Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Chương 1274

Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Tần Nhã kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Anh nhìn tôi giống thất tình chỗ nào?” Tài xế cưới cười: “Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không thất tình, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.” Tần Nhã cười: “Đẹp sao? Anh không biết bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ đang thịnh hành sao? Khuôn mặt này gọt hết cả rồi.” “Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, bình thường thôi.” Tần Nhã không trả lời lại nữa. Một lúc sau, xe dừng ở cửa biệt thự, Tần Nhã trả tiền rồi xuống xe. Tài xế nhìn ngôi biệt thự có phong cách kiến trúc độc đáo qua cửa xe, cảm khán một tiếng: “Đúng là người có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ có khác, sống ở biệt thự tốt thế này.” Tài xế thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, lái xe đi. Tần Nhã bước tới cửa, bấm chuông, vú Vu ra mở cửa, chỉ có vú Vu ở nhà, Tang Du đi học, hai đứa nhỏ cũng đi học, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn không có ở nhà, đi đâu thì vú Vu cũng không biết rõ, dù sao thì họ cũng sẽ đón mấy đứa nhỏ đúng giờ. “Mời cô.” Vú Vu nhường chỗ cho cô bước vào. Tần Nhã mỉm cười: “Vú Vu gần đây vẫn khỏe chứ?” Vú Vu cũng cười nói: “Tôi vẫn thế thôi, sức khỏe không có gì đáng ngại cả.” Vào nhà, vú Vu hỏi: “Cô muốn uống gì?” Tần Nhã nói: “Nước lọc đi ạ.” Vú Vu rót cho cô một ly nước, đưa đến, Tần Nhã cầm lấy, vừa định hỏi Lâm Tử Lạp có ở nhà không, đã nghe vú Vu thở dài: “Cô chủ ra nước ngoài hai ngày nay, không biết như thế nào rồi.” Tần Nhã ngẩng đầu nhìn vú Vu hỏi: “Vú nói sao?” “Tôi nói cô chủ ra nước ngoài… Cô không biết sao?” Vú Vu cứ nghĩ là cô biết. Cứ cho rằng Lâm Tử Lạp sẽ nói với cô ấy. Lâm Tử Lạp không gọi điện thoại thông bào cho Tần Nhã biết mình sẽ đi nước ngoài, bây giờ cô xuất ngoại, Tần Nhã nhất định sẽ rất thắc mắc. Cô không muốn người khác lo lắng cho mình. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Nhã lo lắng hỏi, bụng cũng lớn rồi, sao lại đi nước ngoài vào lúc này? “Hình như là do sức khỏe của cô chủ, tôi cũng không biết rõ cụ thể thế nào.” Vú Vu nói. Tần Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp nhưng không được, cô nhíu mày: “Sao lại không kết nối được?” “Chắc là do đang ở nước ngoài?” Vú Vu đoán. Tần Nhã cất điện thoại, đứng lên, quyết định đi tìm Thẩm Bồi Xuyên hỏi thăm thử. Cô không muốn Tô Trạm biết mình đã về, vì vậy chỉ có thể tìm đến Thẩm Bồi Xuyên. Cô rất muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân sức khỏe gì mà Lâm Tử Lạp phải qua tận nước ngoài. Cô đi ra, đang định mở cửa thì trùng hợp một người nào đó ngay ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào. Nhìn người vừa đến, cô sững sờ hồi lâu.” Tang Du hôm nay đã đến trường, đi báo cáo và gặp giáo viên chủ nhiệm, giáo viên rất vui khi biết cô sẽ quay lại học. Cô cũng quyết định nắm thật chắc cơ hội lần này. Không thể bốc đồng như lần trước. Hôm nay không có lớp, cô trở về, nhưng không ngờ ngay cửa lại thấy một người mà mình chưa từng gặp bao giờ. “Cô là…” Tang Du không biết Tần Nhã, nhưng Tần Nhã đã từng nhìn thấy cô. Không phải thấy ngoài đời mà là Tô Trạm cho cô xem ảnh. “Cô có phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên không?” Tần Nhã vẫn không chắc chắn lắm, bởi vì lúc trước Tô Trạm còn gửi cho cô một bức ảnh của Tống Nhã Hinh nữa. Tang Du bất giác giật giật góc áo: “Ừ…”

Tần Nhã kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Anh nhìn tôi giống thất tình chỗ nào?”

 

Tài xế cưới cười: “Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không thất tình, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.”

 

Tần Nhã cười: “Đẹp sao? Anh không biết bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ đang thịnh hành sao? Khuôn mặt này gọt hết cả rồi.”

 

“Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, bình thường thôi.”

 

Tần Nhã không trả lời lại nữa.

 

Một lúc sau, xe dừng ở cửa biệt thự, Tần Nhã trả tiền rồi xuống xe.

 

Tài xế nhìn ngôi biệt thự có phong cách kiến trúc độc đáo qua cửa xe, cảm khán một tiếng: “Đúng là người có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ có khác, sống ở biệt thự tốt thế này.”

 

Tài xế thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, lái xe đi.

 

Tần Nhã bước tới cửa, bấm chuông, vú Vu ra mở cửa, chỉ có vú Vu ở nhà, Tang Du đi học, hai đứa nhỏ cũng đi học, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn không có ở nhà, đi đâu thì vú Vu cũng không biết rõ, dù sao thì họ cũng sẽ đón mấy đứa nhỏ đúng giờ.

 

“Mời cô.” Vú Vu nhường chỗ cho cô bước vào.

 

Tần Nhã mỉm cười: “Vú Vu gần đây vẫn khỏe chứ?”

 

Vú Vu cũng cười nói: “Tôi vẫn thế thôi, sức khỏe không có gì đáng ngại cả.”

 

Vào nhà, vú Vu hỏi: “Cô muốn uống gì?”

 

Tần Nhã nói: “Nước lọc đi ạ.”

 

Vú Vu rót cho cô một ly nước, đưa đến, Tần Nhã cầm lấy, vừa định hỏi Lâm Tử Lạp có ở nhà không, đã nghe vú Vu thở dài: “Cô chủ ra nước ngoài hai ngày nay, không biết như thế nào rồi.”

 

Tần Nhã ngẩng đầu nhìn vú Vu hỏi: “Vú nói sao?”

 

“Tôi nói cô chủ ra nước ngoài… Cô không biết sao?” Vú Vu cứ nghĩ là cô biết.

 

Cứ cho rằng Lâm Tử Lạp sẽ nói với cô ấy.

 

Lâm Tử Lạp không gọi điện thoại thông bào cho Tần Nhã biết mình sẽ đi nước ngoài, bây giờ cô xuất ngoại, Tần Nhã nhất định sẽ rất thắc mắc.

 

Cô không muốn người khác lo lắng cho mình.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Nhã lo lắng hỏi, bụng cũng lớn rồi, sao lại đi nước ngoài vào lúc này?

 

“Hình như là do sức khỏe của cô chủ, tôi cũng không biết rõ cụ thể thế nào.” Vú Vu nói.

 

Tần Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp nhưng không được, cô nhíu mày: “Sao lại không kết nối được?”

 

“Chắc là do đang ở nước ngoài?” Vú Vu đoán.

 

Tần Nhã cất điện thoại, đứng lên, quyết định đi tìm Thẩm Bồi Xuyên hỏi thăm thử.

 

Cô không muốn Tô Trạm biết mình đã về, vì vậy chỉ có thể tìm đến Thẩm Bồi Xuyên.

 

Cô rất muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân sức khỏe gì mà Lâm Tử Lạp phải qua tận nước ngoài.

 

Cô đi ra, đang định mở cửa thì trùng hợp một người nào đó ngay ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào.

 

Nhìn người vừa đến, cô sững sờ hồi lâu.”

 

Tang Du hôm nay đã đến trường, đi báo cáo và gặp giáo viên chủ nhiệm, giáo viên rất vui khi biết cô sẽ quay lại học.

 

Cô cũng quyết định nắm thật chắc cơ hội lần này.

 

Không thể bốc đồng như lần trước.

 

Hôm nay không có lớp, cô trở về, nhưng không ngờ ngay cửa lại thấy một người mà mình chưa từng gặp bao giờ.

 

“Cô là…”

 

Tang Du không biết Tần Nhã, nhưng Tần Nhã đã từng nhìn thấy cô.

 

Không phải thấy ngoài đời mà là Tô Trạm cho cô xem ảnh.

 

“Cô có phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên không?” Tần Nhã vẫn không chắc chắn lắm, bởi vì lúc trước Tô Trạm còn gửi cho cô một bức ảnh của Tống Nhã Hinh nữa.

 

Tang Du bất giác giật giật góc áo: “Ừ…”

Mê Vợ Không Lối VềTác giả: Chiêu Tài Tiến BảoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐộ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Tần Nhã kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Anh nhìn tôi giống thất tình chỗ nào?” Tài xế cưới cười: “Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không thất tình, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.” Tần Nhã cười: “Đẹp sao? Anh không biết bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ đang thịnh hành sao? Khuôn mặt này gọt hết cả rồi.” “Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, bình thường thôi.” Tần Nhã không trả lời lại nữa. Một lúc sau, xe dừng ở cửa biệt thự, Tần Nhã trả tiền rồi xuống xe. Tài xế nhìn ngôi biệt thự có phong cách kiến trúc độc đáo qua cửa xe, cảm khán một tiếng: “Đúng là người có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ có khác, sống ở biệt thự tốt thế này.” Tài xế thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, lái xe đi. Tần Nhã bước tới cửa, bấm chuông, vú Vu ra mở cửa, chỉ có vú Vu ở nhà, Tang Du đi học, hai đứa nhỏ cũng đi học, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn không có ở nhà, đi đâu thì vú Vu cũng không biết rõ, dù sao thì họ cũng sẽ đón mấy đứa nhỏ đúng giờ. “Mời cô.” Vú Vu nhường chỗ cho cô bước vào. Tần Nhã mỉm cười: “Vú Vu gần đây vẫn khỏe chứ?” Vú Vu cũng cười nói: “Tôi vẫn thế thôi, sức khỏe không có gì đáng ngại cả.” Vào nhà, vú Vu hỏi: “Cô muốn uống gì?” Tần Nhã nói: “Nước lọc đi ạ.” Vú Vu rót cho cô một ly nước, đưa đến, Tần Nhã cầm lấy, vừa định hỏi Lâm Tử Lạp có ở nhà không, đã nghe vú Vu thở dài: “Cô chủ ra nước ngoài hai ngày nay, không biết như thế nào rồi.” Tần Nhã ngẩng đầu nhìn vú Vu hỏi: “Vú nói sao?” “Tôi nói cô chủ ra nước ngoài… Cô không biết sao?” Vú Vu cứ nghĩ là cô biết. Cứ cho rằng Lâm Tử Lạp sẽ nói với cô ấy. Lâm Tử Lạp không gọi điện thoại thông bào cho Tần Nhã biết mình sẽ đi nước ngoài, bây giờ cô xuất ngoại, Tần Nhã nhất định sẽ rất thắc mắc. Cô không muốn người khác lo lắng cho mình. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Nhã lo lắng hỏi, bụng cũng lớn rồi, sao lại đi nước ngoài vào lúc này? “Hình như là do sức khỏe của cô chủ, tôi cũng không biết rõ cụ thể thế nào.” Vú Vu nói. Tần Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp nhưng không được, cô nhíu mày: “Sao lại không kết nối được?” “Chắc là do đang ở nước ngoài?” Vú Vu đoán. Tần Nhã cất điện thoại, đứng lên, quyết định đi tìm Thẩm Bồi Xuyên hỏi thăm thử. Cô không muốn Tô Trạm biết mình đã về, vì vậy chỉ có thể tìm đến Thẩm Bồi Xuyên. Cô rất muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân sức khỏe gì mà Lâm Tử Lạp phải qua tận nước ngoài. Cô đi ra, đang định mở cửa thì trùng hợp một người nào đó ngay ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào. Nhìn người vừa đến, cô sững sờ hồi lâu.” Tang Du hôm nay đã đến trường, đi báo cáo và gặp giáo viên chủ nhiệm, giáo viên rất vui khi biết cô sẽ quay lại học. Cô cũng quyết định nắm thật chắc cơ hội lần này. Không thể bốc đồng như lần trước. Hôm nay không có lớp, cô trở về, nhưng không ngờ ngay cửa lại thấy một người mà mình chưa từng gặp bao giờ. “Cô là…” Tang Du không biết Tần Nhã, nhưng Tần Nhã đã từng nhìn thấy cô. Không phải thấy ngoài đời mà là Tô Trạm cho cô xem ảnh. “Cô có phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên không?” Tần Nhã vẫn không chắc chắn lắm, bởi vì lúc trước Tô Trạm còn gửi cho cô một bức ảnh của Tống Nhã Hinh nữa. Tang Du bất giác giật giật góc áo: “Ừ…”

Chương 1274