Phòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt…
Chương 66: Tôi không đi
Sao Vẫn Cứ Luôn Thích EmTác giả: Công Tử DiễnTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngPhòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt… "Mộng Nhàn ơi, điện thoại của ai đó?" Lương Mộng Nhàn đang nói, phía đối diện truyền đến giọng nói của viện trưởng."A, viện trưởng, không có gì, người mệt mỏi như vậy mau đi ngủ đi....Tút tút..." Điện thoại bị Lương Mộng Nhàn trực tiếp cắt đứt.Hứa Tiễu Tiễu biết, cho dù có quay lại khóa khứ, Lương Mộng Nhàn chắc canh đã muốn tắt điện thoại.Cô đứng tại chỗ, buông bả vai.Bộ dáng kia làm cảnh sát viên cũng đau lòng, "Hứa tiểu thư, trừ bỏ người này, sẽ không có người thân khác sao?" Khác, có thể nhớ kĩ một số điện thoại, còn có một người nữa, nhưng người kia.....Hứa Tiễu Tiễu lắc đầu, đưa điện thoại di động cho cảnh sát viên, "Không sao, không có bằng chứng qua 24 giờ, cũng sẽ tự động thả tôi ra, không phải sao?" Nói xong câu đó, cô liền cúi đầu, đi về trong phòng.Cô ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, vùi đầu vào, bả vai khẽ động Nhưng mà cô không phải khóc, cô là đang cười Đời người của cô, thật sự rất buồn cười.Hơn hai mười năm, tất cả những người thân thực sự trong cuộc đời, đều rời khỏi cô.- Khi Hứa Mộc Thâm đi vào cục cảnh sát, nhìn đến bộ dáng kia.Cô ấy đem bản thân cuộn mình ở trong góc, cả người co lại thành một khối nhỏ.Giống như là cả thế giới, chỉ còn một người là cô.Tim anh thắt lại, giống như vừa mới hít một ngụm khí lạnh vào người, ngay cả phổi cũng đều run rẩy một cái.anh đứng một chỗ, trong lúc nhất thời, không biết nên làm cái gì bây giờ.Cảm xúc áy náy, như nước lũ tràn qua đê, nhấn chìm anh.anh làm sao có thể mắng cô chứ! Cô rõ ràng nói, để giải thích cho anh.....Nhưng mà anh lại không nghe, làm tổn thương cô ấy quá sau sắc.Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm cô như vậy rất lâu, vẫn không nói gì, cảnh sát viên đi tới, liền nhịn không được mở miệng: "Hứa tiểu thư, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô." Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô? Chẳng lẽ là...viện trưởng? Hứa Tiễu Tiễu trước mắt sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến chỗ cửa, là một bóng người cao lớn sừng sững như núi.Cô có cảm giác bản thân nhìn lầm rồi, chớp chớp đôi mắt, nhìn lại, người đứng ở đó quả thực là Hứa Mộc Thâm.Ánh mắt cô sáng lên, sau đó lại chìm xuống u ám, rồi bỗng chốc cười chế giễu, mang theo một bộ dáng châm chọc.Cô nhìn ánh mắt của Hứa Mộc Thâm, có chút lạnh như băng, mang theo xa cách: "Vỗn dĩ là ông lớn a!" Lời này vừa nói ra, cô liền nhìn về phía trước, không hề nhìn anh, giống như đang giận dỗi," Tôi không cần anh nộp tiền bảo lãnh cho tôi, dù sao tôi cũng rất dọa người, không phải sao? Ngài lớn yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác tôi cùng Hứa gia có quan hệ đâu." Lời này, làm cho trán Hứa Mộc Thâm xẹt qua vài vạch đen.Nhưng mà tốt xấu gì cô cũng đã nói chuyện với chính mình.anh nhìn cô, hỏi: "Cô có đi hay không?" "Tôi không đi!" Hứa Tiễu Tiễu ngang bướng mở miệng, sau đó cả người liền lui về phía sau giường, hai tay đặt ở phía sau đầu, "Tôi đột nhiên cảm thấy ở nơi này rất tốt." Cảnh sát viên nhìn hai người, ho khan một tiếng, "Cái này, Hứa tiểu thư, cô vẫn là nên đi thôi." "Tôi không muốn." Cô vô cùng cố chấp.Ánh mắt Hứa Mộc Thâm ngày càng trầm, "Mở cửa." Cảnh sát viên khó hiểu mở cửa phòng ra.Hứa Mộc Thâm liền đẩy cửa ra, bước đi vào, đi tới trước mắt Hứa Tiễu Tiễu.Hứa Tiễu Tiễu cảnh giác đứng lên, "Anh muốn làm gì? Nơi này là cục cảnh sát, nêu anh dám đánh người ở cục cảnh sát...A!" Lời còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy một trận xoay chuyển trời đất, đợi cho tinh thần phục hồi lại, đã bị Hứa Mộc Thâm ôm vào trong ngực.Người đàn ông không nói hai lời, ôm cô đi nhanh ra ngoài!
"Mộng Nhàn ơi, điện thoại của ai đó?" Lương Mộng Nhàn đang nói, phía đối diện truyền đến giọng nói của viện trưởng.
"A, viện trưởng, không có gì, người mệt mỏi như vậy mau đi ngủ đi....
Tút tút.
..
" Điện thoại bị Lương Mộng Nhàn trực tiếp cắt đứt.
Hứa Tiễu Tiễu biết, cho dù có quay lại khóa khứ, Lương Mộng Nhàn chắc canh đã muốn tắt điện thoại.
Cô đứng tại chỗ, buông bả vai.
Bộ dáng kia làm cảnh sát viên cũng đau lòng, "Hứa tiểu thư, trừ bỏ người này, sẽ không có người thân khác sao?" Khác, có thể nhớ kĩ một số điện thoại, còn có một người nữa, nhưng người kia.....Hứa Tiễu Tiễu lắc đầu, đưa điện thoại di động cho cảnh sát viên, "Không sao, không có bằng chứng qua 24 giờ, cũng sẽ tự động thả tôi ra, không phải sao?" Nói xong câu đó, cô liền cúi đầu, đi về trong phòng.
Cô ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, vùi đầu vào, bả vai khẽ động Nhưng mà cô không phải khóc, cô là đang cười Đời người của cô, thật sự rất buồn cười.
Hơn hai mười năm, tất cả những người thân thực sự trong cuộc đời, đều rời khỏi cô.
- Khi Hứa Mộc Thâm đi vào cục cảnh sát, nhìn đến bộ dáng kia.
Cô ấy đem bản thân cuộn mình ở trong góc, cả người co lại thành một khối nhỏ.
Giống như là cả thế giới, chỉ còn một người là cô.
Tim anh thắt lại, giống như vừa mới hít một ngụm khí lạnh vào người, ngay cả phổi cũng đều run rẩy một cái.
anh đứng một chỗ, trong lúc nhất thời, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cảm xúc áy náy, như nước lũ tràn qua đê, nhấn chìm anh.
anh làm sao có thể mắng cô chứ! Cô rõ ràng nói, để giải thích cho anh.....Nhưng mà anh lại không nghe, làm tổn thương cô ấy quá sau sắc.
Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm cô như vậy rất lâu, vẫn không nói gì, cảnh sát viên đi tới, liền nhịn không được mở miệng: "Hứa tiểu thư, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô." Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô? Chẳng lẽ là...viện trưởng? Hứa Tiễu Tiễu trước mắt sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến chỗ cửa, là một bóng người cao lớn sừng sững như núi.
Cô có cảm giác bản thân nhìn lầm rồi, chớp chớp đôi mắt, nhìn lại, người đứng ở đó quả thực là Hứa Mộc Thâm.
Ánh mắt cô sáng lên, sau đó lại chìm xuống u ám, rồi bỗng chốc cười chế giễu, mang theo một bộ dáng châm chọc.
Cô nhìn ánh mắt của Hứa Mộc Thâm, có chút lạnh như băng, mang theo xa cách: "Vỗn dĩ là ông lớn a!" Lời này vừa nói ra, cô liền nhìn về phía trước, không hề nhìn anh, giống như đang giận dỗi," Tôi không cần anh nộp tiền bảo lãnh cho tôi, dù sao tôi cũng rất dọa người, không phải sao? Ngài lớn yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác tôi cùng Hứa gia có quan hệ đâu." Lời này, làm cho trán Hứa Mộc Thâm xẹt qua vài vạch đen.
Nhưng mà tốt xấu gì cô cũng đã nói chuyện với chính mình.
anh nhìn cô, hỏi: "Cô có đi hay không?" "Tôi không đi!" Hứa Tiễu Tiễu ngang bướng mở miệng, sau đó cả người liền lui về phía sau giường, hai tay đặt ở phía sau đầu, "Tôi đột nhiên cảm thấy ở nơi này rất tốt." Cảnh sát viên nhìn hai người, ho khan một tiếng, "Cái này, Hứa tiểu thư, cô vẫn là nên đi thôi." "Tôi không muốn." Cô vô cùng cố chấp.
Ánh mắt Hứa Mộc Thâm ngày càng trầm, "Mở cửa." Cảnh sát viên khó hiểu mở cửa phòng ra.
Hứa Mộc Thâm liền đẩy cửa ra, bước đi vào, đi tới trước mắt Hứa Tiễu Tiễu.
Hứa Tiễu Tiễu cảnh giác đứng lên, "Anh muốn làm gì? Nơi này là cục cảnh sát, nêu anh dám đánh người ở cục cảnh sát...A!" Lời còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy một trận xoay chuyển trời đất, đợi cho tinh thần phục hồi lại, đã bị Hứa Mộc Thâm ôm vào trong ngực.
Người đàn ông không nói hai lời, ôm cô đi nhanh ra ngoài!
Sao Vẫn Cứ Luôn Thích EmTác giả: Công Tử DiễnTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngPhòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt… "Mộng Nhàn ơi, điện thoại của ai đó?" Lương Mộng Nhàn đang nói, phía đối diện truyền đến giọng nói của viện trưởng."A, viện trưởng, không có gì, người mệt mỏi như vậy mau đi ngủ đi....Tút tút..." Điện thoại bị Lương Mộng Nhàn trực tiếp cắt đứt.Hứa Tiễu Tiễu biết, cho dù có quay lại khóa khứ, Lương Mộng Nhàn chắc canh đã muốn tắt điện thoại.Cô đứng tại chỗ, buông bả vai.Bộ dáng kia làm cảnh sát viên cũng đau lòng, "Hứa tiểu thư, trừ bỏ người này, sẽ không có người thân khác sao?" Khác, có thể nhớ kĩ một số điện thoại, còn có một người nữa, nhưng người kia.....Hứa Tiễu Tiễu lắc đầu, đưa điện thoại di động cho cảnh sát viên, "Không sao, không có bằng chứng qua 24 giờ, cũng sẽ tự động thả tôi ra, không phải sao?" Nói xong câu đó, cô liền cúi đầu, đi về trong phòng.Cô ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, vùi đầu vào, bả vai khẽ động Nhưng mà cô không phải khóc, cô là đang cười Đời người của cô, thật sự rất buồn cười.Hơn hai mười năm, tất cả những người thân thực sự trong cuộc đời, đều rời khỏi cô.- Khi Hứa Mộc Thâm đi vào cục cảnh sát, nhìn đến bộ dáng kia.Cô ấy đem bản thân cuộn mình ở trong góc, cả người co lại thành một khối nhỏ.Giống như là cả thế giới, chỉ còn một người là cô.Tim anh thắt lại, giống như vừa mới hít một ngụm khí lạnh vào người, ngay cả phổi cũng đều run rẩy một cái.anh đứng một chỗ, trong lúc nhất thời, không biết nên làm cái gì bây giờ.Cảm xúc áy náy, như nước lũ tràn qua đê, nhấn chìm anh.anh làm sao có thể mắng cô chứ! Cô rõ ràng nói, để giải thích cho anh.....Nhưng mà anh lại không nghe, làm tổn thương cô ấy quá sau sắc.Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm cô như vậy rất lâu, vẫn không nói gì, cảnh sát viên đi tới, liền nhịn không được mở miệng: "Hứa tiểu thư, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô." Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô? Chẳng lẽ là...viện trưởng? Hứa Tiễu Tiễu trước mắt sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến chỗ cửa, là một bóng người cao lớn sừng sững như núi.Cô có cảm giác bản thân nhìn lầm rồi, chớp chớp đôi mắt, nhìn lại, người đứng ở đó quả thực là Hứa Mộc Thâm.Ánh mắt cô sáng lên, sau đó lại chìm xuống u ám, rồi bỗng chốc cười chế giễu, mang theo một bộ dáng châm chọc.Cô nhìn ánh mắt của Hứa Mộc Thâm, có chút lạnh như băng, mang theo xa cách: "Vỗn dĩ là ông lớn a!" Lời này vừa nói ra, cô liền nhìn về phía trước, không hề nhìn anh, giống như đang giận dỗi," Tôi không cần anh nộp tiền bảo lãnh cho tôi, dù sao tôi cũng rất dọa người, không phải sao? Ngài lớn yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác tôi cùng Hứa gia có quan hệ đâu." Lời này, làm cho trán Hứa Mộc Thâm xẹt qua vài vạch đen.Nhưng mà tốt xấu gì cô cũng đã nói chuyện với chính mình.anh nhìn cô, hỏi: "Cô có đi hay không?" "Tôi không đi!" Hứa Tiễu Tiễu ngang bướng mở miệng, sau đó cả người liền lui về phía sau giường, hai tay đặt ở phía sau đầu, "Tôi đột nhiên cảm thấy ở nơi này rất tốt." Cảnh sát viên nhìn hai người, ho khan một tiếng, "Cái này, Hứa tiểu thư, cô vẫn là nên đi thôi." "Tôi không muốn." Cô vô cùng cố chấp.Ánh mắt Hứa Mộc Thâm ngày càng trầm, "Mở cửa." Cảnh sát viên khó hiểu mở cửa phòng ra.Hứa Mộc Thâm liền đẩy cửa ra, bước đi vào, đi tới trước mắt Hứa Tiễu Tiễu.Hứa Tiễu Tiễu cảnh giác đứng lên, "Anh muốn làm gì? Nơi này là cục cảnh sát, nêu anh dám đánh người ở cục cảnh sát...A!" Lời còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy một trận xoay chuyển trời đất, đợi cho tinh thần phục hồi lại, đã bị Hứa Mộc Thâm ôm vào trong ngực.Người đàn ông không nói hai lời, ôm cô đi nhanh ra ngoài!