Phòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt…
Chương 128: Người cô từng yêu
Sao Vẫn Cứ Luôn Thích EmTác giả: Công Tử DiễnTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngPhòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt… Lương Mộng Nhàn dám lấy sống chết của viện trưởng diễn trò!Cô phải đánh cô ta đến cha cũng nhận không ra!Trong lòng Hứa Tiễu Tiễu kìm nén quá đủ rồi, muốn hung hăng giáo huấn cô ta.Nhưng mà trăm triệu không ngờ, cánh tay vung lên, lại lập tức bị Lâm Ý Thành bắt được, cô quay đầu, thấy Lâm Ý Thành tức giận quát khẽ nói: "Em làm loạn cái gì?"Làm loạn cái gì?Mọi thứ mình làm, ở trong mắt anh ta, đều là làm loạn.Cô mỉm cười cay đắng.Vừa định muốn nói gì, lại thấy trước mặt tối lại, chợt......"Bốp!"Một cái tát vang dội đánh vào mặt cô.Mùi vị tanh nồng tràn đầy khoang miệng.Cô quay đầu, thấy Lương Mộng Nhàn thu tay, sau đó cô ta lập tức lui về sau một bước, kéo khoảng cách với cô."Hứa Tiễu Tiễu, một cái tát này, tôi thay mẹ viện trưởng đánh, đánh cô lòng lang dạ sói!"Lương Mộng Nhàn nói xong câu đó, trong ánh mắt loé vẻ hả hê.Lần trước ở cô nhi viện, sau khi cô ta bị Hứa Tiễu Tiễu đánh một trận, vẫn luôn muốn đánh lại, không nghĩ tới lần này, bị cô ta bắt được cơ hội.Cô ta nói xong câu đó, thấy Lâm Ý Thành khiếp sợ nhìn qua, lập tức cúi đầu, bật khóc, "Mẹ viện trưởng tốt với cô như vậy, cô lại gây ồn ào trong phòng bệnh của mẹ, cô muốn thế nào?"Trên má Hứa Tiễu Tiễu nóng rát, chờ cô phục hồi tinh thần lại, tức giận tràn ngập toàn thân, cô tức giận muốn đánh lại!Cô giãy giụa, nhưng cánh tay bị Lâm Ý Thành giữ chặt, căn bản không thể động đậy.Cô tức giận vươn chân, đá Lương Mộng Nhàn.Lại bị Lâm Ý Thành ngăn lại: "Hứa Tiễu Tiễu, em làm loạn đủ chưa!"Động tác của Hứa Tiễu Tiễu cứng đờ, cả người tựa như hoá đá. Cô nhìn chằm chằm Lâm Ý Thành.Không khí trong lồng ngực như bị rút đi, bị đè nén đau đớn vô cùng.Làm loạn đủ chưa?Có phải...... Anh ta cũng cảm thấy, Lương Mộng Nhàn nói đúng?Đây là Lâm Ý Thành.Người cô đã từng yêu.Gặp chuyện, mãi mãi đều tin tưởng Lương Mộng Nhàn.Cô nắm chặt nắm tay, cảm giác đáy lòng đau đớn, từng chút từng chút, lan tràn khắp người, đau đến hốc mắt cô đều đã ươn ướt, lại cố gắng ép nước mắt trở về.Cô vươn đầu lưỡi, l**m vết máu khoé môi, nghiêng đầu, cười chế giễu, "Lâm Ý Thành, kỳ thật anh thích Lương Mộng Nhàn đúng không?"Lời này rơi xuống, Lâm Ý Thành nhăn mày lại, "Em nói bậy gì đó?"Đối diện ánh mắt của cô, tuyệt vọng, thâm thúy, hoà lẫn với lạnh băng xa lạ như vậy, Lâm Ý Thành lập tức luống cuống.Không biết vì sao, anh ta cảm giác như ngay sau đó sẽ mất đi cô vậy.Anh ta lập tức giải thích, "Vừa rồi không phải như em nhìn thấy, là cô ấy khóc rất đáng thương, cô ấy thương tâm như vậy, nên anh không đẩy cô ấy ra, hơn nữa anh đã giải thích với em rất nhiều rồi, cô ấy và anh là anh em tốt, không có cô ấy, anh cũng không có khả năng quen em, em đừng nghĩ nhiều được không?""Anh tới nơi này, cũng không phải bởi vì cô ấy, là bởi vì em! Viện trưởng có ơn dưỡng dục với em, Hứa Tiễu Tiễu, người không thể quên nguồn gốc! Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, em làm sai chuyện này, anh sẽ giúp em sửa đúng."Đúng vậy.Anh ta nhận định cô đã làm sai chuyện.Hứa Tiễu Tiễu cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy lại về tám tháng trước.Cũng là như thế này.Anh ta đứng ở cô trước mặt nói, "Hứa Tiễu Tiễu, chỉ cần em thề với anh, về sau không hề đi tìm người khác, không hề vì tiền phản bội anh, anh có thể suy xét tha thứ cho em."Lúc ấy cô nhếch môi, nói: "Lâm Ý Thành, chúng ta chia tay đi."
Lương Mộng Nhàn dám lấy sống chết của viện trưởng diễn trò!
Cô phải đánh cô ta đến cha cũng nhận không ra!
Trong lòng Hứa Tiễu Tiễu kìm nén quá đủ rồi, muốn hung hăng giáo huấn cô ta.
Nhưng mà trăm triệu không ngờ, cánh tay vung lên, lại lập tức bị Lâm Ý Thành bắt được, cô quay đầu, thấy Lâm Ý Thành tức giận quát khẽ nói: "Em làm loạn cái gì?"
Làm loạn cái gì?
Mọi thứ mình làm, ở trong mắt anh ta, đều là làm loạn.
Cô mỉm cười cay đắng.
Vừa định muốn nói gì, lại thấy trước mặt tối lại, chợt......
"Bốp!"
Một cái tát vang dội đánh vào mặt cô.
Mùi vị tanh nồng tràn đầy khoang miệng.
Cô quay đầu, thấy Lương Mộng Nhàn thu tay, sau đó cô ta lập tức lui về sau một bước, kéo khoảng cách với cô.
"Hứa Tiễu Tiễu, một cái tát này, tôi thay mẹ viện trưởng đánh, đánh cô lòng lang dạ sói!"
Lương Mộng Nhàn nói xong câu đó, trong ánh mắt loé vẻ hả hê.
Lần trước ở cô nhi viện, sau khi cô ta bị Hứa Tiễu Tiễu đánh một trận, vẫn luôn muốn đánh lại, không nghĩ tới lần này, bị cô ta bắt được cơ hội.
Cô ta nói xong câu đó, thấy Lâm Ý Thành khiếp sợ nhìn qua, lập tức cúi đầu, bật khóc, "Mẹ viện trưởng tốt với cô như vậy, cô lại gây ồn ào trong phòng bệnh của mẹ, cô muốn thế nào?"
Trên má Hứa Tiễu Tiễu nóng rát, chờ cô phục hồi tinh thần lại, tức giận tràn ngập toàn thân, cô tức giận muốn đánh lại!
Cô giãy giụa, nhưng cánh tay bị Lâm Ý Thành giữ chặt, căn bản không thể động đậy.
Cô tức giận vươn chân, đá Lương Mộng Nhàn.
Lại bị Lâm Ý Thành ngăn lại: "Hứa Tiễu Tiễu, em làm loạn đủ chưa!"
Động tác của Hứa Tiễu Tiễu cứng đờ, cả người tựa như hoá đá.
Cô nhìn chằm chằm Lâm Ý Thành.
Không khí trong lồng ngực như bị rút đi, bị đè nén đau đớn vô cùng.
Làm loạn đủ chưa?
Có phải...... Anh ta cũng cảm thấy, Lương Mộng Nhàn nói đúng?
Đây là Lâm Ý Thành.
Người cô đã từng yêu.
Gặp chuyện, mãi mãi đều tin tưởng Lương Mộng Nhàn.
Cô nắm chặt nắm tay, cảm giác đáy lòng đau đớn, từng chút từng chút, lan tràn khắp người, đau đến hốc mắt cô đều đã ươn ướt, lại cố gắng ép nước mắt trở về.
Cô vươn đầu lưỡi, l**m vết máu khoé môi, nghiêng đầu, cười chế giễu, "Lâm Ý Thành, kỳ thật anh thích Lương Mộng Nhàn đúng không?"
Lời này rơi xuống, Lâm Ý Thành nhăn mày lại, "Em nói bậy gì đó?"
Đối diện ánh mắt của cô, tuyệt vọng, thâm thúy, hoà lẫn với lạnh băng xa lạ như vậy, Lâm Ý Thành lập tức luống cuống.
Không biết vì sao, anh ta cảm giác như ngay sau đó sẽ mất đi cô vậy.
Anh ta lập tức giải thích, "Vừa rồi không phải như em nhìn thấy, là cô ấy khóc rất đáng thương, cô ấy thương tâm như vậy, nên anh không đẩy cô ấy ra, hơn nữa anh đã giải thích với em rất nhiều rồi, cô ấy và anh là anh em tốt, không có cô ấy, anh cũng không có khả năng quen em, em đừng nghĩ nhiều được không?"
"Anh tới nơi này, cũng không phải bởi vì cô ấy, là bởi vì em! Viện trưởng có ơn dưỡng dục với em, Hứa Tiễu Tiễu, người không thể quên nguồn gốc! Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, em làm sai chuyện này, anh sẽ giúp em sửa đúng."
Đúng vậy.
Anh ta nhận định cô đã làm sai chuyện.
Hứa Tiễu Tiễu cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy lại về tám tháng trước.
Cũng là như thế này.
Anh ta đứng ở cô trước mặt nói, "Hứa Tiễu Tiễu, chỉ cần em thề với anh, về sau không hề đi tìm người khác, không hề vì tiền phản bội anh, anh có thể suy xét tha thứ cho em."
Lúc ấy cô nhếch môi, nói: "Lâm Ý Thành, chúng ta chia tay đi."
Sao Vẫn Cứ Luôn Thích EmTác giả: Công Tử DiễnTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngPhòng tổng thống trong khách sạn, một màu tối đen yên tĩnh. Trong không khí tràn ngập mùi hương của một trận tình cảm mãnh liệt đã qua, ái muội mà kiều diễm. Hứa Tiễu Tiễu bối rối xuống giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Trong bóng đêm không thấy rõ ngũ quan của anh, lại có thể cảm nhận được mặc dù anh đang ngủ cũng tỏa ra khí chất bức người. Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc trừng to mắt, ra sức che miệng, mới không thét chói tai ra tiếng. Anh ta, là, người nào! Vì sao bọn họ lại ở chỗ này! Cô nhớ rõ, cô được mời tham gia một bữa tiệc ra mắt, chỉ uống vào một chén rượu, ý thức liền mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhớ mang máng mùi hormone trên cơ thể người đàn ông, còn nhớ rõ anh bá đạo tiến công, mạnh mẽ đoạt lấy... Những hình ảnh cấm trẻ con này làm sắc mặt Hứa Tiễu Tiễu trắng nhợt. Cô theo bản năng mò mẫm mặc xong quần áo trong bóng đêm, lảo đảo đi ra cửa phòng. Sảnh lớn của khách sạn, bữa tiệc ra mắt được tổ chức hừng hực khí thế. Cô sửa sang lễ phục, đeo mặt… Lương Mộng Nhàn dám lấy sống chết của viện trưởng diễn trò!Cô phải đánh cô ta đến cha cũng nhận không ra!Trong lòng Hứa Tiễu Tiễu kìm nén quá đủ rồi, muốn hung hăng giáo huấn cô ta.Nhưng mà trăm triệu không ngờ, cánh tay vung lên, lại lập tức bị Lâm Ý Thành bắt được, cô quay đầu, thấy Lâm Ý Thành tức giận quát khẽ nói: "Em làm loạn cái gì?"Làm loạn cái gì?Mọi thứ mình làm, ở trong mắt anh ta, đều là làm loạn.Cô mỉm cười cay đắng.Vừa định muốn nói gì, lại thấy trước mặt tối lại, chợt......"Bốp!"Một cái tát vang dội đánh vào mặt cô.Mùi vị tanh nồng tràn đầy khoang miệng.Cô quay đầu, thấy Lương Mộng Nhàn thu tay, sau đó cô ta lập tức lui về sau một bước, kéo khoảng cách với cô."Hứa Tiễu Tiễu, một cái tát này, tôi thay mẹ viện trưởng đánh, đánh cô lòng lang dạ sói!"Lương Mộng Nhàn nói xong câu đó, trong ánh mắt loé vẻ hả hê.Lần trước ở cô nhi viện, sau khi cô ta bị Hứa Tiễu Tiễu đánh một trận, vẫn luôn muốn đánh lại, không nghĩ tới lần này, bị cô ta bắt được cơ hội.Cô ta nói xong câu đó, thấy Lâm Ý Thành khiếp sợ nhìn qua, lập tức cúi đầu, bật khóc, "Mẹ viện trưởng tốt với cô như vậy, cô lại gây ồn ào trong phòng bệnh của mẹ, cô muốn thế nào?"Trên má Hứa Tiễu Tiễu nóng rát, chờ cô phục hồi tinh thần lại, tức giận tràn ngập toàn thân, cô tức giận muốn đánh lại!Cô giãy giụa, nhưng cánh tay bị Lâm Ý Thành giữ chặt, căn bản không thể động đậy.Cô tức giận vươn chân, đá Lương Mộng Nhàn.Lại bị Lâm Ý Thành ngăn lại: "Hứa Tiễu Tiễu, em làm loạn đủ chưa!"Động tác của Hứa Tiễu Tiễu cứng đờ, cả người tựa như hoá đá. Cô nhìn chằm chằm Lâm Ý Thành.Không khí trong lồng ngực như bị rút đi, bị đè nén đau đớn vô cùng.Làm loạn đủ chưa?Có phải...... Anh ta cũng cảm thấy, Lương Mộng Nhàn nói đúng?Đây là Lâm Ý Thành.Người cô đã từng yêu.Gặp chuyện, mãi mãi đều tin tưởng Lương Mộng Nhàn.Cô nắm chặt nắm tay, cảm giác đáy lòng đau đớn, từng chút từng chút, lan tràn khắp người, đau đến hốc mắt cô đều đã ươn ướt, lại cố gắng ép nước mắt trở về.Cô vươn đầu lưỡi, l**m vết máu khoé môi, nghiêng đầu, cười chế giễu, "Lâm Ý Thành, kỳ thật anh thích Lương Mộng Nhàn đúng không?"Lời này rơi xuống, Lâm Ý Thành nhăn mày lại, "Em nói bậy gì đó?"Đối diện ánh mắt của cô, tuyệt vọng, thâm thúy, hoà lẫn với lạnh băng xa lạ như vậy, Lâm Ý Thành lập tức luống cuống.Không biết vì sao, anh ta cảm giác như ngay sau đó sẽ mất đi cô vậy.Anh ta lập tức giải thích, "Vừa rồi không phải như em nhìn thấy, là cô ấy khóc rất đáng thương, cô ấy thương tâm như vậy, nên anh không đẩy cô ấy ra, hơn nữa anh đã giải thích với em rất nhiều rồi, cô ấy và anh là anh em tốt, không có cô ấy, anh cũng không có khả năng quen em, em đừng nghĩ nhiều được không?""Anh tới nơi này, cũng không phải bởi vì cô ấy, là bởi vì em! Viện trưởng có ơn dưỡng dục với em, Hứa Tiễu Tiễu, người không thể quên nguồn gốc! Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, em làm sai chuyện này, anh sẽ giúp em sửa đúng."Đúng vậy.Anh ta nhận định cô đã làm sai chuyện.Hứa Tiễu Tiễu cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy lại về tám tháng trước.Cũng là như thế này.Anh ta đứng ở cô trước mặt nói, "Hứa Tiễu Tiễu, chỉ cần em thề với anh, về sau không hề đi tìm người khác, không hề vì tiền phản bội anh, anh có thể suy xét tha thứ cho em."Lúc ấy cô nhếch môi, nói: "Lâm Ý Thành, chúng ta chia tay đi."