Tác giả:

Bệnh Viện FL.  Có một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng người chuẩn người mẫu, cao ráo thon dài, gương mặt cũng quá mức sáng giá, mặt trên người chiếc áo sơ mi trắng, khoát bên ngoài cái áo vest BRIONI - là chiếc áo vest hàng hiệu đứng trong top 10 thương hiệu áo vest nổi tiếng nhất thế giới. Nhân vật này không phải nhân vật bình thường. Hắn ở ngoài cửa của phòng sanh gắp sắp phát điên, tay chân gấp gáp vịnh ghế không xong, ngồi đứng không yên, vò đầu bứt tóc liên tiếp.  Buổi sáng còn đang họp ở công ty, lịch trình còn phải tham gia một buổi tiệc, còn chưa kết thúc cuộc họp, ở nhà gọi đến nói thiếu phu nhân ở nhà đau bụng, đã trở đến bệnh viện, có lẽ là sắp sinh, hắn liền chạy xe hơi như bị đứt phanh mà tới.  Cô y tá đứng kế bên ôm một sắp tài liệu, thấy viện trưởng của mình hồi hộp như vậy, tay chân cũng có chút luống ca luống cuống.  "Viện Trưởng, anh không cần phải khẩn trương, viện trưởng phu nhân là lần đầu sinh baby nên có lâu hơn bình thường thôi..." "Tôi sao lại không…

Chương 3

Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?Tác giả: Trảm LãngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngBệnh Viện FL.  Có một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng người chuẩn người mẫu, cao ráo thon dài, gương mặt cũng quá mức sáng giá, mặt trên người chiếc áo sơ mi trắng, khoát bên ngoài cái áo vest BRIONI - là chiếc áo vest hàng hiệu đứng trong top 10 thương hiệu áo vest nổi tiếng nhất thế giới. Nhân vật này không phải nhân vật bình thường. Hắn ở ngoài cửa của phòng sanh gắp sắp phát điên, tay chân gấp gáp vịnh ghế không xong, ngồi đứng không yên, vò đầu bứt tóc liên tiếp.  Buổi sáng còn đang họp ở công ty, lịch trình còn phải tham gia một buổi tiệc, còn chưa kết thúc cuộc họp, ở nhà gọi đến nói thiếu phu nhân ở nhà đau bụng, đã trở đến bệnh viện, có lẽ là sắp sinh, hắn liền chạy xe hơi như bị đứt phanh mà tới.  Cô y tá đứng kế bên ôm một sắp tài liệu, thấy viện trưởng của mình hồi hộp như vậy, tay chân cũng có chút luống ca luống cuống.  "Viện Trưởng, anh không cần phải khẩn trương, viện trưởng phu nhân là lần đầu sinh baby nên có lâu hơn bình thường thôi..." "Tôi sao lại không… Lý Thi An ngồi cạnh Lam Vấn Độc, đưa tay sờ sờ đầu hắn dịu dàng nói: "Lâu quá dì mới gặp lại con""Con rất nhớ dì" Lam Vấn Độc nhìn Lý Thi An, cuối đầu che đi ánh mắt có chút cô đơn, hắn cho dù có tủi thân thì thế nào? Cũng không phải con ruột của cô, ai lại hết lòng chở che một kẻ ngoại tộc? Vì chút giao tình còn sót lại của mẹ hắn cùng người phụ nữ trước mặt này, nên mới được một ít thương hại ấy. Lý Thi An nhìn Nam Vỹ Thần từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Lam Vấn Độc: "Vỹ Thánh ở trên phòng chờ con từ sáng giờ đó, mẹ bảo nó ăn, nhưng nó nhất quyết đợi con"Nam Vỹ Thần gật nhẹ đầu: "Vậy con đi lôi nó xuống"Lam Vấn Độc nhìn theo bóng lưng cô. Ánh mắt thâm sâu khó dò.Nam Vỹ Thần đứng trước cửa gõ gõ cửa, Nam Vỹ Thánh ở trong phòng, nằm ở trên giường lười biếng nói: "Con muốn chờ Thần Thần về""Mày đợi tao làm gì?" lời nói của cô nhạt nhẽo như nước lã.Nam Vỹ Thánh ánh mắt sáng lên, nhảy khỏi giường đi ra mở cửa, vui vẻ nói: "Chị, em đợi chị về ăn cùng em" Đưa tay ra muốn bắt lấy tay cô, cô liền né tránh. Tay hắn cứng đờ, ánh mắt buồn buồn nhìn cô. Nhịn một hồi kiềm nén không được trực tiếp nắm tay Nam Vỹ Thần lôi vào phòng, đóng sập cửa lại."Lôi tao vào làm gì?" Cô nhạt nhẽo nhìn khuôn mặt đối diện, gương mặt này chẳng khác cô một chút nào, chẳng khác nào cô đang soi gương, chẳng khác nào cô đang nói chuyện với chính mình, đây là em trai cô. Nam Vỹ Thánh cuối gầm mặt xuống, lưng chắn ở trước cửa, nhất quyết không để cô ra, Nam Vỹ Thần cũng không có ý định đi ra, cô muốn xem hắn muốn nói cái gì."Chị rất ghét em sao?"Cô vẫn im lặng nhìn hắn. "Chị rất ghét em sao?" Hắn vẫn kiên trì yếu ớt hỏi. Cô vẫn im lặng, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, trong đáy mắt có chút gợn sóng, ghét? Cô có ghét hắn sao? Cô cũng đang tự hỏi bản thân đây. Nam Vỹ Thánh vẫn cuối mặt xuống: "Chị trả lời em đi, có được không?" Tiếng nói hắn yếu ớt, trong lời nói tuy đã cố gắng che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện ra một tia khổ sở, tủi thân. Nam Vỹ Thần lạnh lùng buông ra một câu: "Ừ, tao không ưa mày" Trong lòng cô nổi lên vài cảm xúc rất khó hiểu.Cô không biết nó là gì, vậy quy đổi ra thành ghét đi. Cô nghĩ vậy. Đồng tử hắn co rụt mãnh liệt, sợ hãi bao trùm lấy hắn.Tao không ưa mày... Tao không ưa mày... Tao không ưa mày...Tại sao vậy? Em đã làm gì khiến chị ghét bỏ em đến như vậy? Em đã nghĩ rất lâu rồi, em không có làm gì khiến chị giận em mà, có phải không?Rất lâu rồi chị chưa từng...Hắn cuối đầu thất thần một lúc lâu, tự xê dịch người ra nhường đường cho Nam Vỹ Thần. Ánh mắt cô sâu thẳm như mặt nước của giếng cổ, đôi mắt cô không mở ra hết, chỉ như mở hờ, trầm lắng nhìn hắn chằm chằm, mở miệng: "Mày không đói?""Em không muốn ăn" Hắn lắc lắc đầu."Tao hỏi, mày không đói?" Cô khó chịu kéo dài giọng nói ra.Giống như là không nghe được câu trả lời chính sát thì không được. Nam Vỹ Thánh cảm thấy bị áp bách dữ dội, tim có chút đập nhanh, hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng rất sợ chị gái mình, hắn lắp bắp nói: "Em vẫn chưa đói"Mệt mỏi... Hắn rất mệt mỏi, Vỹ Thần, chị tại sao luôn đối xử như vậy với em? Nam Vỹ Thần nhìn hắn, nhìn đến khi trong lòng như bị cào như bị cáu thì mới chậm rãi đi đến vặn tay cầm cửa, lạnh nhạt bước đi.Cô muốn đi tắm, ăn hay không ăn thì kệ mẹ mày. Nam Vỹ Thánh dựa lưng vào cánh cửa làm bằng gỗ trơn bóng mát lạnh, từ từ trượt xuống, ánh mắt bất lực không một điểm tiêu cự, hắn ôm gối thầm thì: "Em đã làm gì để chị ghét em?"Mắt cay, môi mặn chát. Vỹ Thần, chị thật đáng ghét. Sờ sờ cổ, phòng cô đối diện phòng Nam Vỹ Thánh. Cô xoay người đi qua, mở ra rồi đi vào, phòng cô rất sáng sủa sạch sẽ, giường to đến cở 4 người lớn cùng thoải mái nằm, trải niệm ấm dày gần một tất, từ gối niệm cho đến ga giường đều một màu xanh dương đậm, hoa văn trang trí màu trắng, mặt trăng, ngôi sao. Cô thích màu xanh dương đậm, đậm gần như giống với màu đen. Giá sách trống rỗng. Chậu hoa trước cửa sổ là loại dây leo lá nhỏ. Cửa sổ đang mở toan, gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi, làm tấm màng che màu trắng mỏng manh phất phơ qua lại. Đầu giường có tủ đồ, hai bên mép đầu giường đều có tủ gỗ. Đối diện với cái giường rộng thênh thang là một cái tivi to 42in, lầu hai có 8 phòng ngủ, phòng nào cũng sẽ có một cái tivi như vậy, máy điều hòa cũng được lắp đầy đủ.Cô đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bật vòi sen rồi bắt đầu tắm.Cái tên kia đến đây làm gì?Tắm xong. Thay một bộ đồ rộng rãi, cô cũng không muốn ăn ngay, bị gương mặt như ngậm ớt của Nam Vỹ Thánh chọc cho no. Leo lên giường nằm, ngủ thôi. Chiều sẽ làm quen em trai kia sau. 

Lý Thi An ngồi cạnh Lam Vấn Độc, đưa tay sờ sờ đầu hắn dịu dàng nói: "Lâu quá dì mới gặp lại con"

"Con rất nhớ dì" Lam Vấn Độc nhìn Lý Thi An, cuối đầu che đi ánh mắt có chút cô đơn, hắn cho dù có tủi thân thì thế nào? Cũng không phải con ruột của cô, ai lại hết lòng chở che một kẻ ngoại tộc? Vì chút giao tình còn sót lại của mẹ hắn cùng người phụ nữ trước mặt này, nên mới được một ít thương hại ấy. 

Lý Thi An nhìn Nam Vỹ Thần từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Lam Vấn Độc: "Vỹ Thánh ở trên phòng chờ con từ sáng giờ đó, mẹ bảo nó ăn, nhưng nó nhất quyết đợi con"

Nam Vỹ Thần gật nhẹ đầu: "Vậy con đi lôi nó xuống"

Lam Vấn Độc nhìn theo bóng lưng cô. Ánh mắt thâm sâu khó dò.

Nam Vỹ Thần đứng trước cửa gõ gõ cửa, Nam Vỹ Thánh ở trong phòng, nằm ở trên giường lười biếng nói: "Con muốn chờ Thần Thần về"

"Mày đợi tao làm gì?" lời nói của cô nhạt nhẽo như nước lã.

Nam Vỹ Thánh ánh mắt sáng lên, nhảy khỏi giường đi ra mở cửa, vui vẻ nói: "Chị, em đợi chị về ăn cùng em" Đưa tay ra muốn bắt lấy tay cô, cô liền né tránh. 

Tay hắn cứng đờ, ánh mắt buồn buồn nhìn cô. Nhịn một hồi kiềm nén không được trực tiếp nắm tay Nam Vỹ Thần lôi vào phòng, đóng sập cửa lại.

"Lôi tao vào làm gì?" Cô nhạt nhẽo nhìn khuôn mặt đối diện, gương mặt này chẳng khác cô một chút nào, chẳng khác nào cô đang soi gương, chẳng khác nào cô đang nói chuyện với chính mình, đây là em trai cô. 

Nam Vỹ Thánh cuối gầm mặt xuống, lưng chắn ở trước cửa, nhất quyết không để cô ra, Nam Vỹ Thần cũng không có ý định đi ra, cô muốn xem hắn muốn nói cái gì.

"Chị rất ghét em sao?"

Cô vẫn im lặng nhìn hắn. 

"Chị rất ghét em sao?" Hắn vẫn kiên trì yếu ớt hỏi. 

Cô vẫn im lặng, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, trong đáy mắt có chút gợn sóng, ghét? Cô có ghét hắn sao? Cô cũng đang tự hỏi bản thân đây. 

Nam Vỹ Thánh vẫn cuối mặt xuống: "Chị trả lời em đi, có được không?" Tiếng nói hắn yếu ớt, trong lời nói tuy đã cố gắng che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện ra một tia khổ sở, tủi thân. 

Nam Vỹ Thần lạnh lùng buông ra một câu: "Ừ, tao không ưa mày" Trong lòng cô nổi lên vài cảm xúc rất khó hiểu.

Cô không biết nó là gì, vậy quy đổi ra thành ghét đi. Cô nghĩ vậy. 

Đồng tử hắn co rụt mãnh liệt, sợ hãi bao trùm lấy hắn.

Tao không ưa mày... 

Tao không ưa mày... 

Tao không ưa mày...

Tại sao vậy? 

Em đã làm gì khiến chị ghét bỏ em đến như vậy? 

Em đã nghĩ rất lâu rồi, em không có làm gì khiến chị giận em mà, có phải không?

Rất lâu rồi chị chưa từng...

Hắn cuối đầu thất thần một lúc lâu, tự xê dịch người ra nhường đường cho Nam Vỹ Thần. 

Ánh mắt cô sâu thẳm như mặt nước của giếng cổ, đôi mắt cô không mở ra hết, chỉ như mở hờ, trầm lắng nhìn hắn chằm chằm, mở miệng: "Mày không đói?"

"Em không muốn ăn" Hắn lắc lắc đầu.

"Tao hỏi, mày không đói?" Cô khó chịu kéo dài giọng nói ra.

Giống như là không nghe được câu trả lời chính sát thì không được. 

Nam Vỹ Thánh cảm thấy bị áp bách dữ dội, tim có chút đập nhanh, hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng rất sợ chị gái mình, hắn lắp bắp nói: "Em vẫn chưa đói"

Mệt mỏi... Hắn rất mệt mỏi, Vỹ Thần, chị tại sao luôn đối xử như vậy với em? 

Nam Vỹ Thần nhìn hắn, nhìn đến khi trong lòng như bị cào như bị cáu thì mới chậm rãi đi đến vặn tay cầm cửa, lạnh nhạt bước đi.

Cô muốn đi tắm, ăn hay không ăn thì kệ mẹ mày. 

Nam Vỹ Thánh dựa lưng vào cánh cửa làm bằng gỗ trơn bóng mát lạnh, từ từ trượt xuống, ánh mắt bất lực không một điểm tiêu cự, hắn ôm gối thầm thì: "Em đã làm gì để chị ghét em?"

Mắt cay, môi mặn chát. Vỹ Thần, chị thật đáng ghét. 

Sờ sờ cổ, phòng cô đối diện phòng Nam Vỹ Thánh. Cô xoay người đi qua, mở ra rồi đi vào, phòng cô rất sáng sủa sạch sẽ, giường to đến cở 4 người lớn cùng thoải mái nằm, trải niệm ấm dày gần một tất, từ gối niệm cho đến ga giường đều một màu xanh dương đậm, hoa văn trang trí màu trắng, mặt trăng, ngôi sao. 

Cô thích màu xanh dương đậm, đậm gần như giống với màu đen. 

Giá sách trống rỗng. Chậu hoa trước cửa sổ là loại dây leo lá nhỏ. Cửa sổ đang mở toan, gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi, làm tấm màng che màu trắng mỏng manh phất phơ qua lại. 

Đầu giường có tủ đồ, hai bên mép đầu giường đều có tủ gỗ. Đối diện với cái giường rộng thênh thang là một cái tivi to 42in, lầu hai có 8 phòng ngủ, phòng nào cũng sẽ có một cái tivi như vậy, máy điều hòa cũng được lắp đầy đủ.

Cô đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bật vòi sen rồi bắt đầu tắm.

Cái tên kia đến đây làm gì?

Tắm xong. Thay một bộ đồ rộng rãi, cô cũng không muốn ăn ngay, bị gương mặt như ngậm ớt của Nam Vỹ Thánh chọc cho no. 

Leo lên giường nằm, ngủ thôi. 

Chiều sẽ làm quen em trai kia sau. 

Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?Tác giả: Trảm LãngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngBệnh Viện FL.  Có một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng người chuẩn người mẫu, cao ráo thon dài, gương mặt cũng quá mức sáng giá, mặt trên người chiếc áo sơ mi trắng, khoát bên ngoài cái áo vest BRIONI - là chiếc áo vest hàng hiệu đứng trong top 10 thương hiệu áo vest nổi tiếng nhất thế giới. Nhân vật này không phải nhân vật bình thường. Hắn ở ngoài cửa của phòng sanh gắp sắp phát điên, tay chân gấp gáp vịnh ghế không xong, ngồi đứng không yên, vò đầu bứt tóc liên tiếp.  Buổi sáng còn đang họp ở công ty, lịch trình còn phải tham gia một buổi tiệc, còn chưa kết thúc cuộc họp, ở nhà gọi đến nói thiếu phu nhân ở nhà đau bụng, đã trở đến bệnh viện, có lẽ là sắp sinh, hắn liền chạy xe hơi như bị đứt phanh mà tới.  Cô y tá đứng kế bên ôm một sắp tài liệu, thấy viện trưởng của mình hồi hộp như vậy, tay chân cũng có chút luống ca luống cuống.  "Viện Trưởng, anh không cần phải khẩn trương, viện trưởng phu nhân là lần đầu sinh baby nên có lâu hơn bình thường thôi..." "Tôi sao lại không… Lý Thi An ngồi cạnh Lam Vấn Độc, đưa tay sờ sờ đầu hắn dịu dàng nói: "Lâu quá dì mới gặp lại con""Con rất nhớ dì" Lam Vấn Độc nhìn Lý Thi An, cuối đầu che đi ánh mắt có chút cô đơn, hắn cho dù có tủi thân thì thế nào? Cũng không phải con ruột của cô, ai lại hết lòng chở che một kẻ ngoại tộc? Vì chút giao tình còn sót lại của mẹ hắn cùng người phụ nữ trước mặt này, nên mới được một ít thương hại ấy. Lý Thi An nhìn Nam Vỹ Thần từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Lam Vấn Độc: "Vỹ Thánh ở trên phòng chờ con từ sáng giờ đó, mẹ bảo nó ăn, nhưng nó nhất quyết đợi con"Nam Vỹ Thần gật nhẹ đầu: "Vậy con đi lôi nó xuống"Lam Vấn Độc nhìn theo bóng lưng cô. Ánh mắt thâm sâu khó dò.Nam Vỹ Thần đứng trước cửa gõ gõ cửa, Nam Vỹ Thánh ở trong phòng, nằm ở trên giường lười biếng nói: "Con muốn chờ Thần Thần về""Mày đợi tao làm gì?" lời nói của cô nhạt nhẽo như nước lã.Nam Vỹ Thánh ánh mắt sáng lên, nhảy khỏi giường đi ra mở cửa, vui vẻ nói: "Chị, em đợi chị về ăn cùng em" Đưa tay ra muốn bắt lấy tay cô, cô liền né tránh. Tay hắn cứng đờ, ánh mắt buồn buồn nhìn cô. Nhịn một hồi kiềm nén không được trực tiếp nắm tay Nam Vỹ Thần lôi vào phòng, đóng sập cửa lại."Lôi tao vào làm gì?" Cô nhạt nhẽo nhìn khuôn mặt đối diện, gương mặt này chẳng khác cô một chút nào, chẳng khác nào cô đang soi gương, chẳng khác nào cô đang nói chuyện với chính mình, đây là em trai cô. Nam Vỹ Thánh cuối gầm mặt xuống, lưng chắn ở trước cửa, nhất quyết không để cô ra, Nam Vỹ Thần cũng không có ý định đi ra, cô muốn xem hắn muốn nói cái gì."Chị rất ghét em sao?"Cô vẫn im lặng nhìn hắn. "Chị rất ghét em sao?" Hắn vẫn kiên trì yếu ớt hỏi. Cô vẫn im lặng, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, trong đáy mắt có chút gợn sóng, ghét? Cô có ghét hắn sao? Cô cũng đang tự hỏi bản thân đây. Nam Vỹ Thánh vẫn cuối mặt xuống: "Chị trả lời em đi, có được không?" Tiếng nói hắn yếu ớt, trong lời nói tuy đã cố gắng che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện ra một tia khổ sở, tủi thân. Nam Vỹ Thần lạnh lùng buông ra một câu: "Ừ, tao không ưa mày" Trong lòng cô nổi lên vài cảm xúc rất khó hiểu.Cô không biết nó là gì, vậy quy đổi ra thành ghét đi. Cô nghĩ vậy. Đồng tử hắn co rụt mãnh liệt, sợ hãi bao trùm lấy hắn.Tao không ưa mày... Tao không ưa mày... Tao không ưa mày...Tại sao vậy? Em đã làm gì khiến chị ghét bỏ em đến như vậy? Em đã nghĩ rất lâu rồi, em không có làm gì khiến chị giận em mà, có phải không?Rất lâu rồi chị chưa từng...Hắn cuối đầu thất thần một lúc lâu, tự xê dịch người ra nhường đường cho Nam Vỹ Thần. Ánh mắt cô sâu thẳm như mặt nước của giếng cổ, đôi mắt cô không mở ra hết, chỉ như mở hờ, trầm lắng nhìn hắn chằm chằm, mở miệng: "Mày không đói?""Em không muốn ăn" Hắn lắc lắc đầu."Tao hỏi, mày không đói?" Cô khó chịu kéo dài giọng nói ra.Giống như là không nghe được câu trả lời chính sát thì không được. Nam Vỹ Thánh cảm thấy bị áp bách dữ dội, tim có chút đập nhanh, hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng rất sợ chị gái mình, hắn lắp bắp nói: "Em vẫn chưa đói"Mệt mỏi... Hắn rất mệt mỏi, Vỹ Thần, chị tại sao luôn đối xử như vậy với em? Nam Vỹ Thần nhìn hắn, nhìn đến khi trong lòng như bị cào như bị cáu thì mới chậm rãi đi đến vặn tay cầm cửa, lạnh nhạt bước đi.Cô muốn đi tắm, ăn hay không ăn thì kệ mẹ mày. Nam Vỹ Thánh dựa lưng vào cánh cửa làm bằng gỗ trơn bóng mát lạnh, từ từ trượt xuống, ánh mắt bất lực không một điểm tiêu cự, hắn ôm gối thầm thì: "Em đã làm gì để chị ghét em?"Mắt cay, môi mặn chát. Vỹ Thần, chị thật đáng ghét. Sờ sờ cổ, phòng cô đối diện phòng Nam Vỹ Thánh. Cô xoay người đi qua, mở ra rồi đi vào, phòng cô rất sáng sủa sạch sẽ, giường to đến cở 4 người lớn cùng thoải mái nằm, trải niệm ấm dày gần một tất, từ gối niệm cho đến ga giường đều một màu xanh dương đậm, hoa văn trang trí màu trắng, mặt trăng, ngôi sao. Cô thích màu xanh dương đậm, đậm gần như giống với màu đen. Giá sách trống rỗng. Chậu hoa trước cửa sổ là loại dây leo lá nhỏ. Cửa sổ đang mở toan, gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi, làm tấm màng che màu trắng mỏng manh phất phơ qua lại. Đầu giường có tủ đồ, hai bên mép đầu giường đều có tủ gỗ. Đối diện với cái giường rộng thênh thang là một cái tivi to 42in, lầu hai có 8 phòng ngủ, phòng nào cũng sẽ có một cái tivi như vậy, máy điều hòa cũng được lắp đầy đủ.Cô đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bật vòi sen rồi bắt đầu tắm.Cái tên kia đến đây làm gì?Tắm xong. Thay một bộ đồ rộng rãi, cô cũng không muốn ăn ngay, bị gương mặt như ngậm ớt của Nam Vỹ Thánh chọc cho no. Leo lên giường nằm, ngủ thôi. Chiều sẽ làm quen em trai kia sau. 

Chương 3