Suốt hai tháng nay, sông ngòi dâng cao do tuyết lớn mù trời. Trong thành Giang Châu, sắc tuyết mênh mang, che đi đèn đuốc của mọi nhà. Nhiệt độ giảm xuống khiến không khí lạnh càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi, ngưng tụ thành sương lạnh buốt giá. Cửa khách đ**m đong đưa hai ngọn đèn lồng đỏ, đón khách trở về. Một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy thẳng vào trong sân, Lục Hoàn Thành xuống xe trước, mới quay đầu đỡ thiếu niên vẫn còn đang ở trong. Yến Sâm khom lưng xuất hiện, mũi miệng thở ra một làn hơi lạnh, cũng không vịn lấy tay Lục Hoàn Thành, tự mình đỡ thành xe, nhẹ nhàng nhảy xuống. Lục Hoàn Thành căng thẳng muốn chết: “Ngươi cẩn thận một chút, chớ động thai khí.” Yến Sâm cười nói: “Ngươi bọc ta thành dáng vẻ này, cứ coi như ta nhảy từ lầu hai xuống, sau đó còn lăn ba vòng, cũng không sợ bụng bị thương.” Hắn trời sinh không sợ lạnh, lúc này lại bị bọc thành con hồ ly lông trắng, quanh cổ quấn cổ lông xù, trên vai khoác áo lông phải đến gần bốn cân, nói dễ nghe là lớp bảo vệ…
Chương 86: [Tiểu kịch trường 4] Công đưa nước – Tâm cơ
Tây Song TrúcTác giả: Thập Cửu DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcSuốt hai tháng nay, sông ngòi dâng cao do tuyết lớn mù trời. Trong thành Giang Châu, sắc tuyết mênh mang, che đi đèn đuốc của mọi nhà. Nhiệt độ giảm xuống khiến không khí lạnh càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi, ngưng tụ thành sương lạnh buốt giá. Cửa khách đ**m đong đưa hai ngọn đèn lồng đỏ, đón khách trở về. Một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy thẳng vào trong sân, Lục Hoàn Thành xuống xe trước, mới quay đầu đỡ thiếu niên vẫn còn đang ở trong. Yến Sâm khom lưng xuất hiện, mũi miệng thở ra một làn hơi lạnh, cũng không vịn lấy tay Lục Hoàn Thành, tự mình đỡ thành xe, nhẹ nhàng nhảy xuống. Lục Hoàn Thành căng thẳng muốn chết: “Ngươi cẩn thận một chút, chớ động thai khí.” Yến Sâm cười nói: “Ngươi bọc ta thành dáng vẻ này, cứ coi như ta nhảy từ lầu hai xuống, sau đó còn lăn ba vòng, cũng không sợ bụng bị thương.” Hắn trời sinh không sợ lạnh, lúc này lại bị bọc thành con hồ ly lông trắng, quanh cổ quấn cổ lông xù, trên vai khoác áo lông phải đến gần bốn cân, nói dễ nghe là lớp bảo vệ… N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!”A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!”Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!”A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =”…Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!”A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!”Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!”A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.”Sau đó dùng cái đuôi ngoắc ngoắc đám mèo con, mỉm cười nói: “Gọi gia gia* nào mấy đứa.” (ông nội)Tiểu Môi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (hòn than nhỏ)Tiểu Tuyết Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu tuyết nhỏ)Tiểu Hôi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu màu tro nhỏ)Tiểu Hoa Cầu* (lễ phép): Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu nhiều màu nhỏ)Huyền Thanh đạo trưởng: “Gia gia chào mấy bảo bảo.”Nói xong không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, quơ lấy quơ để cây phất trần.A Huyền thở dài: “Thật là một đạo trưởng vui buồn thất thường, đoán không ra.”
N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!”
A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!”
Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!”
A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =”
…
Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!”
A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!”
Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!”
A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.”
Sau đó dùng cái đuôi ngoắc ngoắc đám mèo con, mỉm cười nói: “Gọi gia gia* nào mấy đứa.”
(ông nội)
Tiểu Môi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~”
(hòn than nhỏ)
Tiểu Tuyết Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~”
(quả cầu tuyết nhỏ)
Tiểu Hôi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~”
(quả cầu màu tro nhỏ)
Tiểu Hoa Cầu* (lễ phép): Con chào gia gia! Meo~”
(quả cầu nhiều màu nhỏ)
Huyền Thanh đạo trưởng: “Gia gia chào mấy bảo bảo.”
Nói xong không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, quơ lấy quơ để cây phất trần.
A Huyền thở dài: “Thật là một đạo trưởng vui buồn thất thường, đoán không ra.”
Tây Song TrúcTác giả: Thập Cửu DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcSuốt hai tháng nay, sông ngòi dâng cao do tuyết lớn mù trời. Trong thành Giang Châu, sắc tuyết mênh mang, che đi đèn đuốc của mọi nhà. Nhiệt độ giảm xuống khiến không khí lạnh càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi, ngưng tụ thành sương lạnh buốt giá. Cửa khách đ**m đong đưa hai ngọn đèn lồng đỏ, đón khách trở về. Một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy thẳng vào trong sân, Lục Hoàn Thành xuống xe trước, mới quay đầu đỡ thiếu niên vẫn còn đang ở trong. Yến Sâm khom lưng xuất hiện, mũi miệng thở ra một làn hơi lạnh, cũng không vịn lấy tay Lục Hoàn Thành, tự mình đỡ thành xe, nhẹ nhàng nhảy xuống. Lục Hoàn Thành căng thẳng muốn chết: “Ngươi cẩn thận một chút, chớ động thai khí.” Yến Sâm cười nói: “Ngươi bọc ta thành dáng vẻ này, cứ coi như ta nhảy từ lầu hai xuống, sau đó còn lăn ba vòng, cũng không sợ bụng bị thương.” Hắn trời sinh không sợ lạnh, lúc này lại bị bọc thành con hồ ly lông trắng, quanh cổ quấn cổ lông xù, trên vai khoác áo lông phải đến gần bốn cân, nói dễ nghe là lớp bảo vệ… N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!”A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!”Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!”A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =”…Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!”A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!”Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!”A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.”Sau đó dùng cái đuôi ngoắc ngoắc đám mèo con, mỉm cười nói: “Gọi gia gia* nào mấy đứa.” (ông nội)Tiểu Môi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (hòn than nhỏ)Tiểu Tuyết Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu tuyết nhỏ)Tiểu Hôi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu màu tro nhỏ)Tiểu Hoa Cầu* (lễ phép): Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu nhiều màu nhỏ)Huyền Thanh đạo trưởng: “Gia gia chào mấy bảo bảo.”Nói xong không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, quơ lấy quơ để cây phất trần.A Huyền thở dài: “Thật là một đạo trưởng vui buồn thất thường, đoán không ra.”