đuối lí vô cũng cãi lại, chẳng cần biết đúng sai, cứ thế là cãi."Thì tại anh chứ tại ai, ai mượn anh mặc như thế này, thử hỏi một người nhìn thấy mỹ nam trước mặt xem có choáng không? Ai mà chịu nổi cơ chứ!""Không chịu nổi thì em định làm gì anh?""Vậy nếu anh đứng trươc mỹ nữ thì anh làm gì?""Ngoài em ra anh sẽ không làm gì ai khác. Còn em, anh cho phép em cưỡng h**p anh""Đồ điên"Cãi vớ vẩn nên cô chẳng quan tâm đúng sai, thấy anh bật cười kha khả."Anh còn cười cái gì? Có gì hay lắm đâu mà cười""Hóa ra là do anh đẹp trai quá mức, phong độ ngời ngời mới khiến em thành ra nông nỗi này! Anh xin lỗi, từ mai anh sẽ khiến mình bớt đẹp trai lại để đỡ hại em "Nghe câu xin lỗi mà nó chả có thật tâm chút nào, cô lườm."Đẹp trai cái thá gì, chó cũng chẳng thèm nhìn "100 sao đi? Mai lại có cho các cậu đọc!
Anh ôm cô rất chặt, cô có xoay người thế nào cũng không ra được, đành chấp nhận số phận ngủ cùng anh.
Tờ mờ sáng, cô từ từ mở mắt, đưa mắt sang nhìn anh, anh ngủ cũng đẹp nữa.
Đôi tay cô đưa lên v**t v* khuôn mặt anh, ngón tay khẽ chạm vào đôi lông mi dài của anh.
Cô cười tủm, không biết bao lâu rồi cô chưa được làm như vậy. Cô làm rất nhẹ nhàng, sợ anh tỉnh giấc.
Nhưng ai kia đã mở mắt nhe nhởn nhìn cô, cười.
"Sao không làm trực tiếp mà đợi lúc anh ngủ làm gì? Nghiện anh rồi còn ngại"
"Đồ ảo tưởng!"
Cô chửi thề một câu, nhân lúc anh thả lỏng, cô xoay người xuống giường.
Mặt anh vẫn chưa hết vui mừng, tiếp tục trêu cô.
"Mẹ anh bảo nói dối là hư, vậy nên nghiện anh thì nói đi ngại gì "
"Mẹ tôi bảo ảo tưởng nhiều quá không tốt, vậy nên anh bớt lại đi!"
Câu trả lời phũ như chưa bao giờ được phũ, anh tụt hết cmn cảm xúc, nhất định anh phải thắng.
"Mẹ anh bảo nếu yêu mà không dám nói là ngốc, em yêu anh thì nói đi "
"Đoán xem "
Phũ lần hai và hụt hẫng lần thứ n, cảm xúc tụt dốc không phanh lại được.
Anh thua, lí của cô là lí trời, là lí của bà xã đại nhân trong tương lai, anh tuổi gì đòi cãi lại.
Phải nghe lời bà xã, đấy là lẽ sống cần hướng tới của một người đàn ông trưởng thành!!!
"Anh đói!"
"Gọi đồ ăn nhanh đi, tôi không biết nấu "
"Anh thích em nấu cơ, dù thế nào cũng ăn"
Anh õng ẹo, nũng nịu làm trò.
"Anh tin tôi đốt bếp nhà anh không?"
"Em đốt thoải mái, thíchh đốt thế nào cũng được, cách nào anh cũng chiều? Nát anh lại xây lại cho em "
Cô hết nói nổi, thôi được, bản cô nương cô đây sẽ cho anh thưởng thức tài nghệ điêu luyện lên đến mức Mất Tờ Chét của cô.
Ngọc Khanh xắn tay áo, đi xuống bếp, anh thích thì cô nhích, sợ gì bố con thằng nào.
Cô mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị nấu, đúng là đại gia có khác, toàn đồ đắt tiền.
Trong khi anh tắm, cô đã nhanh chóng làm xong mọi thứ. Đồ ăn được bày sẵn trên bàn.
Liên Thành từ trên lầu đi xuống, anh vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bên dưới, để trần cơ thể.
Trên tay cô đang cầm bát canh nóng hổi, vô thức nhìn lên, hét lên khiến bát canh rơi xuống đùi cô.
"Á!"
Tiếng hét lanh lảnh vì đau của cô. Anh vội vàng chạy đến, bế thẳng cô ra ghế băng bó.
"Sao em hậu đậu vậy? Cầm bát canh cũng không vững, thích anh đau lòng lắm à?"
Anh chửi mà nghe cũng đáng yêu nữa chứ!
"Tôi.. tôi... "
"Lại còn nói gì nữa, em tưởng mình em đau à? Anh còn đau hơn, đau ở đâu em biết không? Ở đây này "
Anh cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, khiến cô ngại đỏ mặt.
Đuối lí vô cũng cãi lại, chẳng cần biết đúng sai, cứ thế là cãi.
"Thì tại anh chứ tại ai, ai mượn anh mặc như thế này, thử hỏi một người nhìn thấy mỹ nam trước mặt xem có choáng không? Ai mà chịu nổi cơ chứ!"
"Không chịu nổi thì em định làm gì anh?"
"Vậy nếu anh đứng trươc mỹ nữ thì anh làm gì?"
"Ngoài em ra anh sẽ không làm gì ai khác. Còn em, anh cho phép em cưỡng h**p anh"
"Đồ điên"
Cãi vớ vẩn nên cô chẳng quan tâm đúng sai, thấy anh bật cười kha khả.
"Anh còn cười cái gì? Có gì hay lắm đâu mà cười"
"Hóa ra là do anh đẹp trai quá mức, phong độ ngời ngời mới khiến em thành ra nông nỗi này! Anh xin lỗi, từ mai anh sẽ khiến mình bớt đẹp trai lại để đỡ hại em "
Nghe câu xin lỗi mà nó chả có thật tâm chút nào, cô lườm.
"Đẹp trai cái thá gì, chó cũng chẳng thèm nhìn "
100 sao đi? Mai lại có cho các cậu đọc!
Gia Đình Biến TháiTác giả: CúnTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Ngọc Khanh, cô bỏ cái thai cho tôi." Giọng anh nghiêm nghị, nét mặt vài phần căng thẳng nhìn người con gái trước mặt. "Lí do?" "Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm, chỉ cần cô bỏ nó tôi sẽ đưa cô 500 triệu." "500 triệu? Nực cười, tôi chỉ đáng giá ấy thôi sao?" "Ok, vậy một tỷ, đã đủ chưa?" "Coi như tôi đi để bớt tạo nghiệp cho anh, từ sau hau chúng ta coi như không quen biết!" Cô quay người rời đi, một giọt nước mắt ở khóe mắt cô lăn xuống, trái tim giờ đây đã bị bóp nghẹt. Năm năm sau. "Thiên Khánh, mẹ đau bụng quá. Con đi mua BVS cho mẹ, mẹ tới tháng." Cô ngồi trong nhà vệ sinh ôm bụng r*n r*. "Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân." Thằng nhóc loắt nhoắt mở cửa chạy ra ngoài. Cậu bắt taxi đi đến siêu thị, rồi đi thẳng đến quầy bán BVS. Mấy cô gái nhìn thấy cứ chạy theo, đòi chụp hình, bắt tay nhưng nhóc vẫn lắc đầu. "Các cô em đợi anh, anh có việc gấp một chút, lần sau gặp nhé!" Nó nháy mắt một cái rồi tiếp tục lựa "Mẹ dùng loại nào ý nhờ? Chết cha, quên không hỏi." Nó đi đi lại lại chỗ bán BVS,… Anh ôm cô rất chặt, cô có xoay người thế nào cũng không ra được, đành chấp nhận số phận ngủ cùng anh.Tờ mờ sáng, cô từ từ mở mắt, đưa mắt sang nhìn anh, anh ngủ cũng đẹp nữa.Đôi tay cô đưa lên v**t v* khuôn mặt anh, ngón tay khẽ chạm vào đôi lông mi dài của anh.Cô cười tủm, không biết bao lâu rồi cô chưa được làm như vậy. Cô làm rất nhẹ nhàng, sợ anh tỉnh giấc.Nhưng ai kia đã mở mắt nhe nhởn nhìn cô, cười."Sao không làm trực tiếp mà đợi lúc anh ngủ làm gì? Nghiện anh rồi còn ngại""Đồ ảo tưởng!"Cô chửi thề một câu, nhân lúc anh thả lỏng, cô xoay người xuống giường.Mặt anh vẫn chưa hết vui mừng, tiếp tục trêu cô."Mẹ anh bảo nói dối là hư, vậy nên nghiện anh thì nói đi ngại gì ""Mẹ tôi bảo ảo tưởng nhiều quá không tốt, vậy nên anh bớt lại đi!"Câu trả lời phũ như chưa bao giờ được phũ, anh tụt hết cmn cảm xúc, nhất định anh phải thắng."Mẹ anh bảo nếu yêu mà không dám nói là ngốc, em yêu anh thì nói đi ""Đoán xem "Phũ lần hai và hụt hẫng lần thứ n, cảm xúc tụt dốc không phanh lại được.Anh thua, lí của cô là lí trời, là lí của bà xã đại nhân trong tương lai, anh tuổi gì đòi cãi lại.Phải nghe lời bà xã, đấy là lẽ sống cần hướng tới của một người đàn ông trưởng thành!!!"Anh đói!""Gọi đồ ăn nhanh đi, tôi không biết nấu ""Anh thích em nấu cơ, dù thế nào cũng ăn"Anh õng ẹo, nũng nịu làm trò."Anh tin tôi đốt bếp nhà anh không?""Em đốt thoải mái, thíchh đốt thế nào cũng được, cách nào anh cũng chiều? Nát anh lại xây lại cho em " Cô hết nói nổi, thôi được, bản cô nương cô đây sẽ cho anh thưởng thức tài nghệ điêu luyện lên đến mức Mất Tờ Chét của cô.Ngọc Khanh xắn tay áo, đi xuống bếp, anh thích thì cô nhích, sợ gì bố con thằng nào.Cô mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị nấu, đúng là đại gia có khác, toàn đồ đắt tiền.Trong khi anh tắm, cô đã nhanh chóng làm xong mọi thứ. Đồ ăn được bày sẵn trên bàn.Liên Thành từ trên lầu đi xuống, anh vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bên dưới, để trần cơ thể.Trên tay cô đang cầm bát canh nóng hổi, vô thức nhìn lên, hét lên khiến bát canh rơi xuống đùi cô."Á!"Tiếng hét lanh lảnh vì đau của cô. Anh vội vàng chạy đến, bế thẳng cô ra ghế băng bó."Sao em hậu đậu vậy? Cầm bát canh cũng không vững, thích anh đau lòng lắm à?"Anh chửi mà nghe cũng đáng yêu nữa chứ!"Tôi.. tôi... ""Lại còn nói gì nữa, em tưởng mình em đau à? Anh còn đau hơn, đau ở đâu em biết không? Ở đây này "Anh cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, khiến cô ngại đỏ mặt.Đuối lí vô cũng cãi lại, chẳng cần biết đúng sai, cứ thế là cãi."Thì tại anh chứ tại ai, ai mượn anh mặc như thế này, thử hỏi một người nhìn thấy mỹ nam trước mặt xem có choáng không? Ai mà chịu nổi cơ chứ!""Không chịu nổi thì em định làm gì anh?""Vậy nếu anh đứng trươc mỹ nữ thì anh làm gì?""Ngoài em ra anh sẽ không làm gì ai khác. Còn em, anh cho phép em cưỡng h**p anh""Đồ điên"Cãi vớ vẩn nên cô chẳng quan tâm đúng sai, thấy anh bật cười kha khả."Anh còn cười cái gì? Có gì hay lắm đâu mà cười""Hóa ra là do anh đẹp trai quá mức, phong độ ngời ngời mới khiến em thành ra nông nỗi này! Anh xin lỗi, từ mai anh sẽ khiến mình bớt đẹp trai lại để đỡ hại em "Nghe câu xin lỗi mà nó chả có thật tâm chút nào, cô lườm."Đẹp trai cái thá gì, chó cũng chẳng thèm nhìn "100 sao đi? Mai lại có cho các cậu đọc!