Tác giả:

Mấy năm gần đây Phong Kỳ rất hiếm khi uống say, cùng với sự phát triển lớn mạnh của tập đoàn, người dám chuốc say hắn ngày càng ít, tửu lượng thì ngày một cao. Đêm nay hắn say rồi, tự mình chuốc. Người phụ nữ đã lâu không gặp ấy khoác tay chồng mình đầy vẻ ỷ lại, cô mỉm cười dịu dàng, khóe miệng luôn mấp máy như đang thì thầm điều gì đó. Người đàn ông cao lớn kia vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, anh ta cau mày khi thấy vợ mình đang cầm một ly rượu đỏ, sau khi nhờ nhân viên phục vụ đổi thành một cốc sữa bò còn không quên dặn dò phải hâm nóng nó trước. Phong Kỳ gục xuống hàng cây ven đường nôn rất lâu, lâu tới mức hắn tưởng như mình sắp nôn ra cả lục phủ ngũ tạng rồi, ý thức ngày càng bay xa, dọc đường đi tài xế luôn phải vừa dìu vừa đỡ hắn. Đã là 2 giờ sáng, trong khu chung cư yên tĩnh này chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo, tài xế dìu Phong Kỳ ra khỏi thang máy, một làn gió mát khẽ thoảng qua, đôi mắt Phong Kỳ lim dim đầy men say, nhưng hàng lông mày cau chặt lại vẫn khiến hắn tản ra…

Truyện chữ