“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t…
Quyển 2 - Chương 29: Hồi ức – Lần đầu gặp mặt (thượng)
Lao Tù Ác MaTác giả: Cáp Khiếm HuynhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t… “Tần Thiên, anh dẫn em tới chỗ này làm gì vậy?” Diệp Mạc khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa vào Thiên Đường to lớn vàng son lộng lẫy, có chút tức giận trừng mắt liếc nhìn Lạc Tần Thiên, nơi này chốn tụ họp cao cấp của đám người giàu có quyền thế đến tìm hoan mua vui, ở trong mắt Diệp Mạc, nơi này còn dơ bẩn xấu xa hơn Kim Nghê rất nhiều.“Mạc Mạc em đừng tức giận a.” Lạc Tần Thiên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Mạc năn nỉ lấy lòng, trên gương mặt anh tuấn làm ra vẻ ngây thơ vô (số) tội “Là do tối nay thúc thúc của anh có một cuộc họp quan trọng ở đây bàn chuyện hợp tác làm ăn, ngày mai ông ấy sẽ về Mỹ rồi, chúng ta quen nhau cũng đã lâu như vậy, anh chẳng lẽ lại không đưa em đến gặp người thân của anh a, anh muốn nhân cơ hội này đưa em đến gặp ông ấy 1 lần, nhân tiện đem chuyện của chúng ta nói ra luôn.”Diệp Mạc nghe xong, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng, trong lòng chợt bắt đầu cảm thấy căng thẳng, oán giận nói “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết, ít nhiều gì cũng phải để em chuẩn bị một chút chứ a.”Nhìn Diệp Mạc ngày thường vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lúc này lại lo lắng cuống quýt cả lên, Lạc Tần Thiên giống thiếu niên mới lớn cười nói rạng rỡ “Thúc thúc này của anh là người khá hào phóng, sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, lại nói, Mạc Mạc của anh mặc cái gì cũng đều mê người cả.” (Jian: nịnh khiếp =)) mà thấy đáng iêu vãi >v
“Tần Thiên, anh dẫn em tới chỗ này làm gì vậy?” Diệp Mạc khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa vào Thiên Đường to lớn vàng son lộng lẫy, có chút tức giận trừng mắt liếc nhìn Lạc Tần Thiên, nơi này chốn tụ họp cao cấp của đám người giàu có quyền thế đến tìm hoan mua vui, ở trong mắt Diệp Mạc, nơi này còn dơ bẩn xấu xa hơn Kim Nghê rất nhiều.
“Mạc Mạc em đừng tức giận a.” Lạc Tần Thiên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Mạc năn nỉ lấy lòng, trên gương mặt anh tuấn làm ra vẻ ngây thơ vô (số) tội “Là do tối nay thúc thúc của anh có một cuộc họp quan trọng ở đây bàn chuyện hợp tác làm ăn, ngày mai ông ấy sẽ về Mỹ rồi, chúng ta quen nhau cũng đã lâu như vậy, anh chẳng lẽ lại không đưa em đến gặp người thân của anh a, anh muốn nhân cơ hội này đưa em đến gặp ông ấy 1 lần, nhân tiện đem chuyện của chúng ta nói ra luôn.”
Diệp Mạc nghe xong, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng, trong lòng chợt bắt đầu cảm thấy căng thẳng, oán giận nói “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết, ít nhiều gì cũng phải để em chuẩn bị một chút chứ a.”
Nhìn Diệp Mạc ngày thường vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lúc này lại lo lắng cuống quýt cả lên, Lạc Tần Thiên giống thiếu niên mới lớn cười nói rạng rỡ “Thúc thúc này của anh là người khá hào phóng, sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, lại nói, Mạc Mạc của anh mặc cái gì cũng đều mê người cả.” (Jian: nịnh khiếp =)) mà thấy đáng iêu vãi >v
Lao Tù Ác MaTác giả: Cáp Khiếm HuynhTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh“Có phải muốn tôi đánh gãy thêm một cái chân nữa của em thì em mới chịu yên phận ở lại đây.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu Tẫn Nghiêm kề sát, gương mặt đầy lửa giận của hắn khiến những người khác ở trong đại sảnh cũng không dám thở mạnh. Diệp Mạc định mở miệng nói, cậu muốn nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu không có ý định bỏ trốn, cậu chỉ là muốn lén lút đi đến bệnh viện nhìn em gái mình một chút thôi, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã giáng xuống mặt cậu một cú đấm. Diệp Mạc bỗng nhiên rất muốn chết, ngày đầu tiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm cầm tù, Diệp Mạc đã biết, bản thân sớm muộn gì cũng bị người đàn ông này bức đến điên. Suốt một năm dài bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm lại, thứ Diệp Mạc mất đi không chỉ là tuổi thanh xuân cùng hoài bão, mà cả cả niềm hi vọng đối với cuộc sống. Diệp Mạc hận người đàn ông trước mắt này, nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn. Cậu không biết lần này Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dùng phương pháp gì hành hạ cậu nữa, nhưng tốt nhất là một nhát g**t ch*t… “Tần Thiên, anh dẫn em tới chỗ này làm gì vậy?” Diệp Mạc khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa vào Thiên Đường to lớn vàng son lộng lẫy, có chút tức giận trừng mắt liếc nhìn Lạc Tần Thiên, nơi này chốn tụ họp cao cấp của đám người giàu có quyền thế đến tìm hoan mua vui, ở trong mắt Diệp Mạc, nơi này còn dơ bẩn xấu xa hơn Kim Nghê rất nhiều.“Mạc Mạc em đừng tức giận a.” Lạc Tần Thiên nhẹ nhàng kéo tay Diệp Mạc năn nỉ lấy lòng, trên gương mặt anh tuấn làm ra vẻ ngây thơ vô (số) tội “Là do tối nay thúc thúc của anh có một cuộc họp quan trọng ở đây bàn chuyện hợp tác làm ăn, ngày mai ông ấy sẽ về Mỹ rồi, chúng ta quen nhau cũng đã lâu như vậy, anh chẳng lẽ lại không đưa em đến gặp người thân của anh a, anh muốn nhân cơ hội này đưa em đến gặp ông ấy 1 lần, nhân tiện đem chuyện của chúng ta nói ra luôn.”Diệp Mạc nghe xong, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng, trong lòng chợt bắt đầu cảm thấy căng thẳng, oán giận nói “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết, ít nhiều gì cũng phải để em chuẩn bị một chút chứ a.”Nhìn Diệp Mạc ngày thường vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lúc này lại lo lắng cuống quýt cả lên, Lạc Tần Thiên giống thiếu niên mới lớn cười nói rạng rỡ “Thúc thúc này của anh là người khá hào phóng, sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, lại nói, Mạc Mạc của anh mặc cái gì cũng đều mê người cả.” (Jian: nịnh khiếp =)) mà thấy đáng iêu vãi >v