【 Có thăng cấp hệ thống không?】 "Thăng cấp!" 【 Xin lựa chọn hệ thống muốn thăng cấp, hệ thống công lược, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, hệ thống ngược tra, hệ thống nữ phụ. 】 "Ừm...... Cái khó nhất." 【 Đã lựa chọn xong, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, trói định, mất 2000 vạn giới tệ. 】 "Cái... Cái gì? 2000 vạn giới tệ??" Thẩm Ngư nhìn túi tiền của mình hết sạch sành sanh, chỉ còn lại số lẻ, tâm như đao cắt. 【 Đang download hệ thống...... Download xong. 】 Đầu chợt lóe, ánh sáng biến mất rồi lại xuất hiện. Đôi mắt chậm rãi mở, Thẩm Ngư từ trong khoang chữa trị đi ra, hai chân mềm nhũn, một cánh tay đỡ cô, để cô không ngã xuống đất. "Ngư, cậu thế nào?" Thẩm Ngư nhìn người trước mặt, một giọt nước mắt chảy xuống, tưởng tượng đến việc mất 2000 vạn, lại cảm thấy khó chịu, "Không có việc gì, Đa Đa, cậu đỡ tới đến sô pha ngồi một lát." Tạ Đa Đa sao lại tin cô không có chuyện gì, đỡ cô đến sô pha, nôn nóng hỏi có chuyện gì xảy ra. Đây là ngầu đầu tiên được thăng cấp hệ thống, hơn nữa…

Chương 190: Chó săn nhỏ (73)

Hắc Hóa Xin Cẩn ThậnTác giả: Miêu Bính Thuyền TrườngTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không【 Có thăng cấp hệ thống không?】 "Thăng cấp!" 【 Xin lựa chọn hệ thống muốn thăng cấp, hệ thống công lược, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, hệ thống ngược tra, hệ thống nữ phụ. 】 "Ừm...... Cái khó nhất." 【 Đã lựa chọn xong, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, trói định, mất 2000 vạn giới tệ. 】 "Cái... Cái gì? 2000 vạn giới tệ??" Thẩm Ngư nhìn túi tiền của mình hết sạch sành sanh, chỉ còn lại số lẻ, tâm như đao cắt. 【 Đang download hệ thống...... Download xong. 】 Đầu chợt lóe, ánh sáng biến mất rồi lại xuất hiện. Đôi mắt chậm rãi mở, Thẩm Ngư từ trong khoang chữa trị đi ra, hai chân mềm nhũn, một cánh tay đỡ cô, để cô không ngã xuống đất. "Ngư, cậu thế nào?" Thẩm Ngư nhìn người trước mặt, một giọt nước mắt chảy xuống, tưởng tượng đến việc mất 2000 vạn, lại cảm thấy khó chịu, "Không có việc gì, Đa Đa, cậu đỡ tới đến sô pha ngồi một lát." Tạ Đa Đa sao lại tin cô không có chuyện gì, đỡ cô đến sô pha, nôn nóng hỏi có chuyện gì xảy ra. Đây là ngầu đầu tiên được thăng cấp hệ thống, hơn nữa… Hà Phương vào phòng bếp nấu ăn, Triệu Minh ngồi ở sô pha bên cạnh cô."Xin chào, anh Triệu." Lý Tiểu Ngư lễ phép chào hỏi.Triệu Minh nhìn ra sự xa cách trong mắt cô, cười nhạt nói: "Gọi anh là Triệu Minh đi, Tiểu Ngư."Lý Tiểu Ngư không trả lờ, mà gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi còn chưa muốn tìm bạn trai, thậtt xin lỗi."Triệu Minh hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại trực tiếp như vậy: "Không sao, nếu sau này có, có thể suy nghĩ đến anh."Lý Tiểu Ngư không nói, nhìn chằm chằm TV, qua thật lâu mới nói: "Tôi bị bệnh khuyết thiếu tình cảm, không thích được bất cứ ai, cho nên anh vẫn nên tìm cô gái khác đi."Cô cũng không muốn cho Triệu Minh hy vọng, cô căn bản không có khả năng thích bất luận kẻ nào, không muốn làm chậm người ta.Triệu Minh lại không sao cả lắc đầu, "Không sao, chuyện của em dì cũng đã nói với anh, nói không chừng sau này em sẽ có cảm giác với anh."Bàn tay đang ấn điều kiển TV của Lý Tiểu Ngư hơi dừng lại, nghe câu nói kia trong đầu bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Nghiêm Viêm, lời hắn còn vang lên bên tai, cường thế như vậy bá đạo như vậy, đè giọng nói ôn nhu của người trước mặt xuống dưới.Cô giơ tay che khuất đôi mắt, càng ngày càng không thích hợp, cô hơi kỳ lạ rồi.Triệu Minh thấy thế cho rằng cô đau đầu, chạy tới, nâng tay lên vỗ vỗ, "Làm sao vậy? Đầu đau ở đâu?"Lý Tiểu Ngư cảm nhận được bàn tay tên đầu, cảm giác ghê tởm lại xuất hiện, càng ngày càng mạnh mẽ, bài xích bàn tay kia.Cô đột nhiên lui về phía sau, né tránh bàn tay kia, ngẩng mặt lên, vội vàng nói: "Tôi không sao."Không giống nhau! Cái loại cảm giác này không giống nhau.Bàn tay trống rỗng của Triệu Minh ngừng giữa không trung, che lại sự bi thương trong đáy mắt, nói: "Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, có muốn tới bệnh viện khám thử không"Lý Tiểu Ngư lắc đầu, hít sâu một hơi, ngồi xuống sô pha, cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Không cần đâu, tôi đã không sao.""Cảm ơn."Triệu Minh lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn."Từ sau ngày đó, Hà Phương vẫn luôn thúc giục Lý Tiểu Ngư ra ngoài chơi với Triệu Minh, người trẻ tuổi mà cứ ru rú ở nhà.Ấn tượng của Hà Phương về Triệu Minh càng ngày càng tốt, chỉ muốn Lý Tiểu Ngư kết hôn sớm, sinh một đứa con, cũng để bà được bế cháuLý Tiểu Ngư đã nói với Hà Phương rất nhiều lần, cô không thích Triệu Minh nhưng cũng không thay đổi được suy nghĩ của bà.Hà Phương vẫn là câu nói kia, cảm tình là chậm rãi bồi dưỡng.Con gái mình thiếu hụt tình cảm, chẳng lẽ muốn cô đơn cả đời sao? Hà Phương chỉ sợ sau bà không còn nữa, sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Ngư.Triệu Minh cũng là một người tốt, cũng thật lòng tốt với Lý Tiểu Ngư, nhiều ngày trôi qua như vậy, lại càng ngày càng thích cô, muốn cùng cô ở bên nhau cả đời.Mỗi ngày đưa Lý Tiểu Ngư về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố.Mua loại kẹo cô thích ăn nhất.Lại không sưởi ấm được trái tim đã đóng băng của Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư cũng đã từ chối rất nhiều lần, nhưng vẫn không có tác dụngNhị Nữu đều cảm thấy Triệu Minh thật sự không tồi, cũng khuyên Lý Tiểu Ngư thử ở bên nhau một thời gian, không cảm thấy phiền thì tạm chấp nhận quá cả đời.Mà Nghiêm Viêm từ sau ngày hôm đó, không còn xuất hiện trước mặt Lý Tiểu Ngư.Ngày Thất Tịch thành phố H một mảnh trời hồng, bóng hồng nhạt treo đầy đèn đường, những người có đôi có cặp nắm tay đi dạo, xem phim.

Hà Phương vào phòng bếp nấu ăn, Triệu Minh ngồi ở sô pha bên cạnh cô.

"Xin chào, anh Triệu." Lý Tiểu Ngư lễ phép chào hỏi.

Triệu Minh nhìn ra sự xa cách trong mắt cô, cười nhạt nói: "Gọi anh là Triệu Minh đi, Tiểu Ngư."

Lý Tiểu Ngư không trả lờ, mà gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi còn chưa muốn tìm bạn trai, thậtt xin lỗi."

Triệu Minh hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại trực tiếp như vậy: "Không sao, nếu sau này có, có thể suy nghĩ đến anh."

Lý Tiểu Ngư không nói, nhìn chằm chằm TV, qua thật lâu mới nói: "Tôi bị bệnh khuyết thiếu tình cảm, không thích được bất cứ ai, cho nên anh vẫn nên tìm cô gái khác đi."

Cô cũng không muốn cho Triệu Minh hy vọng, cô căn bản không có khả năng thích bất luận kẻ nào, không muốn làm chậm người ta.

Triệu Minh lại không sao cả lắc đầu, "Không sao, chuyện của em dì cũng đã nói với anh, nói không chừng sau này em sẽ có cảm giác với anh."

Bàn tay đang ấn điều kiển TV của Lý Tiểu Ngư hơi dừng lại, nghe câu nói kia trong đầu bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Nghiêm Viêm, lời hắn còn vang lên bên tai, cường thế như vậy bá đạo như vậy, đè giọng nói ôn nhu của người trước mặt xuống dưới.

Cô giơ tay che khuất đôi mắt, càng ngày càng không thích hợp, cô hơi kỳ lạ rồi.

Triệu Minh thấy thế cho rằng cô đau đầu, chạy tới, nâng tay lên vỗ vỗ, "Làm sao vậy? Đầu đau ở đâu?"

Lý Tiểu Ngư cảm nhận được bàn tay tên đầu, cảm giác ghê tởm lại xuất hiện, càng ngày càng mạnh mẽ, bài xích bàn tay kia.

Cô đột nhiên lui về phía sau, né tránh bàn tay kia, ngẩng mặt lên, vội vàng nói: "Tôi không sao."

Không giống nhau! Cái loại cảm giác này không giống nhau.

Bàn tay trống rỗng của Triệu Minh ngừng giữa không trung, che lại sự bi thương trong đáy mắt, nói: "Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, có muốn tới bệnh viện khám thử không"

Lý Tiểu Ngư lắc đầu, hít sâu một hơi, ngồi xuống sô pha, cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Không cần đâu, tôi đã không sao."

"Cảm ơn."

Triệu Minh lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn."

Từ sau ngày đó, Hà Phương vẫn luôn thúc giục Lý Tiểu Ngư ra ngoài chơi với Triệu Minh, người trẻ tuổi mà cứ ru rú ở nhà.

Ấn tượng của Hà Phương về Triệu Minh càng ngày càng tốt, chỉ muốn Lý Tiểu Ngư kết hôn sớm, sinh một đứa con, cũng để bà được bế cháu

Lý Tiểu Ngư đã nói với Hà Phương rất nhiều lần, cô không thích Triệu Minh nhưng cũng không thay đổi được suy nghĩ của bà.

Hà Phương vẫn là câu nói kia, cảm tình là chậm rãi bồi dưỡng.

Con gái mình thiếu hụt tình cảm, chẳng lẽ muốn cô đơn cả đời sao? Hà Phương chỉ sợ sau bà không còn nữa, sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Ngư.

Triệu Minh cũng là một người tốt, cũng thật lòng tốt với Lý Tiểu Ngư, nhiều ngày trôi qua như vậy, lại càng ngày càng thích cô, muốn cùng cô ở bên nhau cả đời.

Mỗi ngày đưa Lý Tiểu Ngư về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố.

Mua loại kẹo cô thích ăn nhất.

Lại không sưởi ấm được trái tim đã đóng băng của Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư cũng đã từ chối rất nhiều lần, nhưng vẫn không có tác dụng

Nhị Nữu đều cảm thấy Triệu Minh thật sự không tồi, cũng khuyên Lý Tiểu Ngư thử ở bên nhau một thời gian, không cảm thấy phiền thì tạm chấp nhận quá cả đời.

Mà Nghiêm Viêm từ sau ngày hôm đó, không còn xuất hiện trước mặt Lý Tiểu Ngư.

Ngày Thất Tịch thành phố H một mảnh trời hồng, bóng hồng nhạt treo đầy đèn đường, những người có đôi có cặp nắm tay đi dạo, xem phim.

Hắc Hóa Xin Cẩn ThậnTác giả: Miêu Bính Thuyền TrườngTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không【 Có thăng cấp hệ thống không?】 "Thăng cấp!" 【 Xin lựa chọn hệ thống muốn thăng cấp, hệ thống công lược, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, hệ thống ngược tra, hệ thống nữ phụ. 】 "Ừm...... Cái khó nhất." 【 Đã lựa chọn xong, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, trói định, mất 2000 vạn giới tệ. 】 "Cái... Cái gì? 2000 vạn giới tệ??" Thẩm Ngư nhìn túi tiền của mình hết sạch sành sanh, chỉ còn lại số lẻ, tâm như đao cắt. 【 Đang download hệ thống...... Download xong. 】 Đầu chợt lóe, ánh sáng biến mất rồi lại xuất hiện. Đôi mắt chậm rãi mở, Thẩm Ngư từ trong khoang chữa trị đi ra, hai chân mềm nhũn, một cánh tay đỡ cô, để cô không ngã xuống đất. "Ngư, cậu thế nào?" Thẩm Ngư nhìn người trước mặt, một giọt nước mắt chảy xuống, tưởng tượng đến việc mất 2000 vạn, lại cảm thấy khó chịu, "Không có việc gì, Đa Đa, cậu đỡ tới đến sô pha ngồi một lát." Tạ Đa Đa sao lại tin cô không có chuyện gì, đỡ cô đến sô pha, nôn nóng hỏi có chuyện gì xảy ra. Đây là ngầu đầu tiên được thăng cấp hệ thống, hơn nữa… Hà Phương vào phòng bếp nấu ăn, Triệu Minh ngồi ở sô pha bên cạnh cô."Xin chào, anh Triệu." Lý Tiểu Ngư lễ phép chào hỏi.Triệu Minh nhìn ra sự xa cách trong mắt cô, cười nhạt nói: "Gọi anh là Triệu Minh đi, Tiểu Ngư."Lý Tiểu Ngư không trả lờ, mà gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi còn chưa muốn tìm bạn trai, thậtt xin lỗi."Triệu Minh hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại trực tiếp như vậy: "Không sao, nếu sau này có, có thể suy nghĩ đến anh."Lý Tiểu Ngư không nói, nhìn chằm chằm TV, qua thật lâu mới nói: "Tôi bị bệnh khuyết thiếu tình cảm, không thích được bất cứ ai, cho nên anh vẫn nên tìm cô gái khác đi."Cô cũng không muốn cho Triệu Minh hy vọng, cô căn bản không có khả năng thích bất luận kẻ nào, không muốn làm chậm người ta.Triệu Minh lại không sao cả lắc đầu, "Không sao, chuyện của em dì cũng đã nói với anh, nói không chừng sau này em sẽ có cảm giác với anh."Bàn tay đang ấn điều kiển TV của Lý Tiểu Ngư hơi dừng lại, nghe câu nói kia trong đầu bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Nghiêm Viêm, lời hắn còn vang lên bên tai, cường thế như vậy bá đạo như vậy, đè giọng nói ôn nhu của người trước mặt xuống dưới.Cô giơ tay che khuất đôi mắt, càng ngày càng không thích hợp, cô hơi kỳ lạ rồi.Triệu Minh thấy thế cho rằng cô đau đầu, chạy tới, nâng tay lên vỗ vỗ, "Làm sao vậy? Đầu đau ở đâu?"Lý Tiểu Ngư cảm nhận được bàn tay tên đầu, cảm giác ghê tởm lại xuất hiện, càng ngày càng mạnh mẽ, bài xích bàn tay kia.Cô đột nhiên lui về phía sau, né tránh bàn tay kia, ngẩng mặt lên, vội vàng nói: "Tôi không sao."Không giống nhau! Cái loại cảm giác này không giống nhau.Bàn tay trống rỗng của Triệu Minh ngừng giữa không trung, che lại sự bi thương trong đáy mắt, nói: "Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, có muốn tới bệnh viện khám thử không"Lý Tiểu Ngư lắc đầu, hít sâu một hơi, ngồi xuống sô pha, cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Không cần đâu, tôi đã không sao.""Cảm ơn."Triệu Minh lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn."Từ sau ngày đó, Hà Phương vẫn luôn thúc giục Lý Tiểu Ngư ra ngoài chơi với Triệu Minh, người trẻ tuổi mà cứ ru rú ở nhà.Ấn tượng của Hà Phương về Triệu Minh càng ngày càng tốt, chỉ muốn Lý Tiểu Ngư kết hôn sớm, sinh một đứa con, cũng để bà được bế cháuLý Tiểu Ngư đã nói với Hà Phương rất nhiều lần, cô không thích Triệu Minh nhưng cũng không thay đổi được suy nghĩ của bà.Hà Phương vẫn là câu nói kia, cảm tình là chậm rãi bồi dưỡng.Con gái mình thiếu hụt tình cảm, chẳng lẽ muốn cô đơn cả đời sao? Hà Phương chỉ sợ sau bà không còn nữa, sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Ngư.Triệu Minh cũng là một người tốt, cũng thật lòng tốt với Lý Tiểu Ngư, nhiều ngày trôi qua như vậy, lại càng ngày càng thích cô, muốn cùng cô ở bên nhau cả đời.Mỗi ngày đưa Lý Tiểu Ngư về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố.Mua loại kẹo cô thích ăn nhất.Lại không sưởi ấm được trái tim đã đóng băng của Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư cũng đã từ chối rất nhiều lần, nhưng vẫn không có tác dụngNhị Nữu đều cảm thấy Triệu Minh thật sự không tồi, cũng khuyên Lý Tiểu Ngư thử ở bên nhau một thời gian, không cảm thấy phiền thì tạm chấp nhận quá cả đời.Mà Nghiêm Viêm từ sau ngày hôm đó, không còn xuất hiện trước mặt Lý Tiểu Ngư.Ngày Thất Tịch thành phố H một mảnh trời hồng, bóng hồng nhạt treo đầy đèn đường, những người có đôi có cặp nắm tay đi dạo, xem phim.

Chương 190: Chó săn nhỏ (73)