Tác giả:

Hôm nay là ngày cô đi lấy chồng, cái ngày mà bao người phụ nữ đẹp nhất. Khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khiết cất bước cùng chồng mình trên thảm đỏ. Nhưng cớ sao cô lại không vui, mẹ của cô lại đem vẻ mặt y như rằng sắp tống khứ cô ra khỏi ngôi nhà đó vậy chỉ có bạn thân của cô bên cạnh thôi Vũ Thiên Thư. Nhỏ ngồi trang điểm cho cô mà cứ khóc miệng cứ lãm nhãm: -"Đừng đi lấy hắn được không? Cậu chã hạnh phúc đâu, Hăn không yeu cậu chỉ có ghét cậu thôi.  Đừng cố ôm lấy đâu thương về bản thân mà."- Có lẽ đây là đứa bạn thân duy nhất của cô cái gì cũng quan tâm đến cô chỉ có mình nhỏ mà thôi. Luôn lắng nghe mọi tâm tư của cô, nở nụ cười mãn nguyện trên môi cô nhìn Thiên Thư mà trả lời: -"Không cần anh ấy yêu mình chỉ cần được ở cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy từ phía sau thôi mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Mình biết là anh ấy đối với mình chỉ có chán ghét nhưng không sao. Mình cũng tin một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu ra thôi."- Chưa gì nhỏ đã ôm lấy cô và khóc như một đứa trẻ vậy,…

Chương 16: Em đi lâu quá rồi đó

Nếu Nhận Ra Sớm HơnTác giả: Thiên NgọcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày cô đi lấy chồng, cái ngày mà bao người phụ nữ đẹp nhất. Khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khiết cất bước cùng chồng mình trên thảm đỏ. Nhưng cớ sao cô lại không vui, mẹ của cô lại đem vẻ mặt y như rằng sắp tống khứ cô ra khỏi ngôi nhà đó vậy chỉ có bạn thân của cô bên cạnh thôi Vũ Thiên Thư. Nhỏ ngồi trang điểm cho cô mà cứ khóc miệng cứ lãm nhãm: -"Đừng đi lấy hắn được không? Cậu chã hạnh phúc đâu, Hăn không yeu cậu chỉ có ghét cậu thôi.  Đừng cố ôm lấy đâu thương về bản thân mà."- Có lẽ đây là đứa bạn thân duy nhất của cô cái gì cũng quan tâm đến cô chỉ có mình nhỏ mà thôi. Luôn lắng nghe mọi tâm tư của cô, nở nụ cười mãn nguyện trên môi cô nhìn Thiên Thư mà trả lời: -"Không cần anh ấy yêu mình chỉ cần được ở cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy từ phía sau thôi mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Mình biết là anh ấy đối với mình chỉ có chán ghét nhưng không sao. Mình cũng tin một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu ra thôi."- Chưa gì nhỏ đã ôm lấy cô và khóc như một đứa trẻ vậy,… Kể từ thời gian cô đi tính đến hiện tại cũng hơn 1 năm rồi. Không chút tin tức đến một lá thư,một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không có. Hắn bây giờ như một cái máy vậy cứ sáng đi đến công ty làm tới tối rồi lại đến quán bar say như ma men vậy. Mỗi lần uống say hắn sẽ được thấy cô, cô hiện ra trước mặt hắn rồi biến mất. Cô như một làn sương vậy thoát ẩn thoát hiện, khiên cho hắn cứ chông chờ thấy được cô lúc gần chạm vào khuôn mặt ấy thì cô lại biếm mất. Trong lúc hắn đang say thì có một cô gái dáng người nhỏ nhắn đi ngang qua trông giống hình bóng mà hắn mong ngóng. Theo quá tính hắn vội chạy theo cô gái đó ra khỏi cửa quá bar thấy cô cùng một người đàn ông lạ, vội chạy nhanh đến chổ cô gái đó kêu lớn."Hàn Thiên Nhi"-Cô gái đó quay lại đúng là khuôn mặt đó rồi nhưng sao cô nhìn anh bằg ánh mắt xa lạ còn người đàn ông kia là ai? Sao cô về nước mà lại không quay về nhà chính gặp anh cùng mọi người?"Em đi lâu vậy sao không về nhà? Em có biết mọi người đang đợi em không. Về nhà đi anh nhớ em"-Nói rôi hắn ôm cô, khi nghe câu nói hắn nhớ cô trái tim có chút nhói. Nhưng đến khi hắn ôm cô thì cô chợt đẩy hắ ra vì trong người có men rượu nên hắn đứng không vững mà té xuống đất"Anh là ai vậy? Tôi tên Hàn Thiên Ngọc không phải Hàn Thiên Nhi mà anh nói đến và tôi cũng không quen anh. Đây là lần đầu ta gặp nhau, xin lỗi anh nhận nhầm người rồi"-Nói rồi cô bước vào xe, chiếc xe chạy đi xa rồi hắn ngồi đây thờ thẫn. Có phải hắn vì nhung nhớ cô quá không? Nhưng không rõ ràng là khuôn mặt đó, giọng nói đó, giáng người nhỏ nhắn đó không thể nào sai được. Một mình bước chân nặng trĩu về nhà hắn ngồi bệch tại cửa nhg nhìn lên trời ngắm những ngôi sao ấy"Nhi Nhi à! Anh lại nhớ em rồi, có phải khi xưa anh bỏ em bơ vơ như thế em cũng đau như anh đây bây giờ đúng không? À không phải, đáng lý sẽ đau hơn. Bao nhiêu đây đâu đủ thấm gì nỗi đau mà em chịu phải mà nhỉ"-Lời nói mà hắn nói ra được một người đứng trong góc nào đó nghe hết, người đó đã khóc, khóc rất nhiều. Hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn thấy cô ngồi cạnh hắn lấy chiếc áo khoác đắp lên cho hắn. Lần này tay hắn chạm vào cô được rồi khuôn mặt nạy chính là khuôn mặt đó, khuôn mặt của vợ hắn."Em đi lâu quá rồi, hơn một năm còn gì. Hôm nay anh đang mơ thấy em đây này, anh ước anh không tỉnh để có thể ở lại với em"-Cô chạm vào tay hắn lắc đầu, do mệt quá hắn đã lịm đi. Đến sáng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, ngồi dậy xoa hai vầng thái dương nhớ lại trong giấc mơ hắn thấy cô đắp chiếc áo khoác cho mình. Nhìn lại trên người hắn có một chiếc áo, giống như giấc mơ đó. Hắn vội vào nhà kêu mọi người"Nhi Nhi quay lại rồi cả nhà ơi"-Mọi người nghe hắn nói Nhi Nhi về lập tức chạy ra nhưng chỉ thấy mình hắn đứng đó, Hoa Đồng thắc mắc"Thiên Nhi đâu? Con nói con bé đã về rồi mà?""Đúng khi tối con ngủ ở ngoài cửa trong lúc con ngủ thấy Thiên Nhi ngồi cạnh con còn đắp cho con cái áo khoác này. Con còn chạm vào mặt Nhi Nhi được không sai đâu cô ấy đã quay về nhưng........chắc lại đi đâu rồi"-Mọi người chỉ lắc đầu với câu chuyện hắn kể, ai cũng nghĩ do hắn nhớ quá rồi sinh ảo giác.Rồi ai làm việc nấy, hắn ngồi xuống ghế sofa ngửa đầu nhìn lên trần nhà nhắm mắt nghỉ ngơi chút. Khi hắn tỉnh đã quá 8 giờ, vội ra lấy xe đến công ty. Vùi đầu vào đống công việc khi hắn ngưng tay cũng là lúc bóng đã xế chiều, những tháng ngày mà cô đi hắn làm biết bao công việc ký biết bao nhiên bản hợp đồng. Đem lợi nhuận toàn lớn về cho công ty, của cải đó đến đời cháu hắ cũng ăn không hết.Nhìn thấy tấm hình cô hắn chợt nhói ở tim. Đây là tấm hình mà hắ có khi đi qua nhà ba mẹ vợ hắn, chỉ duy nhất tấm này. Tấm hình cô nở nụ cười tươi nhất mà hắn từng thấy"Anh nhớ em lắm rồi Nhi Nhi, quay về với anh đi mà"-Thật khó tả, chỉ sống với nhau chưa được bao lâu mà hắn lại yêu cô đến thế. Thú thật hắn khi vừa nhìn thấy cô đã mang lại cảm giác quen thuộc cho hắn, giống như họ đã từng là của nhau rồi.Dạo quanh con phố thấy những gia định cùng nhau nắm tay dạo phố, hắn nhớ cô, nhớ cả đứa bé đó. Không biết con hắn là con trai hay gái, bây giờ họ như thế nào rồi. Đứng đợi đèn đỏ qua đường, nhìn sang phía bên kia hắ đột nhiên thấy cô. Theo quán tính hắn chạy qua nhưng"Kétttttttt"....,"Rầm"...-Hắn nằm trên vũng máu, máu rất nhiều. Hắn thấy cô chạy đến nhưng mọi thứ xong quanh hắn mờ dần rồi hắn ngất đi. Trời đỗ mưa xuống, hòa cùng dòng máu đỏ tươi cả mặt đất nới hắn nằm là một màu đỏ.

Kể từ thời gian cô đi tính đến hiện tại cũng hơn 1 năm rồi. Không chút tin tức đến một lá thư,một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không có. Hắn bây giờ như một cái máy vậy cứ sáng đi đến công ty làm tới tối rồi lại đến quán bar say như ma men vậy. Mỗi lần uống say hắn sẽ được thấy cô, cô hiện ra trước mặt hắn rồi biến mất. Cô như một làn sương vậy thoát ẩn thoát hiện, khiên cho hắn cứ chông chờ thấy được cô lúc gần chạm vào khuôn mặt ấy thì cô lại biếm mất. Trong lúc hắn đang say thì có một cô gái dáng người nhỏ nhắn đi ngang qua trông giống hình bóng mà hắn mong ngóng. Theo quá tính hắn vội chạy theo cô gái đó ra khỏi cửa quá bar thấy cô cùng một người đàn ông lạ, vội chạy nhanh đến chổ cô gái đó kêu lớn.

"Hàn Thiên Nhi"-Cô gái đó quay lại đúng là khuôn mặt đó rồi nhưng sao cô nhìn anh bằg ánh mắt xa lạ còn người đàn ông kia là ai? Sao cô về nước mà lại không quay về nhà chính gặp anh cùng mọi người?

"Em đi lâu vậy sao không về nhà? Em có biết mọi người đang đợi em không. Về nhà đi anh nhớ em"-Nói rôi hắn ôm cô, khi nghe câu nói hắn nhớ cô trái tim có chút nhói. Nhưng đến khi hắn ôm cô thì cô chợt đẩy hắ ra vì trong người có men rượu nên hắn đứng không vững mà té xuống đất

"Anh là ai vậy? Tôi tên Hàn Thiên Ngọc không phải Hàn Thiên Nhi mà anh nói đến và tôi cũng không quen anh. Đây là lần đầu ta gặp nhau, xin lỗi anh nhận nhầm người rồi"-Nói rồi cô bước vào xe, chiếc xe chạy đi xa rồi hắn ngồi đây thờ thẫn. Có phải hắn vì nhung nhớ cô quá không? Nhưng không rõ ràng là khuôn mặt đó, giọng nói đó, giáng người nhỏ nhắn đó không thể nào sai được. Một mình bước chân nặng trĩu về nhà hắn ngồi bệch tại cửa nhg nhìn lên trời ngắm những ngôi sao ấy

"Nhi Nhi à! Anh lại nhớ em rồi, có phải khi xưa anh bỏ em bơ vơ như thế em cũng đau như anh đây bây giờ đúng không? À không phải, đáng lý sẽ đau hơn. Bao nhiêu đây đâu đủ thấm gì nỗi đau mà em chịu phải mà nhỉ"-Lời nói mà hắn nói ra được một người đứng trong góc nào đó nghe hết, người đó đã khóc, khóc rất nhiều. Hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn thấy cô ngồi cạnh hắn lấy chiếc áo khoác đắp lên cho hắn. Lần này tay hắn chạm vào cô được rồi khuôn mặt nạy chính là khuôn mặt đó, khuôn mặt của vợ hắn.

"Em đi lâu quá rồi, hơn một năm còn gì. Hôm nay anh đang mơ thấy em đây này, anh ước anh không tỉnh để có thể ở lại với em"-Cô chạm vào tay hắn lắc đầu, do mệt quá hắn đã lịm đi. Đến sáng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, ngồi dậy xoa hai vầng thái dương nhớ lại trong giấc mơ hắn thấy cô đắp chiếc áo khoác cho mình. Nhìn lại trên người hắn có một chiếc áo, giống như giấc mơ đó. Hắn vội vào nhà kêu mọi người

"Nhi Nhi quay lại rồi cả nhà ơi"-Mọi người nghe hắn nói Nhi Nhi về lập tức chạy ra nhưng chỉ thấy mình hắn đứng đó, Hoa Đồng thắc mắc

"Thiên Nhi đâu? Con nói con bé đã về rồi mà?"

"Đúng khi tối con ngủ ở ngoài cửa trong lúc con ngủ thấy Thiên Nhi ngồi cạnh con còn đắp cho con cái áo khoác này. Con còn chạm vào mặt Nhi Nhi được không sai đâu cô ấy đã quay về nhưng........chắc lại đi đâu rồi"-Mọi người chỉ lắc đầu với câu chuyện hắn kể, ai cũng nghĩ do hắn nhớ quá rồi sinh ảo giác.

Rồi ai làm việc nấy, hắn ngồi xuống ghế sofa ngửa đầu nhìn lên trần nhà nhắm mắt nghỉ ngơi chút. Khi hắn tỉnh đã quá 8 giờ, vội ra lấy xe đến công ty. Vùi đầu vào đống công việc khi hắn ngưng tay cũng là lúc bóng đã xế chiều, những tháng ngày mà cô đi hắn làm biết bao công việc ký biết bao nhiên bản hợp đồng. Đem lợi nhuận toàn lớn về cho công ty, của cải đó đến đời cháu hắ cũng ăn không hết.

Nhìn thấy tấm hình cô hắn chợt nhói ở tim. Đây là tấm hình mà hắ có khi đi qua nhà ba mẹ vợ hắn, chỉ duy nhất tấm này. Tấm hình cô nở nụ cười tươi nhất mà hắn từng thấy

"Anh nhớ em lắm rồi Nhi Nhi, quay về với anh đi mà"-Thật khó tả, chỉ sống với nhau chưa được bao lâu mà hắn lại yêu cô đến thế. Thú thật hắn khi vừa nhìn thấy cô đã mang lại cảm giác quen thuộc cho hắn, giống như họ đã từng là của nhau rồi.

Dạo quanh con phố thấy những gia định cùng nhau nắm tay dạo phố, hắn nhớ cô, nhớ cả đứa bé đó. Không biết con hắn là con trai hay gái, bây giờ họ như thế nào rồi. Đứng đợi đèn đỏ qua đường, nhìn sang phía bên kia hắ đột nhiên thấy cô. Theo quán tính hắn chạy qua nhưng

"Kétttttttt"....,"Rầm"...-Hắn nằm trên vũng máu, máu rất nhiều. Hắn thấy cô chạy đến nhưng mọi thứ xong quanh hắn mờ dần rồi hắn ngất đi. Trời đỗ mưa xuống, hòa cùng dòng máu đỏ tươi cả mặt đất nới hắn nằm là một màu đỏ.

Nếu Nhận Ra Sớm HơnTác giả: Thiên NgọcTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày cô đi lấy chồng, cái ngày mà bao người phụ nữ đẹp nhất. Khoác lên mình một chiếc váy trắng tinh khiết cất bước cùng chồng mình trên thảm đỏ. Nhưng cớ sao cô lại không vui, mẹ của cô lại đem vẻ mặt y như rằng sắp tống khứ cô ra khỏi ngôi nhà đó vậy chỉ có bạn thân của cô bên cạnh thôi Vũ Thiên Thư. Nhỏ ngồi trang điểm cho cô mà cứ khóc miệng cứ lãm nhãm: -"Đừng đi lấy hắn được không? Cậu chã hạnh phúc đâu, Hăn không yeu cậu chỉ có ghét cậu thôi.  Đừng cố ôm lấy đâu thương về bản thân mà."- Có lẽ đây là đứa bạn thân duy nhất của cô cái gì cũng quan tâm đến cô chỉ có mình nhỏ mà thôi. Luôn lắng nghe mọi tâm tư của cô, nở nụ cười mãn nguyện trên môi cô nhìn Thiên Thư mà trả lời: -"Không cần anh ấy yêu mình chỉ cần được ở cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy từ phía sau thôi mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Mình biết là anh ấy đối với mình chỉ có chán ghét nhưng không sao. Mình cũng tin một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu ra thôi."- Chưa gì nhỏ đã ôm lấy cô và khóc như một đứa trẻ vậy,… Kể từ thời gian cô đi tính đến hiện tại cũng hơn 1 năm rồi. Không chút tin tức đến một lá thư,một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không có. Hắn bây giờ như một cái máy vậy cứ sáng đi đến công ty làm tới tối rồi lại đến quán bar say như ma men vậy. Mỗi lần uống say hắn sẽ được thấy cô, cô hiện ra trước mặt hắn rồi biến mất. Cô như một làn sương vậy thoát ẩn thoát hiện, khiên cho hắn cứ chông chờ thấy được cô lúc gần chạm vào khuôn mặt ấy thì cô lại biếm mất. Trong lúc hắn đang say thì có một cô gái dáng người nhỏ nhắn đi ngang qua trông giống hình bóng mà hắn mong ngóng. Theo quá tính hắn vội chạy theo cô gái đó ra khỏi cửa quá bar thấy cô cùng một người đàn ông lạ, vội chạy nhanh đến chổ cô gái đó kêu lớn."Hàn Thiên Nhi"-Cô gái đó quay lại đúng là khuôn mặt đó rồi nhưng sao cô nhìn anh bằg ánh mắt xa lạ còn người đàn ông kia là ai? Sao cô về nước mà lại không quay về nhà chính gặp anh cùng mọi người?"Em đi lâu vậy sao không về nhà? Em có biết mọi người đang đợi em không. Về nhà đi anh nhớ em"-Nói rôi hắn ôm cô, khi nghe câu nói hắn nhớ cô trái tim có chút nhói. Nhưng đến khi hắn ôm cô thì cô chợt đẩy hắ ra vì trong người có men rượu nên hắn đứng không vững mà té xuống đất"Anh là ai vậy? Tôi tên Hàn Thiên Ngọc không phải Hàn Thiên Nhi mà anh nói đến và tôi cũng không quen anh. Đây là lần đầu ta gặp nhau, xin lỗi anh nhận nhầm người rồi"-Nói rồi cô bước vào xe, chiếc xe chạy đi xa rồi hắn ngồi đây thờ thẫn. Có phải hắn vì nhung nhớ cô quá không? Nhưng không rõ ràng là khuôn mặt đó, giọng nói đó, giáng người nhỏ nhắn đó không thể nào sai được. Một mình bước chân nặng trĩu về nhà hắn ngồi bệch tại cửa nhg nhìn lên trời ngắm những ngôi sao ấy"Nhi Nhi à! Anh lại nhớ em rồi, có phải khi xưa anh bỏ em bơ vơ như thế em cũng đau như anh đây bây giờ đúng không? À không phải, đáng lý sẽ đau hơn. Bao nhiêu đây đâu đủ thấm gì nỗi đau mà em chịu phải mà nhỉ"-Lời nói mà hắn nói ra được một người đứng trong góc nào đó nghe hết, người đó đã khóc, khóc rất nhiều. Hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn thấy cô ngồi cạnh hắn lấy chiếc áo khoác đắp lên cho hắn. Lần này tay hắn chạm vào cô được rồi khuôn mặt nạy chính là khuôn mặt đó, khuôn mặt của vợ hắn."Em đi lâu quá rồi, hơn một năm còn gì. Hôm nay anh đang mơ thấy em đây này, anh ước anh không tỉnh để có thể ở lại với em"-Cô chạm vào tay hắn lắc đầu, do mệt quá hắn đã lịm đi. Đến sáng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, ngồi dậy xoa hai vầng thái dương nhớ lại trong giấc mơ hắn thấy cô đắp chiếc áo khoác cho mình. Nhìn lại trên người hắn có một chiếc áo, giống như giấc mơ đó. Hắn vội vào nhà kêu mọi người"Nhi Nhi quay lại rồi cả nhà ơi"-Mọi người nghe hắn nói Nhi Nhi về lập tức chạy ra nhưng chỉ thấy mình hắn đứng đó, Hoa Đồng thắc mắc"Thiên Nhi đâu? Con nói con bé đã về rồi mà?""Đúng khi tối con ngủ ở ngoài cửa trong lúc con ngủ thấy Thiên Nhi ngồi cạnh con còn đắp cho con cái áo khoác này. Con còn chạm vào mặt Nhi Nhi được không sai đâu cô ấy đã quay về nhưng........chắc lại đi đâu rồi"-Mọi người chỉ lắc đầu với câu chuyện hắn kể, ai cũng nghĩ do hắn nhớ quá rồi sinh ảo giác.Rồi ai làm việc nấy, hắn ngồi xuống ghế sofa ngửa đầu nhìn lên trần nhà nhắm mắt nghỉ ngơi chút. Khi hắn tỉnh đã quá 8 giờ, vội ra lấy xe đến công ty. Vùi đầu vào đống công việc khi hắn ngưng tay cũng là lúc bóng đã xế chiều, những tháng ngày mà cô đi hắn làm biết bao công việc ký biết bao nhiên bản hợp đồng. Đem lợi nhuận toàn lớn về cho công ty, của cải đó đến đời cháu hắ cũng ăn không hết.Nhìn thấy tấm hình cô hắn chợt nhói ở tim. Đây là tấm hình mà hắ có khi đi qua nhà ba mẹ vợ hắn, chỉ duy nhất tấm này. Tấm hình cô nở nụ cười tươi nhất mà hắn từng thấy"Anh nhớ em lắm rồi Nhi Nhi, quay về với anh đi mà"-Thật khó tả, chỉ sống với nhau chưa được bao lâu mà hắn lại yêu cô đến thế. Thú thật hắn khi vừa nhìn thấy cô đã mang lại cảm giác quen thuộc cho hắn, giống như họ đã từng là của nhau rồi.Dạo quanh con phố thấy những gia định cùng nhau nắm tay dạo phố, hắn nhớ cô, nhớ cả đứa bé đó. Không biết con hắn là con trai hay gái, bây giờ họ như thế nào rồi. Đứng đợi đèn đỏ qua đường, nhìn sang phía bên kia hắ đột nhiên thấy cô. Theo quán tính hắn chạy qua nhưng"Kétttttttt"....,"Rầm"...-Hắn nằm trên vũng máu, máu rất nhiều. Hắn thấy cô chạy đến nhưng mọi thứ xong quanh hắn mờ dần rồi hắn ngất đi. Trời đỗ mưa xuống, hòa cùng dòng máu đỏ tươi cả mặt đất nới hắn nằm là một màu đỏ.

Chương 16: Em đi lâu quá rồi đó